Tạm biệt mối tình đầu ngây dại
Em đã quá ngây thơ khi trao gửi đến anh mối tình đầu trong sáng nhất trong khi anh lại đùa giỡn với tình cảm của em. Anh biết em yêu anh nên anh “kiêu” với em
Mình là một độc giả thường xuyên của chuyên mục tâm sự. Mình đã đọc rất nhiều tâm sự của các bạn nhưng hôm nay mình mới đủ cản đảm để viết lên tâm sự của chính mình.
Mình là một cô gái tỉnh lẻ mới lên Hà Nội trọ học. Cuộc sống nơi đô thị phồn hoa quả là không dễ dàng với một cô gái vốn yếu đuối như mình. Lầm đầu mình nhớ nhà lắm, lên học được một tháng thì mình về nhà những ba lần liền mặc dù mình bị say xe nhưng mình vẫn về vì ở đây mình không quen biết ai nên cuối tuần mình cô đơn lắm.
Thế rồi mình gặp anh, một anh con trai đã làm cho trái tim mình rung động. Mình gặp anh đúng vào hôm cả nước tưng bừng chào mừng ngày Đại lễ kỉ niệm 1000 năm Thăng Long Hà Nội. Buổi tối hôm đó trong biển người mênh mông, mình đang ngồi chơi cùng đám bạn để đợi giây phút bắn pháo hoa. Anh ngồi cạnh mình, hôm đó anh đi cùng một người con gái nữa mà mình đoán đó là người yêu của anh. Mình đã chủ động bắt chuyện trước với anh. Và mình được biết là anh là sinh viên năm thứ ba của trường Đại học Quốc gía Hà Nội, cũng gần chỗ mình trọ. Hơn nữa, quê anh lại gần quê mình nên chúng mình đã nói chuyện rất vui vẻ, mình cảm thấy như lúc đó chỉ có anh và mình. Anh trong rất tuấn tú và nói chuyện rất tự nhiên. Mình có cảm giác là mình và anh đã quen nhau từ lâu lắm rồi. Mình ra về trong sự tiếc nuối khi đã không xin số điện thoại của anh, và mình cũng có cảm giác như anh muốn xin số của mình nhưng cả hai đều không dám. Mình về nhà trọ mà tâm trạng đầy tiếc nuối. Mình không tin vào tình yêu sét đánh nhưng có lẽ thần tình ái đã bắn nhầm mũi tên tình yêu vào trái tim mình khiến mình bao đêm thổn thức, nhớ mãi hình bóng anh, nụ cười của anh.
Mình không biết làm thế nào cả. Mình nhớ anh đến lay lắt. Làm sao có thể gặp lại anh cơ chứ. Nhưng mọi chuyện không như mình nghĩ, sau một thời gian nguôi nhớ anh thì cũng là lúc anh xuất hiện. Mình quen một người bạn lại là hàng xóm của anh ở dưới quê. Mình đã rất vui khi mình biết được số của anh. Mình đã gọi điện cho anh. Anh nói anh cũng rất vui khi gặp lại mình.Rồi cứ thế hai người thường xuyên liên lạc nhắn tin cho nhau. Anh tỏ ra quan tâm đến mình, anh dặn mình trời lạnh phải mặc áo ấm, phải chăm chỉ học hành để không phụ lòng cha mẹ. Mình đã rất vui khi cảm thấy anh cũng có cảm tình với mình.
Nhưng đó chỉ là thời gian đầu, một thời gian sau khi mà có vẻ anh biết mình thích anh thì anh lại tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt với mình. Mình cũng không biết thế nào vì mình đã yêu anh mất rồi. Một hôm, anh đến nhà mình chơi, sau khi anh ra về, bạn cùng phòng mình đã nói với mình rằng: ” Tao thấy anh H đối xử với ai cũng như ai”. Câu nói của bạn mình làm mình đau lòng nhưng mình lại không thể khóc. Có lẽ do mình yêu anh nên thấy anh như vậy mình lại ngộ nhận rằng anh cũng có tình cảm với mình.
