Tạm biệt anh
Anh à! Mình gặp nhau từ 1 thế giới rất ảo, khi cách nói chuyện của em có lẽ đã lôi cuốn anh và cách nói chuyện của anh làm em thấy quý mến. Cái hẹn đầu tiên anh đã lỡ vì công việc rồi thì mình gặp nhau không hề hẹn trước…
Em đang lang thang và bỗng nhiên cầm máy gọi cho anh. Chờ đợi anh sau bao nhiêu phút, rồi điều đầu tiên anh tặng em là 1 nụ cười, 1 cái áo len màu xanh, một đôi kính râm sành điệu cùng với 1 dáng người cao cao trông rất phong độ! Em chẳng có ấn tượng gì đẹp! Hôm đó em mời anh đi uống cà phê, anh có biết anh là người đầu tiên em mời cà phê không? Có lẽ đó đã là cái duyên! Anh nói chuyện rất hay, hào hứng và thật lạ lùng là anh có thể nhìn em không rời mắt. Anh nói anh vừa uống chút rượu, rồi anh nắm lấy đôi bàn tay em, em cố kéo ra mà không thể, không phải vì em không quý mến anh mà vì đó là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau…
Rồi anh đi đổi xe cho bạn! Anh biết không em luôn nhìn ra phía cửa quán, có lẽ em chờ mong anh về! Nhưng lúc ấy em đâu có nhận ra điều đó, em thấy bình thường, chỉ tự hỏi anh có quay lại hay không thôi. Ngồi nói chuyện còn chưa đủ, anh muốn đưa em tới 1 nơi, nơi mà em rất ghét! Anh biết không em ghét nơi đó lắm nhưng rồi ngày hôm đó em lại cảm nhận được sự ấm áp từ nơi đó! Xung quanh gió thổi thật lạnh làm em chỉ muốn được ở trong vòng tay anh mãi anh à! Anh là người con trai duy nhất khiến em thay đổi và là người đem lại nhiều ngạc nhiên nhất tới cho em! Anh muốn đưa em đi sinh nhật cùng anh nhưng em đã không đi! Có lẽ nếu hôm đó em đi thì giờ đây em sẽ không bao giờ có cớ để xa anh!
Ngày Noen, lần đầu tiên em ở bên 1 người con trai đó là anh! Chưa bao giờ em có được ngày Noen hạnh phúc như thế! Từ khi em là 1 cô gái, ngay cả khi có người yêu, em chỉ nhận được nỗi buồn vô tận ngày Noen! Nhưng Noen năm nay em có anh! Em cám ơn anh nhiều lắm anh biết không? Cám ơn anh, và em sẽ không bao giờ quên Noen này đâu, em sẽ mang nó theo suốt cuộc đời…
Có lẽ em đã quá ngốc nên em mới mất anh, nếu như em biết nói không ngày hôm đó, giá như em có thể dứt khoát ra về chứ không ở bên anh cả đêm thì chắc rằng em sẽ mãi có anh! Nhưng có lẽ đó là duyên phận anh nhỉ? 1 lần được nằm trong vòng tay ấm áp của anh, 1 đêm được cảm nhận 2 ta thuộc về nhau thế là quá đủ với em rồi! Từ giây phút anh nói với em rằng anh chỉ quen ngủ 1 mình thì em đã có những linh cảm không tốt rồi! Em cũng thế chứ, em đâu quen để người khác đụng vào em khi ngủ? Nhưng tình yêu thì khác.
Em sẽ cố gắng để luôn cười như khi ở bên anh… (Ảnh minh họa)
Em thấy được anh mong manh lắm, anh thật xa lạ, nằm bên em mà như cách xa ngàn trùng. Đêm ấy em đã nghĩ rất nhiều và cả sáng hôm sau nữa khi anh bảo phải về vì đi cả đêm rồi sẽ bị mắng. Em buồn! Anh muốn bỏ em lại đúng không? Anh nói với em hãy tự về nhé còn anh thì về trước! Em cảm thấy anh tàn nhẫn quá! Có lẽ tại em ngu ngốc thôi chứ đâu tại anh phải không? Em đã bắt anh quay lại đón em nhưng rồi em đã quyết định sẽ không để tình cảm của em lớn lên với anh, em sẽ gạt bỏ nó! Em tự ra về! Em vẫn đợi anh, vẫn ngóng chờ anh sẽ đến nhưng vẫn chỉ thế thôi, em đã hiểu được rồi. Em tự ra về mà trong lòng buồn bã! Em biết mình phải làm những gì nhưng làm thế nào để gạt bỏ những niềm vui anh đã mang đến cho em đây? Đôi lúc em ngồi 1 mình mà tự cười vì nghĩ tới anh đó! Anh có biết điều đó không? Tại sao mang lại cho em niềm vui để rồi lại khiến em phải ra đi chứ?
