Tại sao rất nhiều bức tượng của người Ai Cập cổ đại lại bị gãy mũi?
Bí ẩn này đã khiến các nhà khảo cổ và những người yêu thích lịch sử bối rối trong nhiều thập kỷ.
Trong thế giới Ai Cập cổ đại, những bức tượng là một phần không thể thiếu trong văn hóa của họ. Tuy nhiên, những bức tượng này đều theo một khuôn mẫu, như thể chúng bị nguyền rủa tập thể – tất cả đều bị gãy mũi.
Nhiều bức tượng khi được phát hiện ở tình trạng vô cùng hoàn hảo, nhưng không hiểu vì sao chỉ một thời gian sau nó sẽ có dấu hiệu mục nát, đặc biệt ở một khu vực cụ thể: mũi. Đây rốt cuộc là tại sao?
Mặc dù thời gian và việc bị di dời có thể là cách giải thích hợp lý cho việc phần mũi ở các tác phẩm 3 chiều có thể bị vỡ, nhưng điều đó lại khó giải thích tại sao phần mũi ở những tác phẩm bằng phẳng cũng bị phá huỷ. Ảnh: Zhihu
Nhiều người coi đây là một “kiệt tác” của chủ nghĩa thực dân châu Âu. Người ta nói rằng mũi của các bức tượng đã bị đập vỡ nhằm mục đích thanh tẩy những bức tượng có nguồn gốc từ châu Phi; Người châu Phi có những chiếc mũi đặc biệt là đặc trưng của họ. Tuy nhiên, lý thuyết này hoàn toàn vô căn cứ và không có bằng chứng đằng sau nó.
Các nhà sử học đã bác bỏ ý tưởng này bằng cách chỉ ra những sai lầm logic. Nói một cách đơn giản, ngay cả khi mũi bị gãy, các đặc điểm khác của bức tượng vẫn có thể liên quan đến nguồn gốc châu Phi của chúng và không có đặc điểm nào bị hỏng trên bức tượng.
Mặc dù chủ nghĩa thực dân đã mang lại nỗi kinh hoàng cho thế giới nhưng việc bẻ gãy mũi các bức tượng Ai Cập cổ đại chắc chắn không phải là một trong số đó.
Người Ai Cập cổ đại điêu khắc vô số bức tượng về các pharaoh, nhân vật tôn giáo và người giàu. Dù miêu tả các nhân vật khác nhau, rất nhiều bức tượng có một điểm chung là chiếc mũi vỡ. Đặc điểm này phổ biến đến mức khiến người ta phải đặt câu hỏi, đây là kết quả của tai nạn vô ý hay do điều gì đó sâu xa hơn? Ảnh: ZME
Khi biết rằng người châu Âu không đứng sau bí ẩn này thì nhiều người đã suy đoán rằng nó có thể là kết quả của sự ăn mòn tự nhiên. Giả thuyết này tương đối hợp lý vì mũi của bức tượng thực sự rất mỏng manh. Chúng nhô ra khỏi mặt bức tượng và không khí có tác động lớn nhất đến chúng. Sau khi nghiên cứu, các nhà khảo cổ học cũng đã xác định được nhiều trường hợp tương tự, khẳng định yếu tố tự nhiên như sự ăn mòn là nguyên nhân khiến các bộ phận trên khuôn mặt/cơ thể của bức tượng bị thiếu.
Tuy nhiên, điều này lại khiến cho mũi không phải là mục tiêu duy nhất của sự ăn mòm, các khu vực như má hoặc thân của bức tượng cũng sẽ bị hư hại.
Vì vậy, rõ ràng là không chính xác khi cho rằng những bức tượng chỉ có chiếc mũi bị gãy là do nguyên nhân tự nhiên. Và xét rằng hầu hết những bức tượng này đều ở trong nhà, nơi chúng không tiếp xúc với các yếu tố thời tiết, giả thuyết này thậm chí còn rất kém thuyết phục. Có lý do nào khác không?