Video đang HOT
Mình không tin vào điều đó, mình bất chấp tất cả vì mình nghĩ rằng mọi cố gắng sẽ được đền đáp. Mình sẽ giống như cô bé Tương Cầm trong bộ phim Thơ ngây. mình nghĩ thế nào mình sẽ hành động như vậy nên hằng ngày mình chủ động nhắn tin cho anh, khi anh buồn chuyện gì đó mình ra sức động viên anh và mình cũng thực sự cảm thấy buồn. Đúng là tình cảm mình dành cho anh quá nhiều rồi.
Nhưng anh thì sao? Anh càng ngày càng lạnh nhạt với mình, anh thờ ơ, lạnh lùng và vô tâm. Mình bảo mình đi xen phải đứng từ Hải Dương lên Hà Nội, anh không động viên được một câu còn bảo mình là” có chỗ đứng là tốt lắm rồi”. Mình đi ra chỗ bạn ở Bách Khoa chơi nhưng không biết đường về, mình bảo anh, tưởng anh an ủi thế nào nhưng anh lại một lần nữa làm mình thất vọng: ” Em biết đường đi tự biết đường về”. Sự lạnh lùng của anh khiến mình thực sự lo lắng. Mình đã rất yêu anh, yêu anh nhiều lắm nhưng mình không biết tình cảm của anh đối với mình như thế nào nữa.
Hôm 8-3 vừa qua, anh nhắn tin rủ mình đi chơi, mình đã vui thâm trong lòng và hỏi anh và đi đâu. Không ngờ rằng anh bảo thôi để hôm khác, hôm đấy anh đi học về muộn với lại trời lại lạnh nữa. Sao anh có thể đùa giỡn với tình cảm của mình như thế chứ? Anh thật hèn hạ và bỉ ổi. Mình đã rất buồn, hôm đấy mình với đứa bạn thân đã đi lang thang cả buổi tối. Miệng mình vẫn cười mà trái tim mình đang rỉ máu. Mình và anh ở cách nhau có mười phút đi xe đạp. Càng ngày mình càng phát hiện ra anh đa tình, anh không xứng đáng với tình cảm của mình. Mình rất giận anh, giận anh lắm, nhưng càng giận anh mình thấy mình càng yêu anh. Mình nhớ anh lắm, đã gần một tháng chúng mình không gặp nhau rồi. Mình biết là anh chẳng có tình cảm gì với mình, chỉ mình yêu đơn phương anh mà thôi. Nhưng mình giận anh, giận anh tại sao lại quan tâm, lại có những tin nhắn yêu thương dành cho mình dù chỉ là qua điện thoại hay yahoo. Anh nói anh yêu mình, anh yêu mình nhất nhưng những chữ đó anh đều viết bằng tiếng Nhật. Mình giận mình vì đã quá tin tưởng anh, tin anh để rồi bây giờ mình mình trong căn phòng bốn bức tường nhớ lại những kỉ niệm của một thời ngây thơ.
Chúc anh luôn hạnh phúc và thành công trong cuộc sống. Tạm biệt mối tình đầu ngây dại.
Theo PLXH
Em đùa giỡn tình cảm của tôi
Tôi yêu em chân thành, tha thiết, yêu em hơn cả bản thân mình, vậy mà em nỡ đùa giỡn tình cảm của tôi. Giờ đây tôi đã mất tất cả rồi.
Em, một cô gái xinh xắn hồn nhiên, có đôi mắt trong sáng diệu kì. Đôi mắt và nụ cười dịu dàng đã làm trái tim tôi tan chảy. Tôi, một chàng sinh viên kĩ thuật, hơi khô khan, thô kệch nhưng được cái chân thật. Tôi không biết dùng những lời lẽ hoa mĩ hay có cánh để tán tỉnh em. Nhưng tất cả những gì của tôi đều dành hết cho em. Những lúc em cần, chỉ cần một lời của em, tôi sẵn sàng phóng xe hàng chục cây số, dù đêm đông hay mưa gió để đến gặp em, để mua cho em chiếc bánh hay bát phở mà em thích.
