Tạm biệt anh!
Nếu mai này gặp lại nhau trên bước đường đời, hy vọng ta vẫn có thể mỉm cười và ôn lại với nhau những câu chuyện cũ…
Nhanh thật đấy, vậy mà đã hơn 2 năm rồi. 2 năm 1 tháng và đã 13 ngày quen anh, dù không ở gần anh nhưng thực sự cảm ơn anh vì dẫu sao anh cũng đã cho em những kỷ niệm dù không nhiều nhưng thật đáng nhớ…
Thú thực lúc đầu nói chuyện, em ghét anh lắm. Có lẽ bởi cái gốc quê Thanh và cái giọng khàn khàn, lơ lớ. Nhưng rồi cũng chính chất giọng đó, chẳng lẫn vào đâu được, đã khiến em không thể quên anh. Và rồi em đã thích anh tự khi nào không rõ. Nhưng em biết, dù cho em có thích anh, thậm chí có yêu anh, yêu nhiều hơn nữa thì cũng… như anh nói thôi…
Người đâu gặp gỡ làm chi
Trăm năm biết có duyên gì hay không
Tình ta đằm thắm mặn nồng
Bên ngoài đằm thắm, bên trong lạnh lùng
Phải không anh?…
Video đang HOT
Dù luôn ra vẻ mình tự tin, cứng rắn và giàu nghị lực… nhưng dẫu sao em cũng chỉ là một đứa con gái. Mà con gái thì được gọi là “phái yếu”. “Yếu” ở đây không phải chỉ về sức khỏe. “Yếu” còn để chỉ tính cách. Vẫn biết anh chẳng phải là mẫu đàn ông tài hoa vượt bậc nhưng sao trước anh, em thấy mình thật nhỏ bé vô cùng. Nhỏ bé đến nỗi mất luôn cả cái vẻ tự tin mà em vẫn ngụy tạo cho riêng bản thân mình. Cũng phải thôi! Dẫu sao em cũng chỉ là một đứa con gái bình thường, không nhất dáng, chẳng nhì da cũng không tài, kém sắc. Quen anh qua Radio, hơn 2 năm ròng cầu nối duy nhất giữa em và anh chỉ là chiếc điện thoại. Hy vọng chi đây vào một cuộc tình ngỡ như mây, như gió?
Hy vọng chi đây vào một cuộc tình ngỡ như mây, như gió? (Ảnh minh họa)
Vậy nên em sẽ quên, sẽ quên… Em sẽ không nhớ anh nhiều như thế, sẽ thôi mong chờ từng cuộc điện thoại, từng tin nhắn của anh. Sẽ chẳng bận tâm anh ốm hay khỏe? Sẽ không thắc mắc anh trực ca nào, ngoài trời rét thế anh đã mặc đủ ấm chưa? Sương xuống anh có lạnh không? Có hút nhiều thuốc không? Có nhớ em như em vẫn luôn nhớ anh không… Và biết bao câu hỏi khác nữa… Sẽ không còn…!
Dù vui, dù buồn, cái tên đầu tiên mà P nhắc tới sẽ không còn là N nữa. N sẽ không còn là người đầu tiên mà P nhớ tới vào mỗi buổi sáng, người cuối cùng mà P nghĩ suy trước khi đi ngủ. Và dù là một giấc mơ tuyệt trần hay một cơn ác mộng, P cũng sẽ không gọi tên N nữa, không gọi đâu! Nụ cười, nước mắt, những chia sẻ của P với N cũng sẽ dừng lại ở đây…
Tạm biệt N! Nếu mai này gặp lại nhau trên bước đường đời, hy vọng ta vẫn có thể mỉm cười và ôn lại với nhau những câu chuyện cũ.
Em – đã biết ngóng chờ là vô ích
Muốn – có anh trong những lúc cô đơn
Nói – yêu em sao cứ để em chờ
Tiếng – anh như mây ngàn theo gió
Yêu – là thế, trông chờ và ngóng đợi
Anh – vô tình làm nước mắt em rơi
Mãi – đến bây giờ em mới biết
Mãi – đến bây giờ em mới hiểu tình ta
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh 'bắt cá hai tay' ở công sở
Không ít lần tôi bắt gặp anh đùa giỡn với một cô gái khác nhưng vẫn tỏ ra như không có chuyện gì.
Tôi năm nay tôi 27 tuổi và anh 33 tuổi. Tôi và anh quen nhau khi tôi đến công ty anh đang làm việc. Anh đã hướng dẫn và giúp đỡ tôi rất nhiều trong công việc và tôi cũng thấy mến anh. Tôi cảm nhận anh cũng dành tình cảm cho tôi nhưng ngoài những cuộc nói chuyện ở công ty, chúng tôi chưa hề trò chuyện hay đi chơi với nhau bên ngoài mặc dù chúng tôi có số điện thoại của nhau.
