Tại sao phụ nữ cứ mãi khổ, không buông nổi một người đàn ông bội bạc
Vợ chồng là nghĩa trăm năm, nhưng khi chồng không còn coi trọng cái nghĩa, cái tình để đắm chìm vào niềm vui và vòng tay khác thì cái nghĩa ấy cũng hao mòn đi rồi. Đớ.n đa.u, tủi hổ… nhưng lại chẳng chịu buông người đàn ông bội bạc.
Cách đây không lâu, trên trang cá nhân của chị Nguyễn Hoàng Anh có chia sẻ một câu chuyện.
“Hôm nay có việc gặp một bạn nữ mới ngoài 30, xinh xắn, thông minh, quyết đoán. Bàn công việc xong hỏi thăm gia đình bạn, loanh quanh thế nào nghe được rất nhiều chuyện về gia đình bạn. Bạn lấy chồng đã hơn 10 năm có 2 con trai nhưng chồng đi làm cách nhà 40km, 1-2 tuần mới về 1 lần, bạn ấy toàn nuôi con một mình.
Đã thế mẹ chồng còn nói năng rất khó nghe, bạn vẫn phải nhịn. Bạn nói nhiều lần mà chồng không muốn chuyển công tác về gần nhà, lý do công khai là lương ở chỗ làm được gần 30triệu/tháng, sợ về Hà Nội không kiếm được việc tương đương. Nhưng lý do thật sự là cơ quan bao ăn ở, đi làm về không phải làm gì, không bận bịu việc gia đình, sống rất thoải mái nên không muốn thay đổi.
Bạn còn kể cách đây vài năm bồ của chồng quậy bạn tưng bừng, đến mức bạn từng muốn t.ự t.ử. Mình hỏi, sao không l.y hô.n, hoá ra bạn đã viết đơn nhưng bị mẹ đẻ bắt được, mắng cho một trận là không biết điều, bao nhiêu người còn khổ hơn mà vẫn sống được, l.y hô.n là điếm nhục gia phong…… Bây giờ chồng bạn vẫn thế, đi cả tuần không gọi điện nhắn tin gì, chỉ cuối tuần về được 1 ngày, chẳng làm được việc gì”.
Mình hỏi bạn ấy sao có thể sống như vậy? Bạn bảo, em từng rất yêu chồng nên khi mới cưới cái gì em cũng nhịn, mong chồng vui lòng. Khi xảy ra chuyện chồng bồ bịch, em tưởng như chế.t được rồi vì con mà phải sống. Hiện em chẳng mong đợi gì chỉ dồn vào chăm con. Em b.ỏ chồn.g vẫn tự nuôi con được, vì xưa nay anh ấy có nuôi con đâu. Nhưng em vẫn không l.y hô.n vì em muốn con có bố”.
…Tôi luôn nghĩ, đàn bà làm vợ không có gì nhiều bằng yêu thương và thứ tha dành cho chồng. Nhưng đàn bà lấy chồng nào có phải thiêu thân lao vào lửa. Mình cứ trơ người nhìn bóng dáng chồng bội bạc, cứ để yên cho chồng đâ.m từng nhác vào lòng, liệu có khiến kẻ lầm đường biết lối quay về? Hay người đã muốn đi thì vốn có nhớ đường cũng không thiết quay đầu lại? Thế thì mình giữ làm gì, mình tự tội tình với mình làm chi?
Huống hồ, đàn bà giữ chồng bội bạc cũng chỉ là đàn bà tội, tội cho mình, tội cho con của mình. Mình không hạnh phúc, mình đau một, con mình chứng kiến mình đau lòng, con buồn đến bao lâu đây?
Ai không đau khi bị bội bạc, hết thương sao được với người chung chăn gối với mình bao năm. Nhưng đàn bà thương ai thì cũng đừng quên thương mình thương con. Khi người ta tìm kiếm của lạ, dối gian mình, sao mình lại phải gánh hết, phải chịu thay họ. Mình không có lỗi, việc gì phải trả giá? Người có tội sao lại để họ tổn thương mình và con?
Đàn bà ơi, cuộc đời này ngắn lắm. Cứ thử soi mình trong gương, thử nhìn mình đã phôi phai nhan sắc, đã tắt lịm nụ cười bao tháng ngày, đã khô cạn nước mắt bao đêm. Trong khi thế gian này làm vợ bao người hạnh phúc, bao người được yêu thương chở che. Không phải vì phận mình như thế, cũng không phải thế gian này chẳng còn một người đủ chân thành đủ thiết tha với mình. Mà chính là do mình buông không nổi một gã tệ bạc, mình không cam lòng bỏ một đoạn duyên từng vun đắp.
