Tại sao thiên thạch chủ yếu rơi ở vùng hoang dã mà hiếm khi rơi ở thành phố?
Sở dĩ con người trên Trái Đất hiếm khi thấy thiên thạch rơi ở thành phố là vì bầu khí quyển đóng vai trò như một lớp “áo giáp” bảo vệ con người.
Khi nhắc đến thiên thạch, hầu hết chúng ta đều liên tưởng đến những tảng đá khổng lồ lao xuống từ vũ trụ với tốc độ kinh hoàng, tạo nên những vụ nổ lớn và gây ra thiệt hại nghiêm trọng. Tuy nhiên, thực tế là chúng ta rất hiếm khi thấy thiên thạch rơi xuống các thành phố mà thường là ở những vùng hoang dã. Vậy lý do gì khiến thiên thạch chủ yếu rơi ở những nơi hẻo lánh này?
Các khu vực hoang dã, sa mạc, rừng rậm thường có mật độ dân cư rất thấp hoặc không có người sinh sống. Điều này làm giảm khả năng một thiên thạch rơi trúng khu vực có người. Ngược lại, các thành phố là nơi tập trung đông dân cư, xây dựng dày đặc. Tuy nhiên, so với tổng diện tích bề mặt Trái Đất, diện tích các thành phố là rất nhỏ.
Một trong những yếu tố quan trọng nhất giải thích hiện tượng này chính là bầu khí quyển. Bầu khí quyển của Trái Đất đóng vai trò như một lớp áo giáp bảo vệ, làm giảm đáng kể số lượng thiên thạch có thể chạm tới bề mặt Trái Đất. Khi các thiên thể nhỏ đi vào bầu khí quyển, chúng phải chịu một lực ma sát cực lớn, khiến chúng bốc cháy hoặc phát nổ trước khi chạm đến mặt đất. Do đó, số lượng thiên thạch còn lại đủ lớn để gây ra thiệt hại trên bề mặt Trái Đất là rất ít.
Khí quyển không chỉ giảm thiểu số lượng thiên thạch có thể chạm tới mặt đất mà còn có tác động lớn đến việc làm giảm thiểu thiệt hại. Khi thiên thạch đi vào tầng đối lưu của khí quyển, nơi có mật độ không khí cao, chúng phải chịu ma sát lớn, khiến chúng bốc cháy hoặc phát nổ. Sóng xung kích từ vụ nổ này sẽ phân tán các mảnh thiên thạch, giảm thiểu tác động xuống mặt đất. Bầu khí quyển cũng làm giảm tốc độ của các thiên thạch, khiến chúng ít gây thiệt hại hơn nếu có thể chạm đến mặt đất.
Xác suất thiên thạch rơi xuống bất kỳ vị trí nào trên Trái Đất là rất thấp, và xác suất rơi xuống các thành phố thậm chí còn thấp hơn. Diện tích các khu vực có con người sinh sống chỉ chiếm khoảng 14% diện tích đất liền của Trái Đất. Điều này có nghĩa là xác suất để một thiên thạch rơi vào khu vực có người sinh sống là cực kỳ nhỏ. Hơn nữa, phần lớn diện tích Trái Đất là các đại dương, chiếm khoảng 71% diện tích bề mặt. Điều này càng làm giảm khả năng thiên thạch rơi vào khu vực có người ở.
Hầu hết các thiên thạch có kích thước nhỏ sẽ bốc cháy hoàn toàn khi đi vào khí quyển Trái Đất, không gây ra thiệt hại đáng kể khi chạm đất. Chỉ những thiên thạch có kích thước lớn mới có thể gây ra thiệt hại khi va chạm với bề mặt Trái Đất. Tuy nhiên, xác suất một thiên thạch lớn rơi trúng một khu vực có dân cư đông đúc là rất nhỏ.
