‘Tại sao người khác dễ dàng có được tình yêu, còn tôi thì không?’
Đã bao giờ bạn bất lực đến bật khóc trước câu hỏi này chưa? Tôi thì đã từng. Và thậm chí là đang…
ảnh minh họa
Bởi cuộc sống rất thú vị, luôn luôn an bài cho bạn những ngày trống rỗng. Tôi gọi những ngày trống rỗng ấy là những ngày mà bạn chẳng thiết tha cười đùa, chẳng thiết tha gì tới công việc, muốn bỏ mặc luôn cả guồng quay của đời thường. Chẳng hạn như, dòng người thì cứ đi vồn vã, và bạn thì chỉ muốn ở mãi một nơi.
Bạn chờ đợi. Bạn hy vọng. Và rồi bạn thất vọng!
Những ngày trống rỗng khiến cảm xúc trong bạn như một ngọn đèn dầu đang kiệt dần. Và cơ thể bạn cũng trở nên mỏi mệt. Bạn thấy cuộc sống chán ngắt như một người ốm đang hờn gắt mọi món ăn ngon. Và bạn buồn thì bạn cứ buồn mãi như vậy thôi. Không một ai tới gần, không một ai buông lời an ủi, bạn chỉ thấy xung quanh mình là màn đêm đen đặc và u tối.
Lúc này đây, dường như hạnh phúc là một thứ ánh sáng le lói ở quá xa xôi tầm với của bạn. Đôi khi, ánh sáng đó còn hoàn toàn tách biệt với bạn nữa. Bạn tự hỏi, tại sao những người xung quanh bạn có thể dễ dàng có được hạnh phúc, nhưng hạnh phúc lại chừa mỗi bạn mà ra?
Có những người tìm thấy tình yêu rất dễ dàng. Gần như họ chẳng va vấp khổ sở nhiều lần. Gần như họ có thể tìm được một người tình nguyện hiểu họ, yêu thương và trân trọng họ rất đơn giản và nhanh lẹ. Để rồi họ cứ an yên mà yêu nhau đắm say giữa cuộc đời vần vũ. Cuộc sống của họ không phải là không có thử thách, chỉ là họ có thể cùng nhau nắm tay để đi qua sóng gió rất nhẹ nhàng.
Nhưng bên cạnh đó, có những người hết lần này tới lần khác đều trở thành kẻ đi hành khất tình yêu – một cách bi lụy và khổ cực. Tôi đã chứng kiến những hoàn cảnh trớ trêu như thế, khi mà họ đủ tốt, đủ chân thành, vậy mà luôn gặt hái những mối tình sai trái chẳng đi đến đâu.
Video đang HOT
Để rồi sau mỗi lần vụn vỡ, sau mỗi lần chia ly, họ lại thấy mình “hèn” hơn một chút trước tình yêu và hạnh phúc. Cũng phải, chẳng ai đã từng đau đớn mà có thể mãi can trường như trái tim chưa từng hằn vết xước. Lỗi lầm không phải do họ, mà là do cách sắp đặt của cuộc đời. Có chăng là sự sắp đặt chẳng mấy công tâm, nên họ luôn luôn bị đứng ngoài rìa hạnh phúc.
Nhưng không. Rồi đến một ngày bạn sẽ thấy, thái độ đối với tình yêu mới là thứ để quyết định bạn có xứng đáng được yêu và hạnh phúc hay không!
Tôi có một cô bạn vừa chia tay tình yêu. Lỗi không phải do ai thuộc một trong hai người, mà đơn giản chỉ là mẹ của chàng trai không thích cô ấy. Nghe có vẻ buồn cười nhỉ? Nhưng cái lý do buồn cười ấy lại đủ để đưa ra sức ép và làm tan vỡ một cuộc tình đấy thưa bạn thân mến ơi…
Và điều đáng nói là, sau đó, cô bạn tôi trở nên vô cùng khổ sở. Cô ấy không cam chịu tình yêu rời đi, cũng không cam chịu việc mình phải gánh chịu ấm ức. Bất cứ người nào sinh ra trên thế gian này chẳng mang trên mình ít nhiều giá trị, đúng không? Và khi người khác không nhìn nhận được ra giá trị của bạn, có khiến bạn thấy cuộc đời mình bị rẻ rúng?
