Tại vì sao chúng ta lại gặp nhau giữa dòng đời tấp nập?
Trong anh luôn có những tâm sự, tại sao chúng ta lại qua.
Em biết không, anh cũng từng thắc mắc rất nhiều lần là: “Tại sao chúng ta lại biết nhau giữa hàng vạn người?”. Phải chăng là do duyên, do phận, do ông trời hay… do một điều gì khác, bí ẩn và mông lung hơn.
Chẳng ai biết được bản thân khi sinh ra là dành cho ai, dù chúng ta đã không ít lần đoán trước có thể là người này… nhưng cũng có thể là người khác. Theo cái cách con tim rung động. Theo tình yêu hay theo niềm tin. Vẫn biết là chúng ta tồn tại vì một người, nhưng người đó là ai mới được chứ, em nhỉ?
Đó là một câu hỏi mà chúng ta phải dùng cả cuộc đời đi tìm kiếm đáp án. Dùng cả đời để tìm một người nhưng lại không hề biết người đó là ai giữa biển người đông đúc này. Có thể vô tình một ngày nào đó đẹp trời, người đó vô tình va vào bạn nhưng rồi cả hai chỉ cười và nói “xin lỗi” rồi lại đi lướt qua nhau.
Em chưa từng nghĩ mình sẽ yêu một cô gái là em. Anh cũng chưa từng nghĩ rằng hai chúng ta có thể vô tình gặp nhau khi mà chúng ta luôn đi về hướng ngược lại. Có lẽ do chúng ta có duyên, có phải như mọi người vẫn thường nói là do ông trời sắp sẵn, anh phải xuất hiện để dạy em cách yêu thương.
Video đang HOT
Không phải là ở bên nhau mãi mãi như ta vẫn thề mà em chỉ là lướt qua đời anh như cơn gió mùa hạ thổi tan cơn nóng oi ả, làm dịu đi thời tiết khắc nghiệt đó rồi ra đi dứt khoát như lúc em đến. Có vẻ như anh đã trách lầm em thay đổi, có vẻ như chúng ta ngay từ đầu đã là không thể. Em không phải là dành cho anh nhưng do anh cứ muốn níu kéo cái hơi ấm nhỏ bé đó, anh không muốn mất đi nên mới không nỡ buông tay em ra thôi.
Anh sai rồi phải không em?
Trong khi chờ anh em cũng phải đi tìm người dành cho đời mình, anh không thể ích kỷ níu giữ em mãi. Người đó cũng chờ em như cái cách anh chờ người dành cho đời anh đúng không? Anh ấy thật hạnh phúc vì có em. Anh cũng thật hạnh phúc vì anh từng… có em.
Sao chúng ta lại biết nhau giữa hàng vạn người nhỉ? Sao không phải là ai khác mà cứ phải là em. Sao không phải là mãi mãi mà chỉ là trong chốc lát.
Chỉ là vô tình gặp gỡ nhưng cứ ngỡ mình đã chờ nhau lâu lắm vậy.
Chỉ là chúng ta không phải là một nửa dành cho nhau trọn vẹn nên em đi rồi anh không có quyền gượng ép, anh không có quyền níu kéo cũng chẳng có quyền cố giữ lấy.
Chỉ là đôi khi vô tình ngồi nhớ lại, anh cứ tự hỏi: “Sao chúng ta lại quen biết nhau giữa hàng vạn người?”.
Quen nhau rồi lại đi lướt qua nhau như hai người xa lạ. Kỷ niệm đó chỉ còn là những khoảng trống cô đơn trong trái tim mỗi người. Để tự nhớ rồi tự đau.
Theo Eva
Không có anh, em vẫn sống rất tốt đấy thôi...
Bất chợt em mỉm cười, nhớ đến anh tự nhủ rồi sẽ có người khác yêu em hơn cả anh yêu em. Em sẽ chờ và nhất định người ấy sẽ xuất hiện.
Chúng ta gặp nhau và yêu nhau như một sự sắp đặt của tạo hóa, nhưng có lẽ chỉ là duyên thôi chứ nợ thì không có, vậy nên cho dù em đã yêu anh bằng tất thảy những gì em có thì anh vẫn cứ lạnh lùng bỏ mặc em với một vài lý do chung chung không hợp, hết duyên...
