Tạm biệt anh yêu!
Tạm biệt anh, tạm biệt những nỗi đau… (Ảnh minh họa)
Anh yêu, vậy là hơn hai năm kế từ ngày anh em mình gặp nhau, gần hai năm anh xem em là một người luôn gây ra rắc rối và phức tạp cho anh theo như lời anh nói.
Tháng 6, những cơn mưa vô tình làm nhói đau trái tim người con gái lần đầu biết yêu thương một người, biết thế nào là tình yêu, biết thế nào là mơ ước về mái ấm gia đình nơi đó có anh, có những đứa con của chúng ta. Tình yêu đầu đời em dành cho anh trong sáng, thánh thiện kèm theo cả sự yêu thương chân thành.
Em từng yêu anh hơn bản thân em, yêu anh hơn tất cả những gì em đang có. Anh người đầu tiên em tin là người tri kỷ, là người sẽ cùng em chia sẻ những vui buồn trong cuộc đời đầy những bất trắc, sóng gió.
Em nhớ tất cả những kỷ niệm về anh và em, nhớ ánh mắt có chút gì đó da diết, nhớ những nếp nhăn nơi vầng trán và khóe mắt mà em cho rằng vì cuộc sống mưu sinh làm anh già so với tuổi đời, nhớ chiếc xe anh bảo phải vất vả chạy vạy anh mới mua được khi ra trường, nhớ cả lời nói anh nói em là người tri kỷ, nhớ bữa ăn lần đầu tiên em nấu cho anh ăn và cũng là lần cuối cùng trong cuộc gặp giữa anh em mình.
Có thể tuổi đời và tuổi nghề của em không bằng anh, có thể em thua anh về mọi thứ nhưng có một điều em hơn anh – đó là em biết thế nào là một người sống có trách nhiệm với cuộc đời và bản thân em, đó là em biết quý trọng tình yêu anh ạ.
6 tháng, đó là quãng thời gian mình thật sự vẫn còn là người yêu. 2 năm là khoảng thời gian em hiểu mình mãi mãi không đi cùng con đường đời này và cũng hiểu rằng anh chưa và không yêu thương em. Một tình yêu chân thành bị đánh đổi lại bằng một trò mua vui trong tình yêu.
Video đang HOT
Em không còn khóc những lúc nghĩ về anh nữa, không còn chạnh lòng khi nhìn thấy xe ai giống xe anh, không còn khóc khi anh chửi em chỉ là súc vật, không còn đau khi hiểu rằng em mãi mãi chỉ là trò mua vui của anh nữa.
Tháng 6, những cơn mưa không còn làm em đau đến thắt lòng như một năm về trước, không còn chạy xe giữa mưa mà nước mặt và mưa hòa làm một nữa, không còn những yêu thương đong đầy của tháng ngày xa xưa nhưng em biết vẫn có những lúc nhói đau khi hình bóng anh lại hiền về, em giật mình nhận ra mình xa nhau thật rồi anh nhỉ?
Em hi vọng em sẽ gặp được người yêu em chân thành như em từng yêu anh… (Ảnh minh họa)
Anh chia tay em nhưng không nói lời chia tay trước mặt em, anh không muốn nghe giọng nói em qua điện thoại nhưng không nói thẳng với em mà chặn số, anh không yêu em nhưng vẫn muốn sở hữu thân xác em… Tất cả những điều đó còn đau gấp vạn lần lời nói chia tay thẳng thắn và giải quyết dứt điểm nhân duyên anh và em.
Anh chưa bao giờ biết đến ngày sinh nhật của em, chưa bao giờ biết em đang làm gì, ở đâu, sống như thế nào, sức khỏe ra sao? Em không trách anh vì em biết nếu không yêu một người nào đó thì điều đó là điều bình thường trong cuộc sống này thôi đúng không anh?
Sinh nhật anh, em gọi điện chúc mừng, anh chửi em. Em đau lắm anh à, nhưng em không khóc, nước mắt em không còn dành cho anh nữa, em cũng không ngờ em làm được điều đó. Nếu sinh nhật em, một người xa lạ nhắn tin chúc mừng em sẽ cảm ơn họ rất nhiều. Có lẽ đó là cuộc điện thoại lần cuối cùng em gọi cho anh. Em muốn ngày sinh nhật anh, anh sẽ xuống em, nói rằng vì lý do gia đình, vì lý do anh không yêu em nữa và mình chia tay nhau thật sự. Có thể anh sẽ thắc mắc chia tay nhau thì chia tay, đâu nhất thiết phải gặp nhau, đâu nhất thiết phải nói rõ cho nhau hiểu. Nhưng có lẽ anh không hiểu, ngày anh đến bên em anh nói rất rõ ràng, em không ngờ là mình lại có ngày chia tay nhưng đó là sự thật do đó em muốn anh sẽ cư xử như người đàn ông bản lĩnh để em cảm thấy rằng người đầu tiên em yêu không phải sở khanh như lời thiên hạ nói về anh, như những hành động anh đối xử với em. Em thật khó hiểu đúng không anh? Vì anh đã lấy mất tất cả của em để em đau đớn trong tuyệt cùng đau khổ, để em từng hận thù anh. Đó là cách để em không hận thù anh, nếu hận thù em không bao giờ quên được anh.
