Tạm biệt anh, chàng trai Hà Nội
Em đã đưa mình vào một chiếc hộp chỉ có nỗi nhớ, nỗi buồn, yêu thương của anh và Hà Nội. Để rồi khi nói chia tay, em rơi vào cô đơn vì anh đã mang những thứ em cố nắm giữ đi xa thật xa.
Em đã mù quáng khi yêu (Ảnh minh họa).
Sài Gòn mùa này mưa nắng thất thường và nó đã khiến một cô gái mạnh mẽ như em phải phát ốm rồi anh à.
Sự đau ốm đối với em như giọt nước nhỏ thôi, chỉ cần ngày nắng lên, giọt nước sẽ bị hong khô rồi tan biến. Nhưng anh có biết không, một giọt nước nhỏ cũng có thể làm tràn ly. Và lúc này, giọt nước của em đã tràn đầy rồi.
Em quá mệt mỏi khi phải chịu đựng trong một thời gian dài tại nơi… không có anh. Nhiều lúc em tự hỏi: “Anh ở đâu trên trái đất này!” vì em muốn chối bỏ việc anh đang ở trong trái tim em. Nhưng càng cố hỏi, em càng đuối sức và mệt mỏi hơn. Cuối cùng thì… Em ốm rồi anh ạ.
Anh đừng trách em vì sao em hay kêu ca nơi em đang sống, tại sao em không thể chấp nhận Sài Gòn như em chấp nhận anh và Hà Nội – xa xôi. Đơn giản thôi anh à, vì Hà Nội có anh và em sẽ không cô đơn khi ở bên anh.
Còn Sài Gòn, cũng chiều chuộng em lắm chứ, trời có thể đổ mưa lúc em buồn, nắng gắt lúc em bực bội… Sài Gòn hòa hợp với tính khí của em, nhưng em không thích sự giống nhau đó. Vì không thích nên em mới yêu anh – một chàng trai Hà Nội.
Video đang HOT
Nhưng đã có lúc em thấy ghét anh. Đó là lúc anh vì công việc mà lãng quên em. Anh ngủ quên khi em đang huyên thuyên kể chuyện của em cho anh nghe qua điện thoại.
Đó là những buổi tối cô đơn giữa đường Sài Gòn vì đi lạc, không dám gọi cho anh vì sợ anh lo lắng, cũng sợ em sẽ tổn thương vì anh không thể bay ngay vào để dẫn em về nhà.
Vậy mà em chưa bao giờ cảm thấy ghét Hà Nội. Có lẽ đó là lý do khiến em quên ngay những điều anh làm em buồn và thôi ghét anh. Vì anh thuộc về Hà Nội.
Em biết, cô gái nhỏ là em không thuộc về Sài Gòn. Em chỉ đang ở cùng nó chứ không bao giờ thuộc về nó. Thế nên, một thời gian khá dài gồng mình lên chịu đựng, em đã bị ốm rồi anh ạ.
Nhưng đó là suy nghĩ lúc anh còn là chàng trai Hà Nội của em. Lúc nói chia tay, sợi dây yêu thương của một người dành cho Hà Nội cũng đã bị cắt đứt, em không ghét Hà Nội, nhưng em đã nhận ra được giá trị của Sài Gòn.
Em sinh ra và lớn lên cùng Sài Gòn, Sài Gòn chưa bao giờ bắt em phải yêu, phải nhớ, phải quên… Vì nó luôn ở bên cạnh em, chờ em quay về mỗi lúc đi xa. Sài Gòn nơi có những người em yêu thương, rất nhiều.
Em đã mù quáng khi yêu anh, em đã đưa mình vào một chiếc hộp chỉ có nỗi nhớ, nỗi buồn, yêu thương của anh và Hà Nội. Để rồi khi nói chia tay, em rơi vào cô đơn vì anh đã mang những thứ em đã cố nắm giữ đi xa thật xa.
Nhưng giờ đã đến lúc em phải thức tỉnh, phải học cách yêu thương chính bản thân mình và những người ở ngay bên cạnh em, yêu thương Sài Gòn – nơi em biết nếu phải rời xa, em cũng se buồn nhiều lắm.
Mất mát nhiều, yêu thương cũng thật nhiều. Giờ đây em lại là cô gái mạnh mẽ giữa Sài Gòn, nó không còn rộng lớn như trước đây, vì đã gói gọn lại nằm trong trái tim em. Đó gọi là yêu thương thật sự anh à, dù một thứ có to lớn đến đâu, chỉ cần yêu thương thì thứ đó cũng sẽ nằm trong tim một người bình thường, bé nhỏ.
Em vẫn yêu Hà Nội, nhưng không phải vì nơi đó có anh mà vì em nhận ra, trước khi yêu anh, Hà Nội đã nằm sẵn trong trái tim em.
Tạm biệt anh, chàng trai Hà Nội.
Theo Người Đưa Tin
Chàng trai Hà Nội làm bờ vai cho bạn gái bị ung thư giai đoạn cuối
Cô giáo trẻ Thanh Hằng nhiều lần đòi chia tay vì không muốn bạn trai phải chịu áp lực nhưng Cường nhất quyết không buông tay.
"Anh, từng một đời vợ. Tôi, từng một đời chồng. Chúng tôi yêu nhau sắp tròn 3 năm. Cách đây một năm tôi nhận được tin dữ, mắc bệnh ung thư trực tràng giai đoạn cuối. Cả một năm chiến đấu với bệnh tật, đối mặt sự sống cái chết, anh luôn bên cạnh chăm sóc, nắm chặt tay tôi. Dù tôi xấu xí, trọc lóc như hai thằng đàn ông đi cạnh nhau, anh vẫn bên tôi, yêu tôi nhiều hơn trước".