Em đã sống trong những tháng ngày nuối tiếc, chìm đắm trong nước mắt và giận hờn. Cớ sao nằng nặc đòi bước vào trái tim em, đến khi sở hữu được nó rồi thì lại quăng đi không thương tiếc. Em đã từng muốn buông bỏ tất cả, anh biết đấy, cô gái mới lớn mới biết yêu lần đầu thì bị bỏ rơi quả là một cú sốc lớn. Trong khi em coi anh là tất cả anh lại coi em chẳng là gì. Nhưng cuộc sống chẳng chờ đợi những kẻ thất bại như em đứng dậy, ngoài kia người ta vẫn hối hả với dòng đời xuôi ngược, mấy ai để ý đến nỗi đau của em. Ngay cả anh-người yêu cũ, anh cũng có một cuộc sống mới nghe chừng khá tốt đẹp với một cô người yêu mới. Vậy thì hà cớ gì em cứ ngồi ì một chỗ ôm kỉ niệm gặm nhấm xé nát tâm can mà chẳng chịu đừng dậy bước đi. Em phải sống cuộc đời của em, thời gian qua nuối tiếc thế đủ rồi.
Em vẫn đủ mạnh mẽ và bước tiếp (Ảnh minh họa)
Cố thoát mình ra cái vỏ bọc ủ ê, chợt nhận ra em đã bỏ lỡ rất nhiều thứ.
Yêu anh em quên mất rằng em còn có những mối quan hệ khác nữa, em đã có những cuộc hẹn với bạn bè, những chuyến du lịch chỉ có các cô gái với nhau, cười rạng rỡ và thật sự vui vẻ. Thế đấy, người yêu bỏ em đi, còn bạn bè thì không. Họ vẫn cứ bên em mỗi khi em ngục ngã và yếu mềm. Tình yêu không phải là vĩnh cửu còn tình bạn là mãi mãi.
Yêu anh em bận rộn với thời gian bên anh, chăm sóc anh, mà quên mất rằng em còn có thời gian cho em. Em đã sợ nếu em làm như vậy anh có thích không? Em mặc bộ này anh sẽ khen đẹp hay xấu. Ồ không bây giờ chuyện ấy chỉ còn là quá khứ, em làm mọi thứ em thích và chẳng cần phải để ý đến ý kiến của anh. Em bắt đầu làm đẹp, thưởng thức cuộc sống độc thân vô cùng hạnh phúc. Em nhận ra rằng em đã sống cho suy nghĩ của anh rất nhiều.
Một phần nào đó cuộc sống của em trước đây bị anh ảnh hưởng khá nhiều. Nhưng anh nói đúng, duyên tới đó là hết chúng ta níu kéo chỉ làm nhau thêm tổn thương. Em từng bi lụy từng giận anh, từng hờn dỗi để rồi sau này khi lấy lại được cân bằng của cảm xúc, em mới thấy cuộc sống không anh cũng tươi mơi và thoải mái lắm. Em đã học cách trưởng thành sau những vấp ngã học cách đối diện với nỗi đau sau những đổ vỡ. Ngoài kia còn nhiều thứ đẹp đẽ chẳng kém gì tình yêu.
Có những buổi chiều tà em vẫn ngồi trong góc quán nhỏ, nhâm nhi li cà phê đen nhìn mông lung phía cửa sổ. Bất chợt em mỉm cười, nhớ đến anh tự nhủ rồi sẽ có người khác yêu em hơn cả anh yêu em. Em sẽ chờ và nhất định người ấy sẽ xuất hiện.
Theo Blogtamsu
Anh à, yêu là đừng quên nhau giữa lo toan thường nhật hàng ngày Những ngày không gặp nhau, em lại lẩm nhẩm đếm ngược xem bao lâu rồi chẳng có lấy một cuộc hẹn, một buổi đi chơi lang thang dọc khắp phố xá. Thỉnh thoảng vẫn nhắc nhở nhau giữ gìn sức khỏe vì chẳng thể ở bên cạnh để lo lắng cho người còn lại, thỉnh thoảng vẫn hỏi thăm nhau cuối ngày và...