Tại sao phải khóc khi chia tay?
Sẽ có lúc bất chợt bạn quay đầu nhìn lại, quãng thời gian mình đi qua, bạn cũng sẽ nhớ vô khối về những việc khiến bạn vui, làm bạn buồn…nhớ những điều mang cho bạn hạnh phúc và cả những điều làm bạn khóc.
Ai đó từng nói, một khi đã đẩy lùi được quá khứ về phía sau, tức là bạn đã can đảm vượt qua nó, nhưng người ta thường quên đi nỗi đau song lại nhớ rất nhiều về cảm giác của hạnh phúc. Chính vì thế đã có nhiều người, sau khi mất đi tình yêu họ trở thành hoang tưởng, mệt mỏi, họ đeo đuổi hình bóng cũ, họ luôn mất niềm tin vào bản thân, vào người đối diện, để rồi buông xuôi, trượt ngã.
Tự nhiên tôi rất hay trải lòng, đôi khi chỉ vì nghe một bản nhạc, đọc một câu thơ hay bài báo về những mảnh đời, những cuộc tình không trọn vẹn của những cô con gái và những cậu trai hay gã đàn ông và người phụ nữ từng yêu, từng theo nhau hứa về tương lai một màu hồng của hạnh phúc. Không phải vì tôi đang cô đơn nên khóc, cũng không phải do một hay nhiều vết thương đang hành hạ mà làm tôi đau. Đơn giản tôi là phụ nữ biết hạnh phúc khi yêu và biết sau chia tay là tâm trạng của một mớ tình cảm rối bời nhất. Đôi khi mạnh mẽ, trưởng thành hơn, đôi khi thật yếu mềm, mất mát và vô vọng.
Tôi cũng đang đồng cảm với các bạn, khi nhớ về người yêu xưa, người làm bạn đang đau cũng chính là người bạn yêu nhất và cũng là người bạn nhớ mãi, không phải cứ là tình đầu, nhưng tôi tin đó là tình cuối cùng mà có thể nói bạn dành trọn vẹn, đầy đủ cảm xúc như vậy. Nhưng tôi đã không sống ảo tưởng về những gì đã qua, không nuối tiếc những cái đã mất, thế nên tôi đủ nghị lực đứng dậy, bước đi dù chậm rãi nhưng chắc chắn.
Video đang HOT
Tôi có đủ thời gian để quay lưng nhìn lại quãng đường của mình, đơn độc nhưng tự tin, tôi thấy mình cần cố gắng hơn cho cuộc sống. Như khi bạn chia tay, không hẳn là mất mát, như khi bạn cho đi không phải để chờ nhận lại bởi vì hạnh phúc đôi khi là sự hi sinh cho một người nào đó bạn yêu thì sự phản bội của họ chính là điều may mắn, để bạn nhận ra rằng bạn không cần sống với một người đàn ông trước sau cũng dễ dàng bỏ rơi bạn như thế. Bạn mới biết, thực ra mình mới là hạnh phúc.
Khi chia tay là nước mắt, là nỗi đau thường thuộc về phụ nữ? Không hẳn vậy, khi chia tay ai cũng có thể khóc. Đôi khi cái bất hạnh lại thuộc về người đàn ông vì họ chưa đủ can đảm chấp nhận? Đàn ông họ sẽ đau hơn, nếu biết rằng hạnh phúc khi yêu rất dễ tìm, nhưng thật khó giữ, ranh giới giữa hạnh phúc và bất hạnh luôn lấn chiếm.
Khi chia tay bạn có khóc không? Tại sao lại không chứ, tôi nghĩ mình sẽ khóc, nhưng không phải ở đây, giữa dòng đời vẫn đang xô vào nhau vội vã kia, giữa cái đan xen dối lừa và trung thực, giữa cái yêu thương và lòng thù hận, giữa tôi và người đàn ông đối diện, đi ngang nhau dẫm đạp lên thứ tình cảm thiêng liêng, tình yêu trở thành thứ tình vô duyên, bị coi khinh, bị vò xé không thương tiếc.
Nếu bạn yêu, bạn sẽ không thể khóc, không để nước mắt rơi trước họ. Nếu bạn yêu bạn sẽ im lặng, bạn không để cho ai nghe, muốn cho ai biết vì thực ra bạn đang kìm nén để khỏi phải thổn thức, khỏi bật ra nỗi đau tận đáy lòng khỏi phải để người đàn ông thương hại, bởi vì bạn đang là người bao dung hơn, bạn tha thứ cho tình yêu, vì một lẽ riêng nào đó.
Mỗi khi yêu, tôi lại nghĩ đến việc phải khóc, tôi lại cố gắng vượt qua một cách khó nhọc tâm trạng khi chia tay, những tháng ngày sau đó là thử thách bản thân, là để tự đứng lên, là để luôn hướng về phía trước. Biết đâu tương lai kia đang chờ và hứa hẹn ở những cái thật tốt đẹp hơn, những cái mà tình yêu kia không có được, tôi sẽ không khóc vì luyến tiếc điều gì nữa.
Tôi không ngăn ai khóc khi chia tay, bởi vì khi mất đi một cái gì đó thật quý báu với mình, khi nhận ra nuối tiếc hay ân hận bạn hãy cứ khóc để nhắc nhở mình, bạn yêu họ, bạn không chắc chắn hứa rằng sẽ làm cho người ta hạnh phúc nhưng hãy để người ta tin bạn đã làm tất cả để chứng minh tình yêu của mình dàng cho người ấy.