Người Ai Cập cổ đại tin rằng phần linh hồn của thần linh có thể cư ngụ trong một hình ảnh hay bức tượng đại diện của vị thần đó. Sự cố ý phá hủy phần mũi tượng được cho là nhằm vô hiệu hoá sức mạnh của hình ảnh hay bức tượng đó. Ảnh: Zhihu
Video đang HOT
Khi lịch sử Ai Cập được thảo luận trong giới học thuật, các lý thuyết được quảng bá nhiều nhất là chủ nghĩa bài trừ thánh tượng và niềm tin của người Ai Cập cổ đại vào siêu nhiên. Ai Cập cổ đại nổi tiếng với những nghi lễ tôn giáo nghiêm ngặt và người Ai Cập cổ đại tin rằng cuộc sống của một cá nhân sau khi chết có thể được lưu giữ trong các bức tượng. Dù biết rằng các bức tượng không thể di chuyển nhưng họ tin rằng sinh lực của con người khi chết sẽ chuyển vào các bức tượng tương ứng của họ, gần như thể họ là người sống. Để loại bỏ sinh lực này một cách hiệu quả, người Ai Cập tin rằng họ phải phá hủy bức tượng.
Vì vậy, người ta suy đoán rằng những người đi cướp lăng mộ của các quý tộc và pharaoh trước tiên sẽ đánh gãy mũi của bức tượng để loại bỏ sinh lực này một cách hiệu quả, và bức tượng như vậy sẽ không thể thở được. Nghe có vẻ nực cười khi nghĩ rằng các bức tượng có thể thở, nhưng người Ai Cập tin chắc rằng chính chiếc mũi là nguồn sống của người đã khuất và việc phá vỡ nó là cách duy nhất họ có thể giết họ một lần và mãi mãi. Giả thuyết này có thể giải thích tại sao rất nhiều bức tượng được tìm thấy trong kim tự tháp bị hư hỏng phần mũi mà không có dấu hiệu ăn mòn tự nhiên nào khác.
Ảnh minh họa. Ảnh: Zhihu
Mặc dù niềm tin tôn giáo của người Ai Cập cổ đại được cho là nguyên nhân khiến mũi của các bức tượng bị đập vỡ, nhưng cũng có thể có lý do chính trị cho việc phá hủy những bức tượng này.
Trong thế giới Ai Cập cổ đại, các triều đại trước người cai trị hiện tại thường bị coi thường và bị coi là thấp kém. Vì vậy, để củng cố vị thế của triều đại mình như một triều đại vượt trội hơn, hầu hết những người cai trị sẽ phá hủy tượng của các pharaoh và người cai trị trước đó.
Họ thường đập vỡ toàn bộ bức tượng thành nhiều mảnh hoặc cắt đứt tay và chân của nó. Ở Ai Cập cổ đại, điều này thể hiện sự ủng hộ đối với người cai trị hiện tại và lòng căm thù đối với giai cấp thống trị trước đó. Hành động này thường được coi là một hình thức tuyên truyền, có thể đã được sử dụng để làm hoen ố danh tiếng của các pharaoh và quý tộc trước đây nhằm tôn vinh pharaoh hiện tại.
Bí ẩn về nguồn gốc của những xác ướp Ai Cập, tại sao chúng có thể tồn tại hàng nghìn năm?
Người Ai Cập cổ đại tin vào thế giới bên kia sau khi chết, và họ sử dụng một phương pháp đặc biệt để giữ cho cơ thể không bị phân hủy với mong muốn linh hồn của người chết có thể hồi sinh. Phương pháp này chính là tạo ra những xác ướp.
Truyền thuyết về sự ra đời của xác ướp
Truyền thuyết về xác ướp chủ yếu bắt nguồn từ thần thoại và tín ngưỡng tôn giáo của người Ai Cập cổ đại. Một trong những huyền thoại nổi tiếng nhất là truyền thuyết về Osiris và Seth.
