Tại sao “dân thường” Ngô Bảo Châu phải lên tiếng?
Vậy là, không chỉ có một vài “dân thường” như ông Trần Đăng Tuấn quan tâm đến việc Hà Nội chặt hàng loạt cây, mà còn có nhiều “thường dân” khác lên tiếng.
Một trong những thường dân ấy là GS Ngô Bảo Châu.
Đúng với tư duy của một nhà toán học, GS Châu đưa ra hàng loạt câu hỏi khó gần bằng…Bổ đề cơ bản. Những câu hỏi mà cư dân mạng cho rằng Hà Nội rất khó có thể trả lời thấu đáo:
“Nếu mỹ quan phố phường là việc quan trọng, thì việc chặt cây trồng cây mới có phải là việc cần ưu tiên hay không? Cây xanh có phải là cái làm xấu nhất bộ mặt thành phố không?”.
“Nhiều khu phố, nhà Hà Nội xây cất thiếu quy hoạch, phản mỹ quan, liệu có cần ủi đi xây lại không?”.
“Phát triển thành phố đã có quy hoạch, tại sao bỗng dưng lại phải có chiến dịch chặt cây?”.
Bảng hỏi của “dân thường” Ngô Bảo Châu được nhiều thường dân khác bổ sung nhiều câu hỏi “không phải dạng vừa đâu”:”Tại sao cây cột điện chằng chịt dây rợ khắp các tuyến phố thì chả chịu chặt mà vùi dây xuống đất?”.
“Có phải bên Mỹ lạc hậu hơn Việt Nam, nên những cái cây quá già, sắp chế.t cũng được băng bó từng li từng tí để vớt vát thêm chút tuổ.i thọ? Tại sao mỗi cây xanh ở Mỹ được theo dõi và ghi chép như một quyển nhật ký, việc chặt cành cũng có hướng dẫn cụ thể?”.
“Nhân chuyện “ Chặt cây xanh ở Hà Nội không phải hỏi dân”, mình thấy xấu hổ thay cho Hội đồng Thành phố Brisbane, nơi mình đang ở tại Australia.
Video đang HOT
Tại sao mỗi chuyện cỏn con là sắp xây nhà trẻ mà chính quyền cũng phải hỏi xin ý kiến người dân xung quanh xem có ảnh hưởng gì không nhỉ?”.
Một “thường dân” khác, Luật sư Trần Vũ Hải – Trưởng Văn phòng Luật sư Trần Vũ Hải – cũng đã có thư ngỏ gửi lãnh đạo Hà Nội.
Ông đề nghị dừng ngay việc thực hiện chủ trương chặt 6.700 cây xanh, tiếp nhận và phản hồi đúng Hiến pháp kiến nghị của công dân Trần Đăng Tuấn, sớm đối thoại với cử tri và các chuyên gia về chủ trương này.
Một thường dân nữa, đã khẩn cầu tất cả bạn bè chia sẻ bài viết của mình về tầm quan trọng của việc quản lý cây xanh, dù chị chưa biết sẽ làm gì cụ thể tiếp theo để bảo vệ những cái cây ấy.
Có điều lạ là, dù chỉ là ý kiến của những thường dân, nhưng nó lại nhanh chóng được hàng nghìn thường dân khác like, cảm ơn và chia sẻ.
Chẳng lẽ thường dân thì mới biết thực sự lắng nghe nhau?
Một con ruồi nhỏ nhoi cũng đã có thể khiến một đế chế nước giải khát khổng lồ lâm vào cảnh bi đát.
Hàng nghìn cây xanh, những nhâ.n chứn.g thầm lặng của Hà Nội, dĩ nhiên lớn hơn chuyện con ruồi rất nhiều lần. Xử lý không tốt, sự mất điểm sẽ là khó đong đếm được.
Nhà quản lý giỏi là những người biết đặt câu hỏi và trả lời thỏa đáng câu hỏi đó.
Tại sao, một người rất ít được thụ hưởng bóng mát và cảnh quan của cây xanh Hà Nội vì đang sinh sống tận Chicago, Mỹ như GS Ngô Bảo Châu cũng phải lên tiếng?
Tại sao, một người bận tối mắt tối mũi (cả cơm có thịt, cả công việc chuyên môn) như ông Trần Đăng Tuấn lại phải làm cái việc bao đồng gửi thư ngỏ lên Chủ tịch TP.Hà Nội?