Bán cầu Bắc, nơi tập trung nhiều khu vực đông dân cư nhất, bao gồm châu Á, châu Âu và Bắc Mỹ, chỉ chiếm một phần nhỏ diện tích đất liền của Trái Đất. Bán cầu Nam, ngược lại, chủ yếu là các vùng hoang dã và các đại dương rộng lớn. Nam Cực, với điều kiện thời tiết khắc nghiệt và băng tuyết bao phủ, hầu như không có người sinh sống. Bắc Cực cũng là một vùng cực không phù hợp cho cuộc sống của con người. Do đó, thiên thạch rơi vào các vùng hoang dã này sẽ có xác suất lớn hơn nhiều khi so sánh với những khu vực có con người sinh sống đông đúc.
Video đang HOT
Nơi rơi của thiên thạch thực ra là ngẫu nhiên. Thiên thạch không có ý thức và chỉ là những tảng đá rơi từ vũ trụ xuống Trái Đất. Sau khi tính đến diện tích nhỏ của các thành phố so với tổng diện tích đất liền và biển cả, xác suất thiên thạch rơi vào thành phố trở nên rất nhỏ. Mặc dù có thể xảy ra, nhưng số lượng thiên thạch rơi vào các khu vực có người ở là cực kỳ hiếm.
Thực tế là các thành phố ít khi bị thiên thạch rơi trúng còn liên quan đến ô nhiễm ánh sáng. Ánh sáng mạnh từ các thành phố làm che khuất tầm nhìn của chúng ta với các hiện tượng thiên nhiên như sao băng. Sao băng, thực chất là thiên thạch nhỏ bốc cháy khi đi vào bầu khí quyển, tạo ra ánh sáng chói lọi trên bầu trời đêm. Tuy nhiên, ở các thành phố lớn với ánh sáng đô thị mạnh, rất khó để quan sát hiện tượng này.
Mặc dù bầu khí quyển đóng vai trò quan trọng trong việc bảo vệ Trái Đất, nhưng nó không thể ngăn chặn hoàn toàn tất cả các thiên thạch. Một số thiên thạch lớn vẫn có thể vượt qua lớp bảo vệ này và gây ra thiệt hại. Tuy nhiên, số lượng những thiên thạch lớn này là rất ít so với tổng số thiên thạch đi vào bầu khí quyển hàng năm. Hơn nữa, những thiên thạch lớn thường có chu kỳ xuất hiện rất dài, có thể lên đến hàng trăm hoặc hàng nghìn năm.
Việc thiên thạch chủ yếu rơi ở vùng hoang dã là do sự kết hợp của nhiều yếu tố, bao gồm diện tích bề mặt Trái Đất, mật độ dân cư, khả năng quan sát và tác động của thiên thạch.
Thiên thạch chủ yếu rơi ở vùng hoang dã và hiếm khi rơi xuống các thành phố do nhiều yếu tố kết hợp lại. Bầu khí quyển đóng vai trò quan trọng trong việc giảm thiểu số lượng thiên thạch có thể chạm tới mặt đất. Xác suất rơi của thiên thạch vào các khu vực có người sinh sống là rất nhỏ, và các yếu tố địa lý cũng góp phần làm giảm thiểu khả năng này. Tính ngẫu nhiên của nơi rơi và tác động của khí quyển càng làm cho thiên thạch rơi vào thành phố trở nên hiếm hoi. Vì vậy, dù thiên thạch là hiện tượng tự nhiên đáng chú ý, nhưng nhờ bầu khí quyển và các yếu tố khác, con người trên Trái Đất ít phải lo lắng về nguy cơ này.
Những hiện tượng thời tiết khắc nghiệt trong Hệ Mặt Trời
Tại những nơi khác trong Hệ Mặt trời, thời tiết có thể trở nên khắc nghiệt hơn, với những hiện tượng kỳ lạ không hề diễn ra trên Trái đất.