Osiris là vị vua của Ai Cập, ông đã dạy người dân các kỹ thuật canh tác và ban cho họ sự thịnh vượng và hạnh phúc, vì vậy ông được người dân tôn thờ và coi là vị thần của sông Nile. Tuy nhiên, em trai của ông là Seth, người luôn muốn chiếm lấy ngai vàng, đã phát động một âm mưu hãm hại anh trai của mình.
Thần Seth cho đúc một chiếc hòm đẹp và lộng lẫy trước khi đem đến dự bữa tiệc do thần Osiris tổ chức. Tại bữa tiệc, Seth nói rằng sẽ tặng chiếc hòm cho người nào nằm vào vừa vặn nhất.
Thần Seth và thần Osiris là hai vị thần đóng vai trò quan trọng trong đời sống của người dân Ai Cập thời cổ đại. Hai vị thần Ai Cập này là con của thần Trái đất Geb và nữ thần bầu trời Nut.
Tất cả các vị thần đều không biết rằng chiếc hòm chỉ phù hợp với thần Osiris. Và khi nhận được sự cổ vũ của đám đông, Osiris cố gắng nằm vào chiếc hòm. Tuy nhiên, Seth đã nhanh chóng đóng và khóa chiếc hòm lại, rồi dùng chì nóng chảy phủ khắp chiếc hòm. Sau cùng, vị thần này vứt chiếc hòm có người anh Osiris xuống sông Nile.
Sau khi Osiris chết, Seth lên nắm quyền thống trị Ai Cập cùng với người vợ là em gái Nephthys. Vợ của Osiris, Isis, vô cùng đau buồn vì cái chết của chồng và khóc suốt nhiều ngày.
Về sau, bà cùng em gái Nephthys đã tìm thấy xác Osiris, và đưa về Ai Cập để giúp vị thần này hồi sinh. Nhưng Seth lại đánh cắp nó và chia thành 14 mảnh rồi cất giấu chúng ở nhiều nơi. Về sau, Isis đã tìm thấy những mảnh thi thể của Osiris từ khắp nơi trên thế giới và chôn cất chúng tử tế.
Osiris là con trai cả của vợ chồng thần Geb. Vị thần này cai trị Ai Cập và có cuộc sống hôn nhân hạnh phúc với người em gái - nữ thần Isis.
Thời gian cứ thế qua đi, mãi cho tới khi Horus, hậu duệ của Osiris trưởng thành, Horus đã đánh bại Seth, báo thù cho cha mình và thừa kế ngai vàng. Vị thần này đã đào những mảnh thi thể của cha mình từ nhiều nơi khác nhau, ghép chúng lại và ướp xác.
Với sự giúp đỡ của của các vị thần khác, Horus đã hồi sinh cha mình, nhưng sự phục sinh của Osiris diễn ra ở thế giới ngầm. Ở một thế giới khác, Osiris trở thành chủ nhân của thế giới ngầm và chịu trách nhiệm phán xét người chết, câu chuyện thần thoại này được lưu truyền trong dân gian, sau đó được các pharaoh Ai Cập tin tưởng, và các pharaoh này cho rằng bản thân họ được các vị thần giúp đỡ khi còn sống nên vẫn có thể cai trị vùng đất của mình sau khi chết. Kể từ đó, mọi pharaoh Ai Cập đều được ướp xác sau khi qua đời.
Về sau, Osiris trở thành người cai trị cõi âm.
Vậy xác ướp được tạo ra như thế nào?
Sở dĩ xác ướp có thể được bảo quản trong thời gian dài chủ yếu là do cơ thể của chúng được ngăn chặn hiệu quả khỏi bị thối rữa và phân hủy. Sự thối rữa và phân hủy là do tác động của vi sinh vật, enzym, côn trùng và động vật trên xác chết. Vì vậy, để chế tạo xác ướp, cần phải loại bỏ càng nhiều càng tốt các yếu tố này, hoặc tạo ra môi trường không thuận lợi cho hoạt động của các yếu tố này.
