Tại vì em đã hết yêu
Em cảm thấy mình không còn lý do gì để tiếp tục tin yêu và hy vọng… Trái tim em mong manh lắm, không đủ sức mạnh để để sống mãi trong sự đợi chờ
Một ngày không có anh, em vẫn dậy sớm mà chẳng cần phải có ai đánh thức. Một ngày không có anh, sáng, trưa, tối em vẫn ăn đủ ba bữa, vẫn ngủ đủ giấc và vẫn đi làm đúng giờ. Một ngày không có anh, em không còn một lúc lại phải nhìn chằm chằm vào điện thoại để đợi chờ tin nhắn hay một cuộc gọi từ số máy mà em đã thuộc làu trong đầu. Em nhận ra rằng hóa ra không có anh thì cuộc sống của mình cũng không đến nỗi quá tệ.
Không có anh thì trừ bố mẹ ra em không cần phải lo lắng hay quan tâm đến ai một cách quá mức nữa. Em sẽ không lo anh đang ở đâu, làm gì, không lo lắng rằng anh lại quen tật phóng nhanh vượt ẩu trên đường mà bị xe quệt. Không có anh, em không còn phải giục anh đi tắm, đi ăn, rồi nghỉ ngơi để ngày mai có sức mà làm việc. Không có anh, em không còn phải đợi chờ, cũng không buồn phiền vì một tin nhắn cụt lủn đến mức hững hờ của ai đó nữa.
Không có anh, đầu óc em chẳng còn bị ai chi phối, thay vào đó em dành thời gian để tự chăm sóc cho bản thân mình. Ai cũng khen rằng từ ngày chia tay anh em xinh xắn, đáng yêu hơn, thậm chí họ còn bảo rằng em đã trút được vẻ mặt rầu rĩ, âu sầu và vui tươi trở lại. Không có anh, em sắp xếp cho mình một thời gian biểu dày đặc, vừa đi làm, vừa tụ tập để gặp gỡ, hàn huyên với bạn bè. Không có anh, thời gian rảnh rỗi em dành để lượn lờ vào siêu thị và các khu mua sắm. Em nhận ra rằng cuộc sống này vẫn tươi đẹp lắm, ngoài kia bao nhiêu người còn đang phải vất vả, dãi nắng dầm mưa với công cuộc mưu sinh mà họ vẫn yêu đời, yêu cuộc sống, bởi thế nên chẳng tội gì mà em phải mãi phiền muộn, đánh rơi những tháng ngày tươi đẹp của mình chỉ vì một người.
Trái tim em mong manh lắm, vậy nên không đủ sức mạnh để để sống mãi trong sự đợi chờ (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Em nhận ra rằng mình đã hết yêu anh, hết thật. Chẳng phải vì em đã thay lòng đổi dạ, chỉ là vì em hiểu rằng hai đứa mình không thể đi chung một con đường. Con đường phía trước mà chúng mình cần phải vượt qua vừa hẹp vừa dài, còn anh và em thì đều mang cái tôi quá lớn. Bởi cái tôi quá lớn nên mãi mà vẫn chẳng thể hiểu được nhau, bởi cái tôi quá lớn nên sẽ không thể chen chúc nhau trong một mảnh đất chật hẹp được và lẽ dĩ nhiên không sớm thì muộn rồi thì cũng phải chia tay.
Vì trái tim em quá mong manh nên không đủ sức mạnh để để sống mãi trong sự đợi chờ để được anh quan tâm, vì trái tim em quá mong manh nên không thể vượt qua nỗi cô đơn cứ từng phút từng giờ dày vò tâm trí. Có nghĩa gì đâu nếu như khi đi bên cạnh người mình yêu mà em vẫn cảm thấy mình lạc lõng? Ngày xưa em đã nói với anh rồi đó, nhất định tình yêu sẽ dần dần phai nhạt nếu như một trong hai đứa cứ bỏ mặc, không chịu đắp xây, vun vén. Em cảm thấy mình không còn lý do gì để tiếp tục hy vọng và thế là em nói tiếng chia tay anh.
Bởi em đã hết yêu anh nên anh cũng đừng tìm cách níu kéo. Trái tim em tuy mỏng manh nhưng một khi đã quyết tâm làm việc gì thì không một ai có thể thay đổi được. Khi yêu nhau người ta chẳng cần phải có bất kỳ một lý do nào cả, còn lúc chia tay lại có muôn vàn lý do. Ngay lúc này em có thể gạch đầu dòng ra cả trang giấy chỉ để nói về những lý do khiến em muốn chia tay, điều ấy đồng nghĩa với việc lòng em đã quyết và anh đừng nên níu kéo vô ích.
Hy vọng cuộc chia tay này sẽ là một bài học cho anh (Ảnh minh họa)
Tại thời điểm này em đang rất mạnh mẽ, nhưng rất có thể đến một lúc nào đó em lại nghẹn ngào khóc vì nhớ về anh và những kỷ niệm đã qua của hai đứa mình. Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở đó thôi, bởi vì dù sao thì cũng đã chia tay, dù sao thì tình yêu này cũng đã chấm dứt. Em sẽ không quay lại một lần nữa để bước chân tiếp tục dẫm vào những dấu vết xưa cũ mà em sẽ giữ lại những mảng ký ức ấy giống như một lần trải nghiệm đặc biệt mà số phận dành tặng cho mình.
