Tạm biệt anh, ngày mai em là cô dâu…
Ngày mai thôi, em sẽ khoác trên mình bộ váy trăng tinh khôi ấy, nhưng người nắm tay em, chàng hoàng tử trong mơ ấy không phải là anh.
Anh có biết ước mơ ngày còn bé của em là gì không?
Để em kể cho anh nghe. Ngày còn bé, khi gấp lại những câu truyện cổ tích, có một cô bé ước mơ nhìn thấy chàng hoàng tử của mình sau 15 năm nưa va cô be ấy ngồi tương tương, sẽ như thế nào nhỉ.
Đó là người sẽ nắm thật chặt tay cô bé ấy bước những bước chậm rãi trên lễ đường, là chàng hoàng tử trong mơ đắm đuối ngắm nhìn cô be ấy trong chiếc váy trắng muốt tinh khôi. Chàng trai ấy, không chỉ riêng em, mà tất thảy những cô bé thời ấy đều mơ tới.
Yêu anh, em đã tưởng tượng ra cái ngày ấy, cái ngày mà anh sẽ nắm tay em, dắt em đi trên con đường màu xanh mướt với một đám cưới màu trắng của hoa, màu xanh của bầu trời, và trong vắt của biển. Sẽ lãng mạn biết bao, tinh khôi biết bao nhiêu. Nhưng rồi ông trời khéo đùa, số phận khéo sắp đặt, em va anh…
Ngày mai thôi, em sẽ khoác trên mình bộ váy trắng tinh khôi ấy, nhưng người nắm tay em, chàng hoàng tử trong mơ ấy không phải là anh.
Chỉ ngày mai thôi, anh sẽ đi trên con đường của anh, em sẽ đi trên con đường của em ma chẳng bao giơ co thể quay lại đươc con đương chung ta đa tưng chung đôi. Chúng ta, mỗi người, rẽ theo một nhánh khác nhau trên một con đường hai đứa đã từng kiên trì theo đuổi
Video đang HOT
Chàng hoàng tử của em – Anh ấy – rất thương em!
Nếu em, yêu anh bằng thứ tình yêu cuồng nhiệt, bất chấp và say mê thì với anh ấy, em yêu bằng tất cả sự trưởng thành, bình yên và an nhiên.
Nếu anh cho em cảm giác ảo tưởng bản thân có thể giữ chân một chàng Don-juan đào hoa thì anh ấy – cho em cảm giác an toàn – em đứng đấy và anh ấy luôn ở đây, ngay cạnh em đây này!
Với anh, đó là thứ tình yêu đậm sâu còn anh ấy mong no sẽ bền lâu mai mai.
Tạm biệt anh, ngày mai em là cô dâu…
Em cũng như những cô gái khác phải không anh, không đủ bản linh bất chấp tất cả để theo chân một cơn gió, cũng chẳng thể mãi là cái dây buộc mãi anh vào. Em, cũng như bao cô gái bình thường khác, cần một ngôi nhà, cần một mái ấm, cần một người con trai sẵn sàng hi sinh vi minh sẵn sang là điểm tựa bất cứ khi nào em cần. Không chỉ yêu anh à ma con la thương, rất nhiều…
Anh ấy thương em!
Em sẽ không bao giờ quên được, một đoạn đường thanh xuân của em, từng có anh, một đoạn đường quá đỗi những cảm xúc mà cả hai mang lại cho nhau, những ngày tháng tươi trẻ nhiệt huyết tràn đầy ấy, em đã bên anh, sôi nổi và nồng nhiệt như thế nào và em chưa bao giờ cảm thấy hối tiếc vì điều đó.
Chang hoang tư đa nắm tay em đi dươi mưa suốt một chặng đương dai của tuổi xuân ấy. Chang trai ạ, anh hay cư hạnh phuc như chung ta đa tưng va nắm chặt tay cô gai của anh, đưng bao giơ cho cô ấy thoat ra như em, du thế nao đi nưa, anh nhe!
Hạnh phúc là một hành trình dài kiếm tìm những điều tuyệt vời, em hay anh cũng chỉ là một trong những điều tuyệt vời đó mà thôi, sẽ còn rất nhiều những điều tuyệt vời ở phía trươc chúng ta nữa đúng không? Em sẽ chờ nó đến vơi cả hai…
Tạn biệt anh, ngay mai em la cô dâu…
Theo Guu
Ai sẽ nắm tay em qua những ngày đầy giông gió?