Thuật ướp xác bắt đầu vào khoảng thời gian 2600 năm Trước Công nguyên, và ban đầu, chỉ các pharaoh - người trị vì vương quốc mới được phép ướp xác. Khoảng 600 năm sau, suy nghĩ này thay đổi, người thường cũng đã được phép ướp xác và đặt đồ quý giá vào lăng mộ của riêng mình.
Ướp xác nhân tạo là việc thực hiện một loạt các biện pháp xử lý trên xác chết một cách nhân tạo để giảm độ ẩm, diệt khuẩn, loại bỏ nội tạng, tẩm hương liệu, bôi nhựa cây, bọc vải bố,... nhằm đạt được mục đích ướp xác và bảo quản.
Người Ai Cập cổ đại đã áp dụng phương pháp này và quy trình tạo xác ướp của họ đại khái như sau:
Bước 1: Lấy nội tạng và não ra ngoài. Đây là bước đầu tiên và quan trọng nhất trong quá trình tạo xác ướp. Vì các cơ quan nội tạng và não là những bộ phận dễ hư hỏng nhất của xác chết, nếu không được đưa ra ngoài kịp thời sẽ khiến xác chết bị hư hỏng toàn bộ. Những nội tạng này, bao gồm gan, phổi, dạ dày, ruột,... được làm sạch, khử nước, phủ nhựa, bọc trong vải và đặt trong những chiếc lọ đặc biệt. Thường có bốn chiếc lọ tượng trưng cho bốn vị thần.
4 chiếc lọ tượng trưng cho các vị thần bảo vệ. Vị thần đầu người Imset chịu trách nhiệm bảo vệ gan. Vị thần đầu sói Duamutef chịu trách nhiệm bảo vệ dạ dày. Vị thần đầu khỉ đầu chó Hapi chịu trách nhiệm bảo vệ phổi. Vị thần đầu chim Qebehsenuef chịu trách nhiệm bảo vệ ruột.
Bước 2: Ngâm trong natron. Đây là bước tốn nhiều thời gian nhất trong quá trình ướp xác. Natron là dung dịch muối ăn và natri bicacbonat có tác dụng hút nước và chất béo ra khỏi cơ thể, khiến cơ thể khô và cứng.
Vì vậy, sau khi loại bỏ nội tạng và não, thi thể được đưa vào một thùng chứa lớn và phủ natron. Quá trình này thường kéo dài khoảng 40 ngày, trong thời gian đó cơ thể liên tục sụt cân và trở nên cứng như gỗ. Trong quá trình này, những người thực hiện công việc ướp xác cũng sẽ thường xuyên kiểm tra tình trạng của xác chết, và nếu phát hiện dấu hiệu phân hủy, chúng sẽ được xử lý bằng thêm natron hoặc các hóa chất khác. Công đoạn này có tác dụng hút ẩm và chất béo trong xác chết, làm cho xác khô cứng nên ngăn chặn được sự xâm nhập và hoạt động của vi sinh vật và enzym.
Bước 3: Đây là bước tốn kém nhất trong quá trình ướp xác. Sau khi ngâm trong natron, xác chết được lấy ra khỏi thùng, rửa lại bằng nước sạch, sau đó xức bằng nhiều loại hương liệu và nhựa cây. Những loại hương liệu và nhựa cây này không chỉ có thể làm tăng mùi thơm và vẻ đẹp của xác chết mà còn ngăn ngừa côn trùng và vi khuẩn xâm nhập. Những loại hương liệu, nhựa cây này thường được nhập từ xa và rất đắt đỏ, chỉ những người giàu có mới có thể mua được.