Tôi yêu em như thế đấy, không vụ lợi, không tính toán. Khi yêu em, tôi cũng bớt hẳn thói lông bông tụ tập bạn bè mà chí thú vào học hành và công việc hơn. Tôi đã biết nghĩ cho tương lai, phấn đấu vì hạnh phúc của cả hai đứa. Tôi đã thầm mơ về một đám cưới và ngôi nhà nhỏ có tôi và có em.
Khi yêu em, tôi biết mình không phải là mối tình đầu của em. Trước tôi, em đã có một mối tình sâu đậm với một người bạn học cùng lớp. Nhưng rồi cậu ta vì chạy theo những cám dỗ khác đã rời bỏ em. Em đã đau đớn gục ngã tưởng chừng như không vượt qua nổi. May mắn thay, em đã tìm được nghị lực để tiếp tục sống, nhưng tôi biết vết thương trong lòng em vẫn chưa lành miệng. Em vẫn lưu giữ những kỉ niệm về người con trai đó, những bức ảnh hai người chụp chung, những tin nhắn hỏi han ngọt ngào, nick chat yahoo và mật khẩu anh ta lập cho em vẫn đang dùng.
Tình yêu chân thành tôi dành cho em cũng không thay thế được vị trí của người đó trong trái tim em... (Ảnh minh họa)
Tôi tự nguyện đến bên em để xoa dịu những vết thương lòng. Tôi tin rằng thời gian sẽ làm em lãng quên. Ai cũng có quá khứ và cần phải tôn trọng. Đôi khi tôi cũng ghen lắm khi em buột miệng nhắc tên người đó, nhưng tôi hiểu rằng người đó đã gắn với phần tuổi trẻ tươi đẹp nhất của em. Tôi ép mình rũ bỏ những ý nghĩ không hay.
Nhưng một hôm khi tôi đang ngồi café với đứa bạn, ngồi bên cửa sổ đế ngắm nhìn thành phố và người người qua lại, bất chợt tôi nhìn thấy em đang ngồi sau ôm eo một người đàn ông khác rất chặt. Em cười nói rất vui vẻ. Lòng tôi tê tái, tôi nghĩ mình nhìn nhầm, trên đời chuyện người giống người là lẽ đương nhiên. Tôi vơ vội điện thoại gọi cho em, thuê bao không liên lạc được. Tôi nhớ hôm nay em nói đi trung tâm thương mại mua sắm với đứa bạn nên không đi cùng tôi. Có thể em mải xem đồ nên không biết có cuộc gọi đến chăng? Trong lòng tôi trào dâng những hồ nghi và lo lắng.
Đến tối, tôi nhắn tin hỏi em: "Chiều nay em đi với ai thế? Anh thấy em ngồi sau xe một người con trai?". Tôi cứ ngỡ và mong chờ em sẽ phủ nhận. Nhưng không. Em nhắn tin lại bảo em đi với anh ta, người yêu cũ của em.
"Anh à, em thích anh nhưng em không quên được anh M. Anh ấy là người quan trọng nhất cuộc đời em. Em xin lỗi!"
Dòng tin nhắn của em làm trái tim tôi tan nát. Thì ra em vẫn chưa quên được M. Tình yêu chân thành tôi dành cho em cũng không thay thế được vị trí của người đó trong trái tim em. Thực ra em đâu có yêu tôi mà chỉ coi tôi như bình phong để lấp chỗ trống trong trái tim em. Khi người đó quay về, em sẵn sàng ruồng bỏ tôi để ở bên anh ta. Chưa bao giờ tôi thấy mình đau đớn bất lực thế này. Tôi không biết mình phải làm sao để vượt qua, bởi tình yêu tôi dành cho em quá lớn?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đau cơ ở vùng kín Tôi năm nay 26 tuổi, đã có chồng được một năm. Tháng trước trong lúc đùa giỡn vô ý (cụ thể là anh ấy đang ngồi trên giường, lúc tôi bước qua người anh ấy thì chồng tôi bất ngờ kéo tay tôi lại) thế là phần kín của tôi va mạnh vào đầu gối anh ấy. Lúc đó tôi cảm thấy rất...