Ở phương xa em mong anh được bình an, em mong anh biết quý trọng những gì anh đang có, em mong anh hãy yêu thương người anh đã chọn dù người đó không phải là em. Điều cuối cùng em muốn anh em mình gặp nhau, nói thật hết cho nhau rồi hai người đi hai hướng mà không bao giờ quay đầu nhìn lại. Nhưng đôi khi em nghĩ điều đó giờ đây thật sự cũng không quan trọng. Quan trọng là mình vẫn cố gắng trong cuộc đời đầy bất trắc, cố gắng không làm điều gì tội lỗi với bản thân và gia đình. Cố gắng không oán hận.
Tạm biệt anh, tạm biệt những nước mắt, tạm biệt những nụ cười, tạm biệt những khắc khoải, tạm biệt những nỗi đau, tạm biệt những hi vọng giữa anh em mình. Em hi vọng người anh chọn cùng anh đi suốt cuộc đời là người yêu anh chân thành như em đã từng yêu anh. Em hi vọng em sẽ gặp được người yêu em chân thành như em từng yêu anh.
nguyenhoa_8340@yahoo.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Điều em không biết...
Tại sao chúng ta sinh ra không cùng cách sống, quan điểm? (Ảnh minh họa)
Nếu có điều gì anh còn lấn cấn, chỉ có thể là: tại sao chúng ta sinh ra không cùng cách sống, quan điểm?
Em biết không, từ cái ngày hôm ấy, cuộc sống của anh tưởng chừng như vật vờ là thế... vậy mà nó lại trở nên bình lặng và dễ chịu đến lạ lùng. Mỗi tối, anh thu mình vào căn phòng với những niềm vui nhỏ sẵn có, không thấp thỏm chờ đợi tin nhắn, không cặm cụi bấm bấm, xóa xóa, và nhất là không còn những dằn vặt, hay cảm giác bực dọc trong lòng... Anh vẫn hay nói với mọi người và em là anh luôn biết cách tự tạo ra niềm vui cho mình.
Xung quanh anh có quá nhiều sự lựa chọn những khi mà người khác tưởng như là sẽ rất buồn, là bế tắc. Anh đi đá bóng, ngồi cafe tám chuyện, hay chui rúc ở một xó xỉnh nào đó tỉ tê tâm sự với bạn bè bên cốc bia. Anh thưởng thức trận bóng đá trên tivi, nghêu ngao hát một mình trong phòng, hoặc cũng có khi ngồi bật cười với những niềm vui nhỏ anh "bắt" được khi lang thang trên mạng.
Vết thương vẫn nhói đau nhưng đó chỉ là trạng thái vết thương ở chân theo đúng nghĩa đen, chẳng có một vết thương theo nghĩa bóng nào ở trong lòng. Anh đã quá vững vàng khi đối mặt với những chuyện như thế rồi. Hối tiếc à, cũng không một chút nào, khi mà bản thân anh đã dốc hết những gì chân thành và tốt đẹp nhất. Nếu có điều gì anh còn lấn cấn, chỉ có thể là: tại sao chúng ta sinh ra không cùng cách sống, quan điểm,...? Em còn quá trẻ để nhận ra giá trị của cuộc sống, ngay cả bản thân anh cũng chưa đủ chín để làm điều đó một cách trọn vẹn. Vậy tại sao ta không tạo cơ hội cho nhau tiếp tục trải nghiệm, em nhỉ?
Em còn quá trẻ để nhận ra giá trị của cuộc sống (Ảnh minh họa)
Thực ra, anh phải cảm ơn em về quãng thời gian qua rất nhiều. Nhờ có nó mà anh bỗng dưng trầm lại một cách lạ lẫm, bỗng dưng anh có thêm được những bài học, những thói quen mà những người trước đã không làm anh thay đổi được. Còn em, chắc hẳn cũng vỡ ra được nhiều điều từ những câu chuyện "giáo điều" của anh phải không? Thế thì quá hữu ích và không dễ quên rồi, em nhỉ? Hãy luôn sống tốt, hãy luôn nhớ lời anh về chữ "Tâm" và câu chuyện "nhân - quả", niềm vui sẽ tới và nỗi đau sẽ nhẹ đi muôn phần, hãy tin là như vậy.
Học thật tốt, ít đi chơi, và suy nghĩ chín chắn hơn nha em! Dù ko gặp nhau, nhưng anh vẫn sẽ quan tâm tới em, vẫn dõi theo bước em đi và sẵn sàng làm điều gì đó khi em cần. Còn em, không phải làm gì cho anh đâu, vì chỉ cần em sống tốt cuộc sống của mình là đã tạo niềm vui cho anh rồi!
Hãy còn nghĩ về nhau với những gì tốt đẹp nhất, em nhé!
Anh nhớ em!
Phạm Cường (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Ngày mai anh đi... Yêu một người đã khó nhưng giữ được người đó bên cạnh mình lại càng khó hơn... Anh đi rồi... Em trở về với những công việc thường ngày của một cô sinh viên năm cuối, lặng lẽ thực hiện nốt những dự định còn dang dở của mình. Ngày mai anh đi... từ nay mỗi đứa một phương, một mình đi trên...