Đáng sợ nhất với đàn bà là thứ chấp niệm không thể buông bỏ, không thể sống thiếu một người nào đó. Đến cùng, nếu bạn không thể bỏ người không xứng đáng, rồi sẽ đến lúc họ bỏ bạn, chua chát và phũ phàng. Vì họ không trân trọng bạn, họ chưa từng sợ bạn đau, thì chuyện rời đi chỉ là sớm hay muốn. Đàn bà, khi ấy mới là đau nhất, lúc đó mới là bi đát tủi hổ nhất.
Nếu bạn là một đàn bà đến giờ vẫn chỉ đứng bên những bội bạc của chồng thì hãy nhớ, bạn không nợ ai bất cứ điều gì để phải chịu đựng như thế. Và nếu bạn không thể ra đi đúng lúc, sẽ có lúc thứ bạn nhận được chỉ là một dáng lưng tàn nhẫn của người đàn ông mình từng thương…
Theo Phunutoday
Người đàn bà hư hỏng giữa mê cung đàn ông (Phần 3)
Ngân không có ý cướp chồng của ai, là do Thạc đã tự đến và đề nghị. Ông ta cũng nói ông ta chán chị rồi, nếu không là cô thì cũng sẽ là một ai khác thôi. Cô thấy cũng nên để ông ta rời xa chị. Một người đàn ông bội bạc thì muôn đời bội bạc, chị nên đi tìm một bến đỗ mới.
Trên đường về, Elly không hỏi cô bất cứ một câu nào, cứ như thể chị ta đã biết được tất cả mọi chuyện. Thi thoảng chị chỉ cười đầy thâm sâu. Ngân cảm thấy hơi khó chịu. Thà là chị ta cứ hỏi cô mọi chuyện, cô sẽ có cớ để hỏi chị. Nếu bây giờ cô tự khơi chuyện, thì chị ta sẽ hiểu lầm cô muốn tới đó nữa. Cô không muốn trở thành một kẻ bị chị thao túng, như rất nhiều đám đàn bà mà cô chơi cùng. Chị có được điểm yếu của họ, khi chị cần gì thì họ sẽ sẵn sàng đáp ứng.
Có một câu mà Elly nói khiến cô nhớ mãi, đó là: Chị sẽ không bao giờ dựa dẫm hết vào đàn ông. Chị sống vì bản thân nên bất cứ ai có thể lợi dụng chị đều sẽ làm. Cuộc sống của Elly là vậy, chưa lo hết người này đã phải tìm người khác. Nhưng hình như chị vui thích với điều đó.
Khi về đến nhà, con Cam đã vẫy đuôi ra đón cô từ cổng. Ngân bế nó trên tay rồi đi vào. Thạc đã thay quần áo, ngồi đọc báo ở ghế sô pha. Vừa thấy cô ông ta đã đẩy cái gọng kính lên rồi đặt tờ báo xuống, nói nhẹ nhàng mà đầy tính áp đặt:
- Lại đây ngồi nào.
Ngân lấy Thạc và đóng vai một cô vợ ngoan ngoãn đã hơn một năm nay, cô chưa bao giờ dám làm trái ý ông ta. Cô cũng biết mình sống như vậy chẳng vui vẻ gì, nhưng đổi lại, ông ta sẽ đáp ứng cô tất cả mọi thứ về vật chất. Cô không cần phải cố gắng để đán.h đổi như bao nhiêu người.
Thạc vuốt mái tóc của cô, ông ta nhìn cô như đang tra khảo:
- Em đã đi đâu cùng Elly?
Ngân đáp lại đầy bình tĩnh:
Video đang HOT
- Em cùng chị ấy đi shopping nhưng chẳng mua được gì, toàn mẫu cũ.
Nhận thấy trong lời nói của cô không một chút run rẩy, Thạc mỉm cười. Ông ta đứng dậy lấy một hộp gì đó trong ngăn kéo rồi bước đến đưa cho cô.
- Anh thấy cũng đẹp nên mua tặng em.
Ngân mở ra, bên trong là hai viên kim cương sáng loá. Cũng giống như bao nhiêu lần đi công tác khác, Thạc đều có những món quà đắt giá. Ông ta biết cô ở bên ông chỉ vì tiề.n, nên tất cả mọi thứ ông đều quy ra tiề.n với cô. Các ngày kỷ niệm sẽ tặng tiề.n, hoặc trang sức, mỗi lần vui cũng sẽ cho cô mấy thứ như vậy. Ông không bao giờ hỏi cô thích gì, ước mơ gì, bởi thứ gì ông làm cô đều phải tỏ ra thích thú khôn cùng.
Lần này cũng thế, Ngân cười rạng rỡ rồi ôm chầm lấy Thạc, cô nói vào tai ông:
- Chồng em đáng yêu quá.