Một lần ông nội của bạn tôi mất, tôi gọi điện cho người bạn cùng quê để đi viếng nhưng lại điện nhầm cho anh. Từ đó, chúng tôi hay nhắn tin nói chuyện với nhau và anh hay chờ tôi về mỗi lúc tan ca. Mọi chuyện cứ tưởng vậy vì trái tim tôi chưa hề biết rung động thật sự. Bỗng một buổi sáng, không thấy anh đi làm, tôi cảm thấy lo lắng và trong lòng bất an, thêm vào đó mọi người lại thắc mắc rằng anh đã làm việc gần 10 năm ở công ty nhưng chưa bao giờ thấy anh nghỉ đột xuất thì lòng tôi càng nóng ran. Tôi đã lấy can đảm gọi điện cho anh hỏi thăm. Anh cũng rất vui khi nhận được điện của tôi. Anh nói anh bị bệnh và đang mong chờ sự quan tâm là tôi. Khi đó, trái tim tôi đã rung động thực sự và tình yêu đầu đời tôi trao cho anh dù biết rằng trước tôi anh đã quen nhiều người.
Sau một năm yêu nhau, tôi đã trao hết cho anh vì tôi tin anh và xác định với anh. Tôi tin anh cũng nghĩ như tôi. Nhưng thời gian trôi qua 1 năm, 2 năm, chúng tôi có những mâu thuẫn nhưng chỉ để trong lòng không nói ra. Tôi thì cáu gắt khó chịu trong công việc, nhìn tôi vậy anh cũng không dám hỏi tới. Tôi và anh cũng ít gọi điện, nhắn tin cho nhau. Ngày em trai anh cưới vợ, tôi cũng không được mời dù tôi và em trai anh đã biết nhau (vì nhà anh ở ngoài bắc chỉ có hai anh em làm việc ở trong nam).
Sau đó vài tháng chúng tôi liên lạc lại. Tôi chủ động tìm anh vì tôi quá nhớ anh. Anh và tôi cũng tỏ ra bình thường nhưng có những vướng mắc vẫn không một ai đủ can đảm để nói ra. Rồi mâu thuẫn lại tiếp diễn khi anh nói chở tôi đi siêu thị nhưng để tôi đợi cả nửa ngày mà anh cũng không nhắn một cái tin hay điện thoại, để tôi đợi đến tối. Khi tôi gọi điện thì anh nói em muốn đi siêu thị thì bây giờ đi. Tôi đi nhưng tôi không nói câu nào cả và anh cũng chỉ nói được một câu trời sắp mưa rồi.
Tôi đã khóc rất nhiều. Không hiểu sao tôi lại yêu anh nhiều đến vậy mà tôi không thể dứt ra được. Ngày lễ hay thứ 7, Chủ nhật, nhìn người ta được người yêu đưa đi chơi, có đôi có cặp thì tôi lại phải ở nhà chờ tin nhắn và điện thoại của anh mà chẳng thấy đâu. Tôi nhắn tin cho anh khi thì anh nói không có xe khi thì anh chẳng trả lời. Mâu thuẫn dẫn đến ngày càng lớn hơn. Tôi đòi chia tay nhưng sau đó lại không chịu nổi vì nhớ anh nên quay lại. Tôi biết anh cũng nhớ tôi và chúng tôi cũng chẳng nói gì. Anh cũng chỉ nói mỗi một câu là nhìn cũng đủ hiểu không cần thiết phải nói hết mọi thứ.
Gần đây, anh thường xuyên không nghe điện thoại và trả lời tin nhắn của tôi. Tôi thấy hay đùa giỡn với người con gái khác. Nhiều lần tôi đã vô tình nhìn thấy. Thậm chí có lần tôi đi tìm anh trong công ty vì công việc và tôi đã thấy cảnh đó, chính anh cũng nhìn thấy tôi nhưng vẫn tỏ ra không có chuyện gì. Vài ngày sau, tôi nhắn tin bảo anh đi nói chuyện rõ ràng với nhau nhưng anh không trả lời, gọi điện cũng không nghe. Tôi nhắn tin anh đòi chia tay anh cũng im lặng. Tôi thấy mệt mỏi nhưng sao tôi lại không thể quên anh? Giờ tôi phải làm sao? Ngày nào tôi và anh cũng gặp nhau, tôi không thể nghỉ việc ở công ty vì
tôi còn đang học năm cuối.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Làm sao để anh quên hẳn người yêu cũ? - Em phát hiện ra anh và người yêu cũ vẫn liên lạc thường xuyên với nhau, thậm chí anh còn giữ những bức ảnh hai người vô cùng tình tứ. Hôm nay em viết thư này mong chị tư vấn cho chuyện tình cảm của em và anh ấy. Em và anh quen nhau được 1 năm. Em được sinh ra trong...