Em chỉ cần một bàn tay luôn sẵn sàng đưa ra cho em nắm, em chỉ cần một vài câu an ủi động viên, vậy mà kiếm tìm thì chỉ thấy tổn thương chất chồng, chỉ thấy nhớ anh mà lại không cho phép bản thân được nhớ...
Con gái tự do thường làm bạn với cô đơn. Và em cũng đã quen dần với cô đơn từ sau khi chia tay anh. Với em, tự do làm những việc mình thích, đến những nơi mình muốn, yêu thương quan tâm bản thân và không còn lo lắng xem đã làm ai tổn thương hay chưa, như thế là hạnh phúc.
Em chợt nhận ra rằng cô đơn giấu hộ em những lần cảm thấy hụt hẫng chênh chao. Cô đơn giấu hộ em những lần hờn giận vô cớ, hờn giận chính bản thân mình tại sao cứ cố chấp ôm giữ quá khứ, tại sao không cố gắng tìm cho mình một hạnh phúc tròn vẹn hơn. Trước bão giông ngoài kia, có còn ai sẵn sàng nắm tay em qua ngày giông gió, có còn ai quan tâm cho em như anh đã từng?
Em bắt đầu sợ cái cảm giác chơi vơi. Em ghét phải tự viết những dòng "mình ổn" lên trang giấy, em ghét phải tự an ủi bản thân rằng ngày mai trời lại sáng, ngày mai em lại vui hơn ngày hôm nay.
Anh biết không, con gái cô đơn thường tỏ ra mạnh mẽ, mà càng mạnh mẽ thì càng dễ tổn thương. Những tối muộn trở về nhà, con đường dài như một đoạn phim tua chậm, có anh, có em, có tình cảm của cả hai gửi gắm vào từng góc nhỏ. Tán cây xưa anh hay đợi em, quán quen xưa chúng ta thường hò hẹn. Bây giờ chúng chỉ như một lưỡi dao mảnh, cứa dần từng nhát sắc lẹm vào ký ức trong em. Em đã quên mất cách mình chấp nhận nỗi đau như thế nào.
Mùa đông, cái mùa mà đi đâu cũng thấy người ta yêu nhau. Chẳng khó để bắt gặp đôi tay nắm chặt đôi tay, vòng ôm ấm áp như một sự khẳng định tình yêu. Mùa đông, cái mùa mà chỉ mình em thấy bâng khuâng, thấy hụt hẫng, thấy chênh vênh. Mùa đông, em đi tìm bình yên giữa lòng thành phố lạ...
Anh này, giá mà có một người đưa tay ra và nói "đi theo anh" mỗi lần em lạc hướng giữa những cung đường không quen lối, giá mà có một người đưa tay ra và nói "đừng lo, có anh ở đây rồi" mỗi lần một mình khóc với những cảm xúc không tên... Giá mà, có ai đó nắm tay em thật chặt khi qua đường...
Dù đã cố gắng chấp nhận thực tại là một cô gái tự do, là một cô gái không bị ràng buộc bởi bất kỳ mối quan hệ nào mà sao khó khăn đến vậy. Em không còn anh bên cạnh, không có ai bên cạnh, chỉ có duy nhất chính em đồng hành với cô đơn, đồng hành với nỗi đau nguôi dần theo năm tháng.
Em chỉ cần một bàn tay luôn sẵn sàng đưa ra cho em nắm, em chỉ cần một vài câu an ủi động viên, vậy mà kiếm tìm thì chỉ thấy tổn thương chất chồng, chỉ thấy nhớ anh mà lại không cho phép bản thân được nhớ...
Ai hả anh, ai sẽ lại sẵn sàng nắm tay em qua những ngày giông gió?
Theo Guu
Ngày mai, em sẽ là cô dâu... Mang những yêu thương xếp vào quá khứ, để ngày mai em với những bình yên. Hãy cứ nhẹ nhàng đi qua nhau như vậy thôi anh nhé. Bởi vì thế giới rộng lớn này anh đã để lạc mất em. Có những ngày vội vã một cách chới với, có những ngày đau đớn đến nao lòng... Và cũng có những ngày...