Cô không quên bồi thêm một nụ hôn vào má.
Đột nhiêu trong lúc ấy nụ hôn của người đàn ông đó lướt qua trí óc khiến cô bàng hoàng. Cũng may Thạc không để ý. Bởi ông ta là người có tính đa nghi, một con cái già trên thương trường đương nhiên sẽ để ý những tiểu tiết nhỏ. Cô không biết nếu Thạc phát hiện ra cô đã đến Thiên Đường thì ông ta sẽ như thế nào nữa.
Cô không biết nếu Thạc phát hiện ra cô đã đến Thiên Đường thì ông ta sẽ như thế nào nữa. (Ảnh minh hoạ)
Vợ cũ của Thạc không thích Ngân, đương nhiên rồi, nhưng chị ta cũng không làm được gì cô cả. Thi thoảng chị ta có nhắn qua Cẩm rằng cô nên làm thế này, cô nên làm thế kia nếu đã bước chân vào cái nhà này. Ngân cũng không hiền lành đức độ gì, cô đáp trả lại chị ta rằng chị ta có còn là gì trong cái nhà này đâu mà muốn dạy dỗ cô. Chị ta tức đến nỗi đán.h xe đến tận nơi để chử.i bới cô. Giữa trưa nắng tháng sáu, chị ta đứng ngoài cổng gào mồm lên, còn Ngân thì ở trong nhà nghe nhạc, để Cam ở bên ngoài tiếp chị ta.
Ngân không có ý cướp chồng của ai, là do Thạc đã tự đến và đề nghị. Ông ta cũng nói ông ta chán chị rồi, nếu không là cô thì cũng sẽ là một ai khác thôi. Cô thấy cũng nên để ông ta rời xa chị. Một người đàn ông bội bạc thì muôn đời bội bạc, chị nên đi tìm một bến đỗ mới.
Nhưng đàn bà đâu có nghĩ dễ dàng được như cô. Họ có tình có nghĩa với chồng của mình. Họ còn nghĩ cho con cho cái. Còn cô có gì đâu chứ? Cô chỉ có một tấm thân này, trông đợi vào nó để sống yên ổn đến hết đời.
Một tuần sau ngày đến Thiên Đường, Ngân gặp Elly tại một showroom của một hãng thời trang nổi tiếng và đắt đỏ, đi cùng chị ta là vợ cũ của Thạc. Ngân không hiểu chị ta đang âm mưu điều gì, nhưng cô cũng không muốn chạm mặt nên đã vội vã rời đi. Ai ngờ vừa ra khỏi cửa thì đã va phải một người đàn ông.
- Xem ra chúng ta có duyên quá nhỉ.
Đó chính là người đàn ông bí ẩn ở Thiên Đường. Ngân cho rằng đây là một vụ dàn xếp. Cô cũng nghi ngờ rằng bà vợ cũ của Thạc đang muốn vạc.h mặ.t cô với ông ta. Cũng gọi là có chút kỳ công đấy.
- Tôi không cho là vậy, cứ coi như không quen biết thì hơn.
Ngân định bỏ đi thì anh ta nắm tay cô kéo ra một nơi khác. Đến một góc khuất, hai người nhìn vào cửa hàng mà Elly và người phụ nữ kia mua sắm thì anh mới nói:
- Em đang muốn tránh mặt ai đó sao?
Anh ta đang cố tỏ ra mình không về phe của chị ta sao? Ngân nghĩ trong lòng. Nhưng mà hơi khiên cưỡng quá rồi.
- Tránh mặt ai cũng không cần anh phải ra tay tương trợ.
- Sao em không tới Thiên Đường nữa, anh biết là em vẫn nghĩ đến anh.
- Anh đọc được suy nghĩ của tôi sao?
- Mắt em nhìn anh bây giờ đang nói thế.
Ngân cười nhạt, anh ta mắc bệnh hoang tưởng quá rồi. Đúng là mấy ngày đầu lúc về nhà cô có bị anh ta ám ảnh bởi nụ hôn đó, nhưng giờ thì không. Cô không phải mấy cô bé ngây thơ mới bước chân vào đời.
Anh ta đang cố tỏ ra mình không về phe của chị ta sao? Ngân nghĩ trong lòng. Nhưng mà hơi khiên cưỡng quá rồi. (Ảnh minh hoạ)
Người đàn ông buông tay cô ra, khoanh tay lại nhìn cô:
- Anh biết em từ trước khi em tới Thiên Đường.
- Biết tôi?
- Em nghĩ sao nếu như nhờ có anh em mới quen được chồng em bây giờ?
Ngân tỏ ra không tin:
- Anh đang muốn kể công à? Là ông ta tự đến làm quen với tôi. Đâu có liên quan gì đến anh?