Nếu vậy tại sao không khóc? bạn đã không chắc về hạnh phúc giữa hai người nhưng với bạn là lời hứa sẽ theo nhau tận cuối con đường, bạn vẫn cùng họ cho tới khi người ta dừng lại và rẽ sang con đường khác.
Nếu cần như vậy, cần phải khóc cho một lần chia tay, bạn hãy cứ để nước mắt mình chảy theo quãng thời gian khó nhọc sau đó, vì nếu yêu nhau bạn đừng bất ngờ, cũng đừng ngạc nhiên hỏi tại sao mình lại phải xa? Bạn không cần hiểu đâu, vì tình yêu là thế đấy!
Nếu đã khóc cho một người mình yêu, bạn hãy kiên nhẫn nhìn lại tất cả, bạn sẵn sàng chấp nhận sự thật trong bao lâu, để nhớ rồi muốn quên đi một người có khi là không thể. Nên bạn cứ để lòng mình tự do tan chảy vào cảm xúc khi còn bên nhau, nhớ về kí ức, kỉ niệm bạn cứ khóc đừng kìm nén bản thân đừng ân hận những gì đã mất vì bạn biết đấy dù sao cũng đã yêu, đã ở trong lòng nhau, một góc nào đó, tận sâu trong tim, bạn từng yêu và được yêu nhé.
Sẽ còn rất nhiều việc bạn sẽ làm, sẽ hi sinh cho họ nếu như một ngày bạn không can đảm nói lời chia tay, bạn không dám tin hay hiểu rằng, người ta vô tình, không trân trọng nâng niu tình yêu, hạnh phúc bạn trao tặng thì tôi tin bạn sẽ thôi không khóc, khóc vì luyến tiếc một người không hiểu khi yêu, vì một người không biết mình hạnh phúc thì cái bạn trao gửi kia có phải là hoang phí?
Không phải khi chia tay là nước mắt, khi chia tay là cần phải tiếp tục cho đi cái tình cảm cuối cùng sau yêu ấy, sao bạn không dành dụm, gắn kết lại, mảnh vỡ của trái tim. Bạn giữ cho riêng mình, cái giá trị của tình yêu không là mãi mãi, nhưng là cái vĩnh cửu, bạn đang cầm trên tay. Bạn hãy như tôi, thấy mình may mắn, ra đi là hạnh phúc. Vậy, tại sao phải khóc khi chia tay?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Phía sau người đàn ông thành đạt
Có lẽ câu đúc kết đó bao giờ cũng đúng: " Phía sau mỗi người đàn ông thành đạt là bóng của một người phụ nữ bất hạnh". Còn gì buồn hơn những khi mình chán nản thất vọng, cần sẻ chia với ai đó, cần một bờ vai vững chắc để dựa vào thì chồng lại không ở bên hoặc giả có ở bên cạnh mà mình lại ko thể tâm sự được.
Cái khoản cách vô hình chúng ta tự tạo cho nhau vô tình đã nhấn chìm con thuyền hôn nhân của mình. Công việc với anh là tất cả: nỗi say mê, quyền lực, chức vụ, trách nhiệm còn đâu thời gian cho gia đình. Nếu có phải ở nhà, thì cũng cảm thấy bó buộc, chân tay bứt rứt. Cho dù em đã cố gắng làm tất cả, là người mẹ tốt của 2 đứa con, là người vợ "hoàn hảo" trong con mắt của mọi người, đối nội đối ngoại chu đáo và kể cả việc chu toàn vai trò của người vợ, người bạn đời bên anh em vãn thấy mình thật bất hạnh.
Anh bủn xỉn lời yêu đối với em, anh lạnh lùng khi nhẽ ra phải thể hiện là anh yêu em, anh cần em vì với anh như thế anh mất thể diện, mất đi cái tôi của mình. Em không đòi hỏi gì nhiều vì em vốn độc lập về kinh tế, em đi làm tự nuôi sống được bản thân và các nhu cầu xa xỉ của mình nên tiền anh hy sinh cuộc sống gia đình của em để kiếm ra, em cũng đâu có được hưởng. Những khi anh vắng nhà, nhìn cảnh 3 mẹ con em lủi thủi rủ nhau đi quán uống nước, em thấy mình thật tội nghiệp. Em muốn được anh quan tâm hơn, đôi khi có thể giành thời gian rủ vợ đi ăn cơm, đi uồng nước, hay đơn giản chỉ là ôm em trong lòng, hôn em hoặc nắm tay em thôi mỗi lúc có thể, thế cũng đủ cho em thêm nghị lực để tồn tại, cho em thấy mình vẫn còn có ý nghĩa bên anh.
Ước gì anh có thể hiểu được điều đó, để em không phải kiếm tìm một vòng tay khác - nơi em có cảm giác an toàn, được sẻ chia - mới khó làm sao
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em mất anh rồi sao? Tuấn ơi! Em biết anh sẽ không bao giờ đọc được những dòng này đâu. Tim Em đau nhói mỗi khi nhớ đến anh. Em chính là người đã từng chủ động nói lời chia tay với anh mà sao khi điều này thành sự thật thì em rất bất ngờ. Anh có hay không? Giá như người em nghĩ đến, giá như...