Dù đã không còn là người yêu của nhau nữa, nhưng em vẫn luôn mong mọi điều tốt đẹp nhất sẽ đến với anh. Rồi nhất định anh sẽ gặp được một người con gái khác hiểu anh hơn em, yêu anh hơn em và hy sinh cho anh nhiều hơn em. Người ấy sẽ hàn gắn những vết thương mà em đã để lại, người ấy sẽ mang lại cho anh niềm vui, sẽ khiến anh cảm nhận được đâu mới là hạnh phúc thật sự. Còn anh, hy vọng sự kết thúc này sẽ là một bài học để anh biết trân trọng và yêu thương hơn người con gái tới sau em.
Theo Khám Phá
Đính hôn rồi anh vẫn bỏ rơi khi biết tôi có thai
Gia đình tôi còn phát hiện anh đi chơi với người con gái khác, lúc đó anh nhắn tin chửi tôi, chửi gia đình tôi làm anh xấu mặt.
Ảnh minh họa
Tôi và anh yêu nhau 5 năm, đính hôn được 2 tháng thì tôi phát hiện mình mang thai. Cha mẹ muốn chúng tôi kết hôn luôn rồi sinh bé nhưng nhà bạn trai không đồng ý vì không muốn đón dâu về nhà khi có thai, sợ không may mắn, thỏa thuận sau khi sinh xong sẽ tổ chức cưới. Rồi anh và mẹ từ đó không còn quan tâm hay thương tôi như trước. Anh từ từ lạnh nhạt, gia đình anh cũng vậy. Đến ngày sinh, anh chở tôi cùng mẹ tôi lên bệnh viện rồi bỏ về với lý do phải đi làm. Mặc cho tôi chống chọi với lo sợ, chỉ có mẹ bên cạnh. Từ 5 giờ sáng đến 17h anh không hề gọi điện hay nhắn tin hỏi thăm mẹ con tôi. Tôi hụt hẫng, lo sợ và âm thầm khóc vì không muốn mẹ lo lắng, buồn lòng.
Trong những khoảnh khắc nằm chờ và đưa vào phòng sinh, động lực to lớn đã giúp tôi vượt qua là mong mỏi gặp con dù ba nó không một chút quan tâm. Rồi bé con cũng ra đời bình an, khỏe mạnh, còn tôi yếu ớt khi huyết áp cứ tăng không giảm, bác sĩ phải theo dõi liên tục. Lúc ấy trong đầu tôi chỉ muốn nhìn thấy anh, muốn một lần được anh vào thăm nhưng hy vọng đó tắt hẳn. Cho đến 24 tiếng sau sinh tôi mới được ra phòng ngoài, nhưng biết anh vẫn không đến. Sự đau đớn, hờn tủi, sự thất vọng với người mình đã yêu thương, hy vọng, luôn nghĩ sẽ là điểm tựa cho cuộc đời mình, nhưng chỉ trong một thời gian đã thay đổi đến không ngờ.
3 ngày sau anh mới vào viện thăm tôi, ngồi bên cạnh giường mà chúng tôi như hai người xa lạ, câu hỏi thăm thoáng qua, không chút gì tình cảm. Anh cũng ngồi được một tiếng rồi ra về, để lại trong tôi bao nỗi ê chề, chua chát. Xuất viện, anh không đón, tắt điện thoại, để mặc mẹ con tôi về, ôm con mà lòng tôi đau xé, mắt cay xè nhưng không dám khóc. Rồi từ đó, chúng tôi càng trở nên xa lạ, anh qua thăm tôi và con không được bao nhiêu.
5 tháng trôi qua, tôi mệt mỏi và trở nên nóng tính, hay nhắn tin cằn nhằn anh, đến khi đó anh nói không còn yêu tôi, muốn tôi giao con cho anh nuôi, muốn chia tay. Anh nói những lời lẽ cay độc, bóp nát trái tim tôi, anh thừa biết rằng không có người mẹ nào sinh con ra rồi giao cho người khác. Anh đánh vào tâm lý của tôi, ép giao con để rồi bỏ tôi, nhưng điều anh mong muốn không đạt được, tôi thà không có anh chứ con là tôi nuôi. Như thế đúng theo ý anh, nghe được ý của tôi anh vui mừng và bỏ hai mẹ con ngay lập tức.
Gia đình tôi còn phát hiện anh đi chơi với người con gái khác, lúc đó anh nhắn tin chửi tôi, chửi gia đình tôi làm anh xấu mặt, nói tôi không biết chuyện, chuyện anh đi với người con gái đó là bình thường, không to tát gì. Từ đó, chúng tôi và gia đình hai bên không qua lại, bên nhà anh cũng bỏ mặc mẹ con tôi. Mặc dù chúng tôi đã đính hôn nhưng xung quanh ai cũng bàn tán khiến mẹ đau buồn sinh bệnh. Tôi tự hỏi đã làm gì sai mà phải trả giá như thế? Một bước tôi đi sai khiến cuộc đời mình và con khổ như thế sao? Tôi vẫn còn yêu anh nhiều lắm.
Theo VNE
Ngậm đắng nuốt cay chấp nhận cho vợ ngoại tình Khác hẳn với thái độ của những người phụ nữ ngoại tình bị phát hiện, vợ tôi bình thản cười nhạt nói 'giờ anh đã biết thì em cũng chẳng giấu...'. Sau hơn 3 năm mở công ty tư vấn, thiết kế và xây dựng cùng hai người bạn, tôi sập tiệm, trắng tay hoàn toàn. Chẳng những phá sản, tôi còn gánh...