Người đàn ông cười lớn khiến Ngân hơi hoảng sợ. Cô sợ Elly sẽ biết, nhưng chị ta đã đi sang một hàng khác từ lúc nào không hay.
- Em đang tự tin về bản thân mình quá rồi Ngân ạ. Là anh đã khám phá ra em và giới thiệu cho Thạc.
- Anh làm sao mà biết về tôi trong khi tôi chưa bao giờ gặp anh?
- Có rất nhiều cách để biết và hiểu về một người mà không cần phải chạm mặt họ.
Ngân cố suy nghĩ nhưng không thể nào nghĩ ra được anh ta đã làm một cách nào.
- Anh còn đi theo ám tôi để làm gì?
- Anh thấy em đến Thiên Đường, tự đoán chắc em cũng chán cuộc sống tẻ nhạt này rồi.
Ngân lắc đầu:
- Không hề. Là Elly đã uy hiế.p tôi.
- Cô ta có thể uy hiế.p một người không có bất cứ điểm yếu nào như em sao?
Anh ta nói đúng, với Elly cô chẳng có điểm yếu nào. Cô sống ngoan ngoãn với chồng, không có bất kỳ giấu hiệu lừa dối nào để chị ta nắm thóp. Tại sao cô phải nghe lời chị ta tự tạo một điểm yếu cho mình?
Có lẽ đúng là vì cuộc sống quá tẻ nhạt thôi.
- Được rồi, tôi không muốn nói chuyện thế này nữa. Vì cớ gì mà anh cứ phải nhắm vào tôi? Nếu anh đã giới thiệu tôi cho Thạc rồi thì nên để tôi sống an lành với ông ta đi.
Người đàn ông yên lặng một lúc rồi nói:
- Ngày mai đến Thiên Đường, anh sẽ cho em biết tại sao.
- Tôi sẽ không tới đâu.
- Anh là Tuấn. Lúc nào tới chỉ cần nói tên anh em sẽ được đối xử đặc biệt còn hơn cả Elly dặn dò.
- Tôi đã nói là tôi sẽ không tới.
Tuấn không nói thêm gì nữa mà bỏ đi. Trước khi đi anh ta không quen hôn vào má cô như cái cách cô vẫn hay làm với Thạc. Như có một luồng điện chạy qua người cô khiến cô tê dại.
Anh ta hiểu cơ thể của cô!
...
Nhưng sáng hôm sau, Thạc đã nói ông ta muốn nghỉ ngơi một ngày, cô không thể tới Thiên Đường. Ngân tự nhiên thấy buồn bực và khó chịu. Vì cô muốn biết câu trả lời.
- Em sao thế? Cứ đi đi lại lại chóng hết cả mặt. - Thạc hỏi.
- Em...có mấy người hẹn em đi làm nail mà em không biết từ chối thế nào.
- Cứ từ chối đại đi, ai quan tâm em không đi được đâu.
- Tại em hứa với họ rồi.
- Kệ họ thôi. Đôi khi em không cần phải cả nể ai cả đâu.
Thạc vừa nói xong thì điện thoại của cô đổ chuông, một số lạ gọi đến. Ngân vừa nghe thì đã thấy giọng của Tuấn nói đầy vẻ mong chờ:
- Hai phút nữa anh sẽ ngồi đối diện với chồng em và em.
Ngân vội vàng vén rèm lên xem. Quả nhiên đã thấy Tuấn ở trong sân.
- Tại sao anh...
- Anh đã nói rồi, hôm nay em sẽ biết được lý do vì sao.
- Anh không được vào đây. Anh không được làm thế.
Không biết sao mà tự nhiên Ngân sợ hãi như thế. Anh ta sẽ nói gì với Thạc? Rằng cô đã đến Thiên Đường, dù chưa làm gì sao?
Tuấn khẽ cười, anh vẫn không dừng bước và nói:
- Sẽ thế nào nếu anh phải nói cho em biết, anh là em trai của chồng em? Một người em cùng cha khác mẹ.
Đúng lúc đó Tuấn đã vào nhà, anh ta giang tay ra và nói lớn với Thạc:
- Anh trai, em về rồi đây. Em nhớ anh quá chừng.
Còn Thạc thì nhíu mày, không có vẻ gì là chào đón người em trai ấy cả.
Theo Eva
3 kiểu đàn ông phụ nữ có gặp phải cũng đừng níu giữ Hãy nhớ, đời đàn bà không xanh lại lần hai, đừng vì ai mà tự mình héo úa... Kiêu hãnh của đàn bà, không tiêu pha vì người không còn lòng dạ - Ảnh minh họa: Internet Kẻ đến chỉ để ra đi Đây là người có thể đã ở lại cùng ta cả quãng thanh xuân đẹp đẽ, là người ta từng...