Ở đây, theo lẽ thường, cô bạn tôi nên đứng lên mạnh mẽ, hất cằm đi thẳng ngay và luôn ra khỏi cuộc tình sai lầm ấy. Thứ nhất, anh chàng người yêu chẳng xứng đáng để nhận tình yêu chân thành từ cô ấy, bởi anh ta không mảy may có ý định bảo vệ người mình yêu. Thứ hai, một khi người ta đã không thích nổi mình, thì là do người ta không có “guu” để thưởng thức mình. Trên đời này có vô số những điều “lệch pha” nhau, ví như cô bạn tôi và mẹ của người yêu cô ấy là như thế đấy!
Nhưng không. Cô bạn tôi lại chìm trong ảo não và tuyệt vọng. Cô ấy bắt đầu tự dằn vặt bản thân mình, xem cô ấy thật sự chưa ổn ở điểm nào, xem cô ấy đã sai ở đâu mà bị phũ không thương tiếc… Mặc dù cô ấy không biết rằng, cho dù cô ấy có cố để trở nên hoàn hảo và xứng đáng được điểm 10 , thì mẹ của anh chàng kia không thích vẫn cứ là không thích. Chuyện không thích một người cũng giống như chuyện người ta yêu nhau thôi – chẳng vì một lý do nào cả.
Vậy nên, tôi đã nghĩ, trong những ngày bất tận của nỗi buồn, tốt hơn hết là tôi đừng hỏi những câu bâng quơ như hằng hà sa số những người khác nữa. Câu hỏi ấy, thật ra, chẳng ai có thể trả lời cho chúng ta đâu. Nói đúng hơn, đó là một lời than vãn của những kẻ đang chán đời, đang bế tắc, đang tuyệt vọng… Mà thường thì trong những lúc tâm trạng tối tăm mù mịt, chúng ta ít khi nào có thể tự tìm ra điểm sáng để có thể thay đổi tích cực hơn lên.
Ngày trước, tôi cứ ấn tượng mãi với tên một cuốn sách mà tôi tần ngần đọc trong thư viện trường cấp hai: “Điều kỳ diệu đến từ cách nhìn cuộc sống”. Ngày bé thơ ấy, thú thật, tôi chẳng nghiệm ra bất cứ điều kỳ diệu nào trong cuộc sống muôn màu này cả, nhưng tôi vẫn thích cái tên cuốn sách ấy. Bởi vì nó mang một sự lấp lánh tích cực quá đỗi ngọt ngào.
Để bây giờ, khi tôi lớn hơn một chút, tôi mới bắt đầu như đứa trẻ đang học cách trút bỏ bẽn lẽn và rụt rè bên ô cửa cuộc đời. Tôi muốn mình thay đổi cách nhìn, thay đổi cách suy nghĩ, và thay đổi cách sống.
Thay vì cho rằng chẳng ai đến bên cạnh mình, tôi sẽ tìm cách để đến bên cạnh người khác.
Thay vì mong chờ tình yêu đến sưởi ấm trái tim cô đơn của mình, tôi sẽ chủ động mang tình yêu đến và sưởi ấm một trái tim cô đơn khác.
Thay vì oán thán cuộc đời này đầy rẫy những bất công, tôi sẽ lặng lẽ san sẻ niềm may mắn và sự giàu có trong tâm hồn mình cho những người cần chúng.
Rồi một ngày, có lẽ, tình yêu hoặc là hạnh phúc, sẽ tự dưng mà xuất hiện đến bên tôi thôi. Bạn có đồng ý với tôi, rằng nếu chúng ta không đi thì sẽ không bao giờ đến đích?
Theo Phununews
Bố liên tục chửi bới và xúc phạm mẹ
Người khác khi say rượu về nhà sẽ ngủ li bì, đằng này bố say về chỉ quậy phá.