Về tới nhà thấy anh gọi lỡ, em rất vui nhưng rồi gọi lại anh không hề nghe máy! Anh có biết em muốn nghe giọng anh thế nào không? Em luôn cố gắng tìm cớ gì đó để gọi cho anh, nhưng rồi nghe giọng anh lạnh lùng quá anh ơi! Lại làm cho lòng tự trọng của em không cho phép em gọi cho anh nữa. Anh biết em buồn lắm không? Em chỉ mong dù chỉ 1 dòng tin nhắn của anh mỗi ngày thôi nhưng anh không hề dành cho em điều đó! Đôi khi gọi anh, anh còn cố nói sao cho ngắn gọn.
Rồi 1 lần nữa anh nhắn muốn gặp em! Em đã bỏ qua việc khác rồi tới bên anh. Nhưng rồi anh dành cho em điều gì? Anh chỉ cần em để giải quyết nhu cầu thôi sao? Cuộc đời em, em không sống vì những nồng nhiệt đó đâu anh! Dành cho em những lời mật ngọt khi cần rồi không cần thì mặc kệ em hay sao? Công việc bận bịu, em hiểu nhưng như anh thì em chịu rồi! Chỉ có thể nói rằng anh không quan tâm em thôi! Em đã yêu rồi và em là con người rất nhạy cảm với thái độ của người khác nên em hiểu chứ? Vì thế em đã quyết định bước phải cuộc đời anh! Lý do của em là gì nhỉ? Em sẽ quay lại với người yêu cũ của em? Có thể thế cũng có thể không! Họ vẫn ở bên em nhưng giờ em biết từ khi họ phản bội em thì tình yêu trong em không còn nữa. Và rồi khi em có thể nồng nhiệt bên anh thì em đã hiểu hết tình cảm của em dành cho người ta, em đã không còn muốn ở bên người ấy nữa rồi! Cái nghĩa của người ta em sẽ trả nhưng bằng tình cảm hay bằng điều gì thì em còn chưa biết nữa! Giờ em sợ gặp người ấy lắm!
Video đang HOT
Rời khỏi anh, cũng chẳng về lại bên người kia mà em đã chọn cho mình 1 người con trai khác, họ biết quan tâm em, biết chăm sóc cho em, dù công việc nhiều thật nhiều họ vẫn bớt chút thời gian trong tuần cho em! Anh đã biết em cần điều gì chưa? Em cần sự quan tâm chăm sóc, em cần được sự che chở chứ không phải là những cuồng nhiệt thể xác đâu anh! Em không phải đứa con gái dễ dãi nhưng có lẽ trong mắt anh em là đứa như thế khi mới chỉ lần gặp thứ 2 đã có được em! Thế cũng tốt, như thế anh sẽ chẳng bao giờ nhớ tới 1 người như em!
Khi em viết cho anh 1 lá thư điện tử em đã khóc, khóc rất nhiều, vì em mất đi 1 niềm vui thực sự và hình như có cả hạnh phúc nữa. Nhưng anh ơi cuộc đời em, em không thể sống thế được, em không thể để tình cảm chen lấn ý chí được anh ạ! Và anh cũng chưa bao giờ thực sự coi trọng em thì ở bên anh chỉ là đau khổ thôi!
Có lẽ nếu như anh nói với em hãy ở lại bên anh, 1 chút quan tâm của anh thôi là đủ để em ở lại rồi, nhưng anh buông xuôi, anh nói hạnh phúc là do em lựa chọn! Đúng thế, và hạnh phúc là do mình tạo ra anh nhỉ!
Lần gần đây nhất em gọi điện cho anh! Anh đã nổi cáu với em sao? Tại sao thế? Chả lẽ anh thích em sao? 1 chút sao? Anh vốn là người hay nói những lời châm chọc mà! Anh luôn nói với em thế! Và em cũng biết thế! Tâm anh thì em nghĩ nó rất tốt! Bởi vì anh luôn sống trong sự căng thẳng và có vẻ anh suy nghĩ rất nhiều đằng sau những lời châm chọc mà anh nói ra! Anh rất thông minh nữa, nhanh nhạy! Và đó là lần đầu tiên em thấy anh có vẻ như có chút bối rối đối với em! Anh hãy cứ che giấu đi, anh cứ sống thế đi xem anh nhận được gì nhé!
