Tại tôi mà con gái hư hỏng?
Liệu có phải sự hư hỏng, đổ đốn của đứa con gái tôi xuất phát từ sự buông thả trong đời sống tình cảm của chính bản thân tôi?
Tại tôi mà con gái hư hỏng?
Ngày đó, tôi trẻ đẹp và nhiều người theo đuổi nhưng tôi chỉ yêu anh và đã dâng hiến thứ quý giá nhất của tôi cho anh. Những tưởng tình yêu ngọt ngào của chúng tôi sẽ có thể đơm hoa kết trái hạnh phúc, nhưng cuộc đời lắm trái ngang và chẳng muốn con người ta đạt được hạnh phúc quá dễ dàng. Gia đình anh không chấpnhận tôi vì gia đình tôi nghèo, vì tôi là con gái tuổi dần, sự phản đối kịch liệt từ phía gia đình nhất là mẹ anh khiến tình yêu của chúng tôi dần rạn nứt. Có những khi chúng tôi gặp nhau, ngồi cạnh nhau mà chỉ toàn là những tiếng thở dài thượn thượt đầy ngao ngán, là những cãi vã căng thẳng. Thế rồi anh chia tay tôi.
Chúng tôi chia tay không bao lâu thì anh có người mới, tôi cũng phát hiện ra mình có bầu đã 4 tháng rồi, anh bảo tôi: ” Hãy bỏ đứa trẻ đó đi. Đứa trẻ đó không nên có mặt trên cuộc đời này, nó sẽ làm cả hai chúng ta phải khổ và không bao giờ dứt khoát được”. Tôi thực sự bị sốc khi anh ta nói ra những điều đó. Làm sao anh ta có thể tàn nhẫn với tôi đến vậy?, sao có thể ruồng bỏ đầy phũ phàng tình yêu giữa hai chúng tôi bao năm qua?, là vì tình cảm của anh ta dành cho tôi quá nông cạn hay chỉ vì muốn lợi dụng tôi? Tôi thấy căm hận anh, thấy ghê tởm đàn ông. Họ thật đểu cáng.
Tôi ghét mọi thứ thuộc về anh ta, cả đứa con của anh tôi đang phải mang trong mình, tôi muốn bỏ nó đi những không thể nữa rồi , đứa trẻ đã quá lớn. Tôi bế tắc và tuyệt vọng vô cùng, suốt một khoảng thời gian dài tôi phải sống trong những lời dèm pha của thiên hạ, sự ghẻ lạnh của gia đình, người thân. Họ nói tôi là loại con gái dễ dãi, là vết nhơ bẩn của gia đình, dòng họ rồi đuổi tôi đi.Tôi tìm đến rượu,thuốc lá, để giải sầu, để tàn phá bản thân, để đẩy giọt máu của anh ta ra khỏi cơ thể tôi. Mỗi lần tôi nhìn xuống cái bụng mình đang dần to ra, tôi lại nhìn ra gương mặt anh ta, nhìn ra sự bội bạc của anh đã đối với tôi. Làm sao tôi có thể yêu đứa trẻ ấy được khi trong tôi có quá nhiều thù hận?
Thời gian thấm thoắt trôi đi, tôi chuyển vào Nam sinh sống, bỏ lại sau lưng tất cả những kỷ niệm, những khổ đau tôi muốn chôn sâu vào dĩ vãng. Cuộc sống của tôi dần ổn định, công việc thuận lợi, có nhà, có xe và có nhiều mối quan hệ tốt. Và nhất là tôi đã có một cô con gái rất xinh xắn, ngoan ngoãn, học hành giỏi giang lại rất yêu mẹ, luôn được học sinh giỏi từ cấp I đến cấp II, được thầy yêu bạn mến khiến tôi tự hào và yêu thương con hơn.
Cuộc sống chỉ có hai mẹ con, tôi không còn tính đến chuyện kết hôn với ai cả. Nhiều khi tôi cũng cảm thấy lạnh lẽo và chống vắng, nhất là những lúc kỷ niệm đau thương một thời ùa về tôi lại rơi vào hỗ sâu căm giận. Tôi không bao giờ tha thứ được cho kẻ bạc bẽo đó. Thế rồi lại rượu, lại thuốc lá, và cả đàn ông nữa. Tôi qua lại với rất nhiều đàn ông, một phần vì cần một người để nương tựa mỗi lúc cô đơn và một phần vì tôi coi thường họ, đàn ông ai cũng như ai, đều đáng khinh bỉ và rẻ mạt như nhau, họ chỉ lợi dụng sự mềm yếu của phụ nữ để mua vui lúc họ cần. Tôi muốn biết cảm giác của kẻ xưa kia đã nói với tôi bao lời hứa hẹn ngọt ngào rồi đá tôi phũ phàng như một món đồ hết giá trị như thế nào ?