Bước này tạo ra một lớp bảo vệ trên bề mặt cơ thể ngăn chặn sự xâm nhập của độ ẩm và oxy, đồng thời ức chế hoặc tiêu diệt vi sinh vật và enzyme. Ngoài ra, một số loại hương liệu và nhựa cây có đặc tính kháng khuẩn và khử trùng.
Thông thường, quá trình ướp xác sẽ diễn ra trong khoảng 70 ngày. Người Ai Cập cổ đại tin rằng mỗi cá nhân sở hữu một một linh hồn. Kể cả khi chết đi, một phần linh hồn của con người sẽ mãi mãi gắn liền với thể xác. Do đó, việc bảo quản thi thể với mục đích giữ lại phần hồn là vô cùng quan trọng với người Ai Cập.
Bước 4: Quấn Băng. Đây là bước thứ tư trong việc làm xác ướp, và cũng là bước nghệ thuật nhất. Sau khi thoa hương liệu và nhựa cây, thi thể được quấn chặt trong vải lanh để tạo thành băng nhiều lớp. Những dải băng này thường dài hàng trăm mét và cần sự hợp tác của nhiều người để hoàn thành. Trong quá trình quấn, bùa hộ mệnh và đồ trang sức cũng được chèn vào băng để giữ cho người quá cố an toàn và hạnh phúc ở thế giới bên kia. Những bùa hộ mệnh và đồ trang sức này thường được làm bằng kim loại hoặc đá quý, và một số có chữ tượng hình hoặc hoa văn đặc biệt, đại diện cho những ý nghĩa khác nhau.
Bước 5: Đây là bước cuối cùng trong quá trình làm xác ướp. Sau khi quấn băng, xác ướp đã hoàn thành. Tuy nhiên, trước khi được đưa xuống mộ, cần phải thực hiện một loạt các nghi lễ tôn giáo để đánh thức linh hồn và các giác quan của người đã khuất.
Sau đó, xác ướp được đặt trong một chiếc quan tài tinh xảo, thường được làm bằng gỗ hoặc kim loại, và được trang trí bằng nhiều hình ảnh và từ ngữ đầy màu sắc. Một số cá nhân giàu có thậm chí còn lồng nhiều quan tài vào nhau để tăng thêm tính bảo vệ và tính thẩm mỹ. Bước này có thể thêm một lớp bảo vệ cho phần ngoài cùng của thi thể, lớp này không chỉ có thể mang lại sự an toàn và tôn nghiêm cho thi thể mà còn ngăn thi thể khỏi bị đánh cắp hoặc hư hỏng.
Ngày nay, các nhà khảo cổ và các chuyên gia sử dụng tia X để nghiên cứu các xác ướp Ai Cập cổ đại. Dưới kỹ thuật hiện đại, các nhà khoa học phát hiện ra dây thần kinh, mạch máu ở lớp móng tay, lớp da khác nhau, và thậm chí cả tế bào mỡ vẫn còn nguyên vẹn.
Mặc dù xác ướp thường được đi kèm với nhiều điều bí ẩn, nhưng mục đích của người xưa làm ra nó cũng không ngoài mong muốn đơn giản là đi về thế giới bên kia, và thậm chí là để phục vụ người cai trị. Nhưng không thể phủ nhận xác ướp đúng là phản ánh trí tuệ của người xưa, ở một góc độ nào đó, nó còn thúc đẩy sự tiến bộ của y học nhân loại.
Kiểm tra xác ướp pharaoh Tutankhamun, lộ nhiều sự thật 'kinh thiên động địa'? Năm 1922, lăng mộ của pharaoh Ai Cập Tutankhamun được tìm thấy nguyên vẹn. Theo đó, xác ướp pharaoh huyền thoại của nền văn minh Ai Cập này hé lộ nhiều sự thật gây sốc. Vào tháng 11/1922, nhóm khảo cổ do nhà Ai Cập học người Anh Howard Carter dẫn đầu tìm thấy lăng mộ của pharaoh Ai Cập Tutankhamun ở Thung...