Có 1 điều em không hiểu được! Khi em nghĩ đã quên được anh rồi thì anh lại xuất hiện trong mỗi giấc mơ! Đừng nói với em rằng em yêu anh rồi nhé! Có lẽ không đâu! Chỉ là cảm giác thích tức thời thôi! Và với 1 người không hề quan tâm em như anh thì đâu có giá trị gì đâu chứ? Anh nhỉ? Anh cũng sẽ đồng tình với em vậy thôi!
Có những điều em luôn nhớ và sẽ không bao giờ có thể quên được (Ảnh minh họa)
Anh nói với em nếu như anh có nhiều thời gian hơn, nếu như anh biết quan tâm hơn thì giờ này anh không cô đơn như thế đúng không anh? Vậy thì anh hãy làm thế đi! Đâu cần dành nhiều thời gian để quan tâm hả anh? Anh cũng đâu cần bỏ việc để quan tâm? Đôi khi anh chỉ cần 1 dòng tin nhắn, 1 buổi đi chơi trong tháng, hay đơn giản chỉ ghé qua nhìn thấy nhau! Đó là sự quan tâm rồi! Đó cũng đủ để ai đó có tình cảm với anh sẽ mãi ở bên anh rồi!
Tạm biệt anh! Và em mong anh sẽ tìm được cuộc sống hạnh phúc của mình! Dù thế nào thì khoảng thời gian bên anh cũng đã mang lại cho em rất nhiều điều để nhớ, để giữ lấy cho riêng mình rồi! Cám ơn anh! Cám ơn anh nhiều lắm! Em sẽ cố gắng để luôn cười như khi ở bên anh! Em chúc anh hạnh phúc và gặp thật nhiều may mắn trong cuộc sống cũng như trong sự nghiệp! Mỗi lần nhớ tới anh em sẽ luôn cười, cười giống như nụ cười anh muốn đem lại cho em mỗi khi ở bên nhau!
Giá như! Hàng ngàn hàng vạn cái giá như có thể nói! Nhưng em thì không! Em sẽ không nói giá như mà em sẽ cất giữ những điều đó trong tim em! Rồi 1 ngày nào đó em sẽ cần đến cái giá như kia! Em sẽ để dành nó cho đến lúc thật cần mới dùng! Sẽ không có chút gì hối tiếc vì đã quen anh và ở bên anh cho dù đó là thời gian ngắn ngủi! Quá ngắn ngủi! Nhưng cho em phút giây hạnh phúc, thực sự là hạnh phúc, lần đầu tiên em biết đến mùi hạnh phúc của chính mình! Có lẽ cuộc đời em hạnh phúc luôn đến trong phút giây ngắn ngủi thế thôi! Và em chấp nhận nó! Em chỉ mong rằng đừng nhớ anh quá nhiều, tình cảm này đừng lớn đủ để em đi tìm anh! Mong ông trời hãy để cuộc đời em bình yên như chính những gì nó vẫn bình yên đi! 1 ngày em quên anh thì anh đừng trách anh nhé! Nói thế thôi chứ có những điều em luôn nhớ và sẽ không bao giờ có thể quên được! Mà có lẽ trong đó có cả anh nữa!
Ly cà phê đen làm anh ngạc nhiên nhìn em và nói sao ta giống nhau vậy? Cho nên em sẽ không bao giờ bỏ nó đâu! Em sẽ luôn uống nó cho dù nhiều lúc cảm thấy nó rất đắng chứ không hề ngọt!
muaxuanvui2010@zing.vn (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Một thời yêu anh...
Anh đã không còn là của riêng em nữa...
Có lẽ em sẽ trở về nơi em sinh ra, em sẽ chạy trốn tất cả, chạy trốn để em không phải nhớ về anh nữa...
Từ hôm gặp lại anh tới giờ lúc nào hình ảnh về anh cũng hiện về trong em. Ban ngày công việc đã cuốn em vào nhưng tối đến là khoảng thời gian em lại ngồi nhớ đến anh. Em thầm tự trách mình tại sao ngày đó em rất yêu anh vậy mà vẫn không thể giữ nổi tình yêu của chúng ta? Tại sao em lại đánh mất anh để ngày ngày sống trong nỗi buồn vô tận? Một nỗi buồn mà có lẽ cũng chỉ có em mới thấu hiểu được tường tận hơn ai hết.