Gió siêu âm với tốc độ 2.100km/h trên Sao Hải Vương
Vào ngày 3/5/1999, hệ thống Doppler on Wheels của Trung tâm Nghiên cứu Thời tiết Khắc nghiệt của Mỹ đã đo tốc độ gió cao nhất kỷ lục trên Trái đất là 484 km/h. Đây là tốc độ của một đợt gió giật kéo dài ba giây trong một cơn lốc xoáy tại thành phố Oklahoma (Mỹ).
Nếu chúng ta thống kê về tốc độ gió nhanh nhất diễn ra hàng ngày, kỷ lục hiện tại đang thuộc về một cơn gió có tốc độ 174km/h, được ghi nhận tại trạm nghiên cứu Port Martin (Nam Cực) vào ngày 21 và 22/3/1951. Đáng nói, những cơn gió nhanh nhất tại Trái Đất thua kém rất nhiều so với tốc độ gió trên các hành tinh khí khổng lồ, đơn cử như Sao Mộc.
Theo đó, Vết Đỏ Lớn của Sao Mộc thực chất là một cơn bão xoáy nghịch cực lớn, đến mức có thể chứa vừa Trái Đất và Sao Kim bên trong nó mà vẫn còn chỗ trống. Vết Đỏ Lớn được cho là đã tồn tại tối thiểu khoảng 200 năm, thậm chí còn có thể lâu gấp đôi thời gian này. Gió trong Vết Đỏ Lớn có thể dễ dàng so sánh với gió trong cơn lốc xoáy mạnh nhất trên Trái đất, và ở vùng rìa của Vết Đỏ Lớn, sức gió có thể đạt đỉnh 450km/h.
Tuy nhiên, tốc độ gió của Sao Mộc vẫn chưa phải là nhanh nhất nếu tính trên toàn hệ Mặt Trời. Nếu muốn chứng kiến những cơn gió kinh hoàng, chúng ta phải kể đến Sao Hải Vương.
Sao Hải Vương. Ảnh: Internet
Ước tính của NASA cho thấy rằng ở độ cao lớn, tốc độ gió trên Sao Hải Vương có thể vượt quá 1.770 km/h, thậm chí là lên tới 2100km/h. Điều đó có nghĩa là gió trên Sao Hải Vương đã đạt tới tốc độ siêu âm - ngang bằng với tốc độ của nhiều loại máy bay phản lực. Để so sánh, nếu một cơn gió có tốc độ 800km/h xuất hiện ở Trái Đất, nó có thể dễ dàng cuốn phăng con người lên không trung.
Sét siêu mạnh gấp 10.000 lần sét trên Trái Đất trên Sao Thổ
Trên Trái đất, sét xảy ra ở những đám mây có độ cao thấp, nơi nước tồn tại ở cả ba trạng thái (lỏng, rắn, khí). Tuy nhiên, ở Sao Mộc không có giới hạn này. Bầu khí quyển của Sao Mộc bao gồm những đám mây chứa amoniac và nước, trong đó amoniac hoạt động như một chất chống đông cho phép sét xảy ra ở độ cao lớn hơn.
Trên Trái đất, các cơn bão sét phổ biến hơn rất nhiều so với trên Sao Thổ và Sao Mộc. Tuy nhiên, độ mạnh của các tia sét Trái Đất lại yếu hơn rất nhiều so với 2 hành tinh khí kể trên. Nghiên cứu ước tính rằng sét trên Sao Mộc có thể mạnh hơn 1.000 lần so với sét trên Trái Đất. Tuy nhiên, nó vẫn chưa là gì so với Sao Thổ, với một số tia sét được cho là mạnh hơn gấp 10000 lần sét trên Trái Đất, theo dữ liệu của NASA.
Cực quang tại vùng cực của Sao Thổ. Ảnh: Internet
Bằng cách quan sát phát xạ vô tuyến từ hành tinh, Cassini cũng có thể 'nghe thấy' những cơn bão đang xả ra trong bầu khí quyển. Sao Thổ thỉnh thoảng hình thành những cơn bão lớn kéo dài hơn 300.000 km, bao quanh gần như toàn bộ hành tinh, trong khi cực bắc của hành tinh khí khổng lồ này đóng vai trò là nơi trú ngụ của một đám mây hình lục giác vĩnh cửu, kỳ lạ, kéo dài sâu vào bên trong hành tinh .