Mẹ là người chịu nhiều câu cay nghiệt của bố nhất. 17 tuổi, mẹ đã theo bố về nhà chồng mà chưa ngày nào được sống một cuộc sống gia đình đúng nghĩa. Mỗi lần mẹ làm việc gì không vừa lòng là bố phát hỏa, nói nhiều câu càn quấy, xúc phạm rồi đánh đập mẹ. Bố nói câu: "Bà là vợ, không được phép vượt quyền tôi khi tôi chưa lên tiếng".
Tôi 26 tuổi, mẹ sinh non nên giờ so với đám bạn cùng tuổi trong xóm, tôi vẫn chưa va chạm trường đời nhiều, kinh nghiệm sống chưa vững vàng. Nhiều việc trong nhà tôi chưa hiểu biết và gánh vác được. Tôi mới đi làm bảo vệ trong cơ quan nhà nước được 3 năm, lương 5 triệu đồng đủ để sống tự lập không phải dựa vào bố mẹ.
Em trai 22 tuổi, trông quán Net trong thành phố, lương 4 triệu đồng nên cũng tự nuôi thân được không phải dựa hơi bố mẹ. Bố mẹ tôi có nghề chụp ảnh nên cuộc sống khá giả hơn, chi tiêu thoải mái không phải lo lắng nhiều.
Ảnh minh họa.
Trong nhà tôi chẳng bao giờ được nhìn thấy bố mẹ trò chuyện với nhau, tình cảm gia đình không được ấm áp và hạnh phúc. Điều này là do bố tôi có tính cực đoan và nát rượu gây ra. Mỗi lần ông đi chơi, đi họp đồng niên, ông bị bạn bè kích đểu chuốc rượu say.
Người khác khi say rượu về nhà sẽ ngủ li bì, đằng này bố say về chỉ quậy phá. Mẹ tôi bị bố đối xử như kẻ hầu người hạ trong nhà. Bố còn thường xuyên đánh đập, lăng mạ mẹ với đủ hình thức.
Tôi nhận thấy ông bố vui tính của mình năm nào giờ đây đã thay đổi 180 độ, ông không bao giờ cư xử nhẹ nhàng với mọi người dù bất kể là ai. Hồi chúng tôi còn bé, bố mẹ ít cãi nhau lắm, bố còn làm ngựa cho chúng tôi cưỡi, kể chuyện cho anh em tôi nghe.
Họ hàng và làng xóm ai cũng quý bố. Bố tôi ngày đó rất chăm chỉ làm ăn, ít có những câu nói càn quấy phá rối như hiện tại. Giờ bố như này, mẹ chán nản lắm, không muốn đầu tư làm ăn lớn nữa bởi bao nhiêu lần bà đã nhắm mắt bỏ qua cho bố, còn bố thì không thức tỉnh. Mẹ tôi toàn phải trốn sang ngoại hoặc vào phòng ngủ của tôi khóa trái cửa để cho bố hạ nhiệt mới dám ra ngoài.Giờ mẹ phải đi làm ảnh rong để có tiền nuôi bản thân.
Bố suốt ngày nịnh nọt xin đi cùng, cho đi thì mọi người ở nhà ai cũng lo lắng. Mẹ hay bị bố trút giận ngang đường, ông thường lấy mũ bảo hiểm và dùng tay tát khiến mẹ rất sợ hãi. Tôi phải làm sao để bố trở lại con người bình thường đây?
Theo VNE
Tâm sự một đời làm gái hư nhưng khi lấy chồng lại khiến người khác bất ngờ Chị cặp bồ, làm bồ nhí của các đại gia suốt gần chục năm để đến khi chị nhận ra, chị đã quá muộn để lấy chồng. Chị đã 30 tuổi, cái tuổi không còn trẻ và xuân sắc nhất là với xã hội biết bao nhiêu cô gái trẻ trung mới lớn đã khiến cánh mày râu bị hớp hồn. Nhưng chị...