Em cũng trách anh tại sao ngày đó, anh yêu em đến vậy mà không chịu nghe em nói một lời đã vội vàng kết tội cho em? Và cho tới khi anh nhận ra sự thật rằng, em rất yêu anh thì anh lại không thể cầm điện thoại gọi cho em. Lòng tự trọng của anh quá lớn, nó đã cướp đi tình yêu của em dành cho anh bao năm qua...
Giờ đây khi mọi chuyện đã là của quá khứ. Anh lại nhớ tới em nhưng điều đó thì còn có ý nghĩa gì nữa đây anh? Anh gọi cho em để nói rằng anh vẫn còn yêu em, rằng lẽ ra ngày đó anh không nên cư xử như vậy... nhưng tất cả đã quá muộn rồi anh ạ!
Tại sao lúc chưa có sự ràng buộc, anh không hề nghĩ tới em?
Thời gian qua em đã cố gắng để quên anh, cố gắng giữ chặt những kỷ niệm về anh ở trong sâu thẳm trái tim mình. Vì em cũng đã chờ đợi rồi hụt hẫng nhưng vẫn cố chờ đợi để cuối cùng, em nhận ra một điều đó là em đã mãi mãi mất anh... Em tự hỏi mình tại sao anh không quên em đi? Tại sao từng đấy thời gian anh không liên lạc với em giờ lại gọi cho em làm gì? Tại sao lúc buồn anh mới nghĩ tới em? Tại sao như vậy hả anh?
Giờ đây khi anh đã có gia đình bé nhỏ của mình thì em cũng chỉ còn là quá khứ của anh thôi. Em thương yêu anh và luôn mong muốn anh tìm được hạnh phúc của đời mình... Cho dù hạnh phúc đó em không được chia sẻ cùng anh. Nhưng khi anh nói "H ôn nhân của anh không có tình yêu" thì em cảm thấy rất buồn. Nhưng đó là con đường anh đã lựa chọn và không một ai bắt ép anh lựa chọn con đường đó... Và lẽ ra anh có thể lựa chọn cho mình một lối đi khác.
Tại sao lúc chưa có sự ràng buộc, anh không hề nghĩ tới em? Để rồi giờ đây, khi anh thực sự thấy chán nản, thất vọng... anh mới nhớ đến em? Nhưng anh ạ! Bây giờ tất cả chỉ là kỷ niệm, anh hãy sống yên vui với gia đình mình anh nhé! Hãy chấp nhận con đường mà mình đã chọn nghe anh! Còn em, em sẽ cố gắng quên anh, cố gắng giấu đi những hình ảnh về anh, cố gắng không làm người thứ ba trong trái tim anh nữa...Biết là sẽ thật khó khăn nhưng em sẽ cố gắng để vượt qua nỗi đau này anh ạ!
Lúc nào em cũng chỉ là người đến sau, là người chỉ đáng nhận được thứ tình cảm dư thừa của người khác thôi sao
Có lẽ em sẽ trở về nơi em sinh ra, em sẽ chạy trốn tất cả, chạy trốn để em không phải nhớ về anh nữa... Giờ đây, em chỉ thấy cuộc đời đối với em thật trớ trêu, oan nghiệt... Em muốn được ở bên cạnh người mình thương yêu thương nhưng tại sao lại khó đến như vậy?
Lúc nào em cũng chỉ là người đến sau, là người chỉ đáng nhận được thứ tình cảm dư thừa của người khác thôi sao? Hay đó là chút lòng thương hại mà anh mang lại cho em? Em muốn nói với anh rất nhiều điều mà từ lâu em đã giấu kín trong lòng... Nhưng giờ đây, nói ra những điều đó cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa... và em sẽ giữ tất cả những kỷ niệm, những yêu thương đó cho riêng mình!
Quá khứ là dĩ vãng, thực tại là tất cả, còn tương lai thì chưa biết sẽ ra sao phải không anh? Anh giờ đây đã là quá khứ trong em... Và em sẽ phải chấp nhận sự thật đó.
Hãy sống thật hạnh phúc anh nhé! Nếu có lúc nào đó, em nhớ anh và nhắn tin cho anh đừng trả lời tin nhắn của em, anh nhé! Để em biết được rằng, anh đã không còn là của riêng em nữa...
Lê Dung (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Anh yêu em, anh yêu em rất nhiều! Anh nhớ em, nhớ em vô cùng... Ngồi đọc lại những lá thư em viết cho anh. Sao lại buồn đến thế? Anh tự hỏi tại sao chúng mình lại có thể quên đi tình yêu ấy? Ngày ấy em yêu anh da diết, tha thiết. Anh cảm ơn em lắm, cảm ơn em đã yêu anh, đã mang tình yêu chân thành...