Đó là những chia sẻ của cô giáo dạy thanh nhạc Nguyễn Phạm Thanh Hằng (sinh năm 1989, hiện công tác tại trường THCS Lệ Chi, Gia Lâm, Hà Nội) về câu chuyện tình yêu, thứ đã chắp cánh cho cô chiến đấu bệnh tật trong suốt hơn một năm qua. Hằng tâm sự những ngày này, cô đang nằm ở khu chăm sóc giảm nhẹ Bệnh viện Ung bướu Hà Nội. Không phải bệnh đã giảm, mà vì nó đã di căn vào tận trong tim, phổi và nhiều bộ phận khác. Giờ mỗi ngày cô chỉ tiêm thuốc chống viêm, kháng sinh và giảm đau để kéo dài sự sống.
Là cô giáo dạy thanh nhạc nhưng đến giờ này Hằng không thể nói, không thể hát, mỗi lời nói phải khó lắm mới có thể thốt ra. Rất may là bên cô luôn có người bạn trai tận tụy, anh Nguyễn Việt Cường, sinh năm 1986, người mà Hằng chưa cần nói hết câu đã hiểu cô muốn gì.
Hằng và Cường quen nhau 4 năm trước khi cô đến studio nơi anh làm để chụp hình. Sau khi trò chuyện, họ nhận ra có chung hoàn cảnh, khi từng lập gia đình và cùng có hôn nhân đổ vỡ. Những tâm sự, chia sẻ khiến họ gần nhau hơn và dần nảy sinh tình cảm, dù bố mẹ hai bên đều một mực phản đối. Nửa năm sau khi yêu nhau, Cường chuyển việc từ Sơn Tây xuống Hà Nội để gần bạn gái. Tình yêu của họ cũng như những đôi khác, cùng nhau đi chơi, đi phượt khắp nơi. Hai năm yêu nhau, khi công việc của hai đã dần ổn định, họ dự định sẽ về chung sống và sinh em bé vào năm 2018.
Thế nhưng biến cố ập đến cuối năm 2016. Hằng đi khám bệnh sau những ngày đau bụng kéo dài, khó thở và nhức xương. Các bác sĩ cho biết cô bị ung thư trực tràng giai đoạn cuối. Mọi thứ như sụp đổ trước mắt bà mẹ đơn thân. Sau vài ngày trấn tĩnh lại bản thân, cô tự nhủ phải vững tin, phải sống những ngày còn lại thật ý nghĩa bên gia đình, bên cô con gái 9 tuổi và người đàn ông cô yêu.
"Thời gian đầu khi phát hiện bệnh, mẹ tôi ghét anh lắm. Mẹ nói vì quen anh mà tôi bị mắc bệnh hiểm nghèo, vì tuổi của hai đứa tứ hành xung. Anh cứ tới bệnh viện lại bị mẹ tôi đuổi về. Nhưng rồi thấy anh 'lỳ' quá, mẹ đành mặc kệ. Giờ chứng kiến tình cảm anh dành cho tôi không thay đổi, mẹ coi anh như con rể trong nhà", Hằng chia sẻ.
Bà ngoại ngoài thời gian trong viện còn phải chăm cho em bé ở nhà đi học, ăn uống nên người chăm sóc cho Hằng nhiều nhất là Cường. Anh là người dìu cô đi từng bước, lo cho cô từng bữa, ngủ vội ngoài hành lang để chăm bạn gái. Cả đêm thức trông cô rồi sáng lại đi làm, tranh thủ giờ nghỉ lại qua chăm Hằng.
Có những hôm đau đớn, cô khó tính mắng anh, rồi đòi chia tay, nói anh hãy về quê, lấy vợ đi nhưng Cường không đáp lại. Anh đợi lúc cô bình tĩnh, cầm tay, thơm lên trán cô rồi nói: "Anh sẽ không bỏ rơi em. Đừng lo lắng hay suy nghĩ nhiều, em hãy cứ yên tâm điều trị".
Khi sức khỏe đỡ hơn một chút, Hằng đã bí mật nhờ bạn bè tổ chức cho anh một sinh nhật vui vẻ, ấm cúng hôm 6/11 vừa qua. Hằng vẫn thế, vẫn xinh đẹp, rạng rỡ với mái tóc giả, cười tươi bên cạnh người đàn ông cô yêu. Để rồi ngay sau hôm đó, Hằng lại vào viện, vật vã với những cơn đau và những mũi tiêm chi chít trên cánh tay.
"Bác sĩ thông báo tim tôi bị suy nặng và xác định dịch sẽ chảy mãi. Tôi phải gắn kim tiêm, ôm chai dịch tim từ giờ tới hết cuộc đời. Trên tầng 5 bệnh viện Ung bướu Hà Nội, tôi có lẽ là bệnh nhân trẻ nhất. Nhưng có hề gì, dù có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn sẽ bước tiếp. Tôi không muốn phụ tình yêu, niềm tin của gia đình, bạn bè đồng nghiệp và bạn trai đã dành cho mình", Hằng nói.
Theo Tuệ Minh/ VnExpress
Nghẹn lòng khi nhận món quà từ con trai bé nhỏ Lòng tôi như nức nở, nghẹn ngào khi nhận được món quà và lý do bỏ đi theo người bố giàu sang của con trai... Thú thực, cho đến lúc này khi nhận được thư con trai, tôi mới hiểu được rằng hóa ra công sức nuôi con bao lâu nay cũng được đền đáp. Rằng con trai yêu mẹ, chứ không như...