Đám mây có thể khiến da thịt tan chảy trên Sao Kim
Sao Kim được cho là nơi đang sở hữu những đám mây chứa đầy axit sunfuric, vốn có thể gây ra các cơn mưa axit chết chóc, đồng thời khiến da thịt một ai đó có thể bốc hơi nếu bị những hạt mưa chạm phải hoặc khi đi xuyên qua. Các nghiên cứu về lớp mây của sao Kim đã chỉ ra nồng độ axit sunfuric nằm trong khoảng từ 70-99%.
Theo đó, axit sunfuric trong các đám mây của Sao Kim được tạo ra khi lưu huỳnh điôxit và hơi nước bốc lên trên cùng của khí quyển và tiếp xúc với tia cực tím từ Mặt trời, khiến chúng phản ứng và tạo thành axit sunfuric
Không giống như trên Trái đất, nơi các đám mây có xu hướng chỉ di chuyển nhiều nhất là vài trăm dặm, các đám mây axit sulfuric gần như bao trùm khắp hành tinh này. Chúng đã được nhìn thấy di chuyển từ các cực đến xích đạo, rồi quay trở lại các cực, chỉ trong vài ngày.
Bề mặt của Sao Kim. Ảnh: Internet
Tất nhiên, những đám mây axit sunfuric có thể gây ra các trận mưa axit trên Sao Kim. Tuy nhiên, những giọt mưa chứa axit sunfuric thường bị bốc hơi cách bề mặt hàng chục km khi nhiệt độ của bề mặt sao Kim quá cao. Theo đó, bầu khí quyển của Sao Kim bao phủ hành tinh và giữ nhiệt lại hành tinh này, tạo ra hiệu ứng nhà kính. Kết quả là, nhiệt độ sao Kim có thể đạt tới 870 độ F (465 độ C) - một mức nhiệt độ thậm chí còn có thể làm chì phải tan chảy. Chưa kể đến, bản thân bầu khí quyển của sao Kim dày đặc đến mức áp suất của nó giống như áp suất ở độ sâu 900 dưới đáy biển (tại Trái Đất).
Mưa methan trên Mặt Trăng Titan
Titan - Mặt trăng lớn nhất của sao Thổ là một trong những thiên thể bí ẩn nhất trong hệ Mặt Trời. Vật thể giống như Trái đất này chứa chất lỏng trên bề mặt của nó, sở hữu một khí hậu thực sự kỳ lạ và đã gây tò mò cho các nhà khoa học trong nhiều năm.
Mặt trăng Titan của Sao Thổ. Ảnh: Internet
Trên Titan, khí mê-tan thỉnh thoảng rơi xuống dưới dạng mưa, sau khi nó bốc hơi khỏi bề mặt và tạo thành những đám mây dày. Mưa mê-tan trên mặt trăng lạnh cóng này sẽ rơi rất chậm do trọng lực thấp và sương mù dày đặc. Chu trình thủy văn của Titan (trong đó "thủy" liên quan đến khí mê-tan chứ không phải nước như trên Trái đất), tạo nên cảnh quan và cung cấp khí mê-tan và ethane lỏng vào các hồ lớn như Kraken Maren, vốn có độ sâu 300 mét.
Bạch tuộc thông minh nhưng vì sở hữu hành vi kỳ lạ này mà không thể trở thành sinh vật thông minh! Chỉ số IQ của bạch tuộc thậm chí có thể so sánh với các loài động vật thông minh khác như chó và mèo, và đôi khi còn vượt qua chúng trong một số bài kiểm tra trí thông minh. Tuy nhiên, bạch tuộc vẫn chưa được công nhận là sinh vật thông minh. Tại sao lại như vậy? Bạch tuộc, với tám...