Nhiều lần tôi dẫn đàn ông về nhà, bị con gái bắt gặp lúc đang tình tự với nhau, tôi quát nó vào phòng rồi con bé quay đi với ánh mắt đầy thất vọng. Lên cấp III, con gái tôi bắt đầu yêu đương, học hành xuống dốc. Cứ tối đến, nó lại lén lút vọt tường ra ngoài đi chơi với bạn trai đến khuya mới về, đến nỗi bức tường bao sau nhà bong, tróc từng viên gạch vì bị giẫm đạp. Nó lao vào những cuộc chơi không điểm dừng và chẳng ai có thể cản cấm được. Có lần nó bảo đi sinh nhật bạn, rồi đi luôn mấy ngày liền không về, tôi nháo nhào đi tìm sợ nó bị làm sao, về được vài hôm nó lại bỏ nhà đi chẳng nói chẳng rằng. Càng ngày nó bỏ đi càng nhiều hơn, nó thuê cả phòng trọ riêng để ở với bạn trai, tôi đã khuyên răn, giải thích, nói xa nói gần đủ kiểu, thậm chí bắt cả nó quỳ gối trước bàn thờ tổ tiên mà thề. Nhưng nó chẳng những không nghe còn nói với tôi cái giọng đầy mỉa mai: “con yêu mẹ , con luôn coi mẹ hình mẫu trong cuộc đời con thế nên con chỉ làm theo những gì con thấy mẹ làm thôi”.
Video đang HOT
Nghe những lời đó từ đứa con mình, tôi có cảm giác như có thứ gì đó cứa vào tim làm tôi tỉnh ngộ. Tôi ngộ ra những sai lầm trong suy nghĩ, những cố chấp quá đáng và cả sự ích kỷ của mình. Là do tôi quá buông thả trong đời sống tình cảm, chọn lối sống và cách nghĩ quá cực đoan nên đã ảnh hưởng đến nhân cách đứa con tôi. Tôi muốn trả thù người ta những thực chất lại đang làm hại chính đứa con gái duy nhất của mình. Đúng là chỉ khi nhìn thấy hậu quả con người ta mới biết những sai lầm trước đó mình đã gây ra, giờ đây tôi thật sự muốn sửa đổi, muốn cứu đứa con tôi ra khỏi vũng bùn đen đó. Nhưng liệu có thể không?
Theo VNE
Người yêu cũ sắp trở thành em rể của tôi
Trời ơi, sao cuộc đời lại thích trêu ngươi người khác. Người đàn ông tôi đã chọn và âm thầm nhớ nhung trong tim để đến giờ vẫn chưa chịu kết hôn. Người đàn ông ấy giờ xuất hiện trước mặt tôi và sẽ là em rể của tôi...
Chào các bạn!
Hôm nay sau rất nhiều lần nghĩ ngợi, tôi quyết định viết tâm sự của mình. Mong nhận được lời khuyên chân thành từ các bạn đọc.
Bố mẹ tôi năm lần bảy lượt thúc ép tôi lập gia đình bởi cái tuổi kề tam tuần này khối đứa bạn đã yên bề gia thất. Ra trường và có một công việc ổn định tại tòa soạn tỉnh được gần bốn năm, suốt ngày lao đầu vào công việc tôi cũng quên đi cái nghĩa vụ thiêng liêng của một người con gái là lấy chồng sau tình yêu không thành với anh.
Nhiều lúc tôi nghĩ cũng buồn cười. Vì sao tôi lại không can đảm bước tiếp mà cứ ôm trong lòng một tình yêu không có đích đến như vậy? Tôi đúng là con ngốc.
Chúng tôi yêu anh được hai năm, anh học kiến trúc và hơn tôi một tuổi. Tình yêu thời sinh viên đó thật đẹp biết bao. Tôi yêu anh lắm dù anh là người khô khan, thích thực tế nhưng tôi vẫn yêu vì đó là tình yêu đầu tiên, nguyên vẹn và sâu lắng.
Chúng tôi yêu anh được hai năm, anh học kiến trúc và hơn tôi một tuổi. Tình yêu thời sinh viên đó thật đẹp biết bao.
Nhưng rồi bất ngờ chúng tôi chia tay vì không cùng quan điểm. Anh chỉ muốn sau khi ra trường, tôi sẽ ở lại thành phố kiếm việc làm và kết hôn. Còn tôi lại muốn về quê để được gần gia đình, tiện chăm sóc bố mẹ và các em.
Chúng tôi chia tay, tôi khóc còn anh chỉ im lặng và bước đi. Trái tim tôi chết lặng từ đó. Cho dù nhiều người tán tỉnh nhưng tôi cũng không hé mở ra để đón chào ai và cho đến tận bây giờ cũng thế.
Nhìn vào gương, trên đôi mắt tôi đã có nhiều vết nhăn nhỏ. Cũng tại lâu rồi tôi không chăm chút cho bản thân mà vốn dĩ nó đâu có lỗi dù thân chủ của nó vô tình.
Đứa em gái tôi năm nay nó cũng ra trường. Nó học kinh tế nên rất năng động và hoạt bát, thích kinh doanh. Lúc nào nó cũng bảo với tôi sẽ quyết tâm học thật giỏi để ra trường kiếm thật nhiều tiền.
Nhiều lúc, nó quay sang nói với tôi: "Em sẽ không giống chị đâu. Em sẽ không về cái mảnh đất nghèo nàn này mà ở lại thành phố xin việc. Chị lúc nào cũng âm thầm, cái nghề viết báo nghèo hoài thôi chị ơi!".
Nó ra trường với tấm bằng cử nhân loại giỏi và được một công ty chứng khoán của nước ngoài mời về làm việc tại thành phố. Tôi mừng cho nó, giỏi giang nên được thăng tiến nhanh. Làm việc một năm, nó điện về khoe với tôi rằng nó đã có người yêu và tuần sau sẽ dẫn về ra mắt gia đình.
Tôi chỉ cười và hỏi thăm qua loa tình hình nó sống thế nào thì nó bảo: "Ok, mà chị già cũng lo tìm chồng đi chứ, định ở giá suốt đời à?"
***
Làm việc xong ở tòa soạn, tôi phóng xe thẳng ra chợ mua thức ăn vì hôm nay em gái tôi và bạn trai của nó về quê chơi. Tôi loay hoay chưa biết chọn mua gì thì sực nhớ đến món canh khổ qua nhồi thịt. Đâylà món ăn xa xỉ thời sinh viên và cũng là món khoái khẩu, sở thích đặc biệt của anh ngày đó.
Chọn đồ xong, tôi chạy xe về nhà và gọi điện cho nhỏ em xem nó về gần đến nhà chưa. Cả nhà tôi ai cũng háo hức chờ em tôi và bạn trai của nó. Thức ăn đã bày cả ra bàn, tôi tranh thủ đi rửa mặt mũi cho sạch sẽ và xuống bếp bắt đầu nấu canh cho nóng.
"Con về rồi, giới thiệu với bố mẹ, đây là anh Lâm, bạn trai của con. Anh ấy là kiến trúc sư" - Tôi văng vẳng nghe nhỏ em giới thiệu mà có chút run run trong người, không thể có sự trùng hợp như vậy dược.
Rồi tôi bưng canh khổ qua lên, vừa đi tôi vừa nói: "Canh khổ qua nhồi thịt dặc biệt đến rồi đây, mời cả nhà ăn". Tôi điếng hồn và choáng váng khi nhìn thấy anh, người đàn ông của thời sinh viên, tình yêu thơ dại đầu tiên của tôi. Tôi như chết lặng và lúng túng mà nghẹn đắng cả cổ họng.
Đặt tô canh xuống bàn rồi tôi cúi mặt xuống bàn không biết nói sao. Lâm nhìn tôi như tỏ ra xa lạ, vô tình như chưa hề quen biết.
"Em chào chị, em là Lâm, người yêu của Hoa, rất vui khi được biết chị".
Tôi choáng váng khi nghe những lời giới thiệu đó, mắt tự nhiên ngấn lệ và có chút se cay. Tôi chạy vào phòng vệ sinh để bình tĩnh lại.
Trời ơi, sao cuộc đời lại thích trêu ngươi người khác. Người đàn ông đó, tôi đã từng yêu nhưng không đến dược với nhau. Người đàn ông tôi đã chọn và âm thầm nhớ nhung trong tim để đến giờ vẫn chưa chịu kết hôn. Người đàn ông ấy giờ xuất hiện trước mặt tôi và sẽ là em rể của tôi...
Ở lại chơi được ba ngày, Lâm và em gái tôi trở lại thành phố. Suốt thời gian đó, tôi lấy cớ tòa soạn nhiều việc nên ở lại làm thêm nhưng cũng là muốn tránh mặt Lâm và không muốn em gái khó xử.
Tháng ngày lặng lẽ trôi đi, tôi lại bước qua tuổi ba hai. Cái tuổi mà ở quê người ta thường liệt vào danh sách gái ế. Tôi mặc kệ, không muốn quan tâm.
Nhỏ em tôi thì điện về và nói Lâm và nó đã bàn bạc tính chuyện kết hôn. Tháng sau gia đình Lâm sẽ về gặp gia đình tôi.
Tình chị duyên em. Có sự thật nào đắng cay hơn điều này nữa không? Từ hôm nay tôi sẽ quên hết nỗi nhớ người cũ trong âm thầm và sẽ sống mạnh mẽ hơn. Tôi có nên một lần nữa nói chuyện với người đàn ông này?
Theo VNE
Sếp chính là người bỏ rơi mẹ con tôi 22 năm trước Tôi không thể không suy nghĩ và ít nhiều hoang mang trước lời bàn tán của mọi người. Họ bảo rằng trông tôi có nhiều nét giống ông giám đốc. Ông giám đốc công ty rất khó tính trong việc tuyển người. Trong quá trình tuyển, ông ta không tiếp ai có ý gặp riêng để chạy chọt. Có những bậc phụ huynh...