Tại sao những bạn trẻ, mới chỉ đến Hà Nội vài năm, đã xó.t x.a sưu tầm những tấm ảnh con đường xưa kia rợp bóng cây (nay đã bị đốn hạ trơ gan cùng tuế nguyệt)?
Tại sao dư luận lại phản ứng dữ dội đến như vậy khi có quan chức nói: “Chặt cây không cần hỏi dân”?
Bởi vì họ còn yêu Hà Nội lắm, “dù có đi bốn phương trời, lòng vẫn nhớ về Hà Nội…” nhưng đó là Hà Nội của những “phố Khâm Thiên rợp bóng cây, tiếng ve ru những trưa hè” chứ không phải những con phố cây vừa bị đốn hạ trơ trụi.
Bởi vì họ còn mang trong mình tinh thần hiệp sĩ “thấy chuyện bất bình chẳng tha”.
Bởi vì họ còn muốn “ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng”.
Cũng là tình yêu ấy, nhưng với một góc nhìn khác, người ta sẽ coi như hành động phá đám: “Tại sao vẫn cứ theo đuổi, là cố tình không chấp nhận ý kiến người ta, người ta nói việc chặt cây xanh rất minh bạch như vậy, anh cứ cố tình theo đuổi không tin người ta”.
Thế nên, nếu có góc nhìn đúng, những quan chức phải lấy làm mừng, khi đông đảo người dân còn muốn có ý kiến đóng góp. Đáng sợ nhất là lúc họ không còn muốn có bất kỳ ý kiến gì nữa.
Theo Tri Thức
Gần 200 phố ở Hà Nội sẽ không có bóng mát suốt 3 năm
Trước thông tin Hà Nội chặt hạ, thay thế hàng nghìn cây xanh, tiến sĩ Đặng Văn Đông nhận định, phải sau 3 năm cây thay thế mới tạo được bóng mát rộng 1,5 - 2 m2.
Theo đồ án Quy hoạch hệ thống cây xanh, công viên, vườn hoa và hồ Hà Nội đến năm 2030 do Viện Quy hoạch xây dựng Hà Nội lập, thành phố sẽ chặt hạ, thay thế 6.700 cây với tổng kinh phí hơn 70 tỷ đồng. Nguồn vốn được huy động từ ngân sách thành phố và xã hội hóa.
Việc thay thế cây trên 190 tuyến phố được Sở Xây dựng lý giải là do cây không đúng chủng loại và mất an toàn, cản trở giao thông, ảnh hưởng mỹ quan đô thị.
Những cây thay thế, khi phát triển sẽ cao 6 - 8 mét, đường kính thân tối thiểu 10 cm. Chi phí cho mỗi cây này khoảng 10 triệu đồng.
Sở Xây dựng Hà Nội cũng xác nhận, tỷ lệ cây xanh đô thị ở thủ đô còn thấp, có chỗ không có hoặc dưới 50 cây mỗi km2.
Hàng loạt cây xanh trên phố Nguyễn Chí Thanh bị chặt hạ, thay thế. Ảnh: Mạnh Thắng
TS Đặng Văn Đông, Bộ môn Hoa và Cây, ĐH Nông nghiệp Hà Nội nhận định, các cây xanh được thay thế phải mất 2 - 3 năm mới tạo được tán mát rộng 1,5 - 2 m. Như vậy, trong những năm tới, trên 190 tuyến phố của Hà Nội sẽ không có bóng mát.
Theo ông Đông, việc Hà Nội chọn trồng cây cao 6 - 8 mét có thể tạo bóng mát sớm. Tuy nhiên, khi trồng lại cây trưởng thành, rễ phải tái sinh nên khả năng bám đất kém hơn cây non. Đây có thể là nguyên nhân khiến cây dễ gãy đổ vào mùa mưa bão.
Trong khi đó, TS. KTS Phó Đức Tùng đặt vấn đề, mỗi cây lớn cần hàng trăm mét khối đất tự nhiên để phát triển khỏe mạnh nhưng hiện đường phố Hà Nội chật hẹp, đất bị nén chặt, đầy các loại ống nên thiếu không gian cho bộ rễ và cành lá.
"Ở các đô thị phát triển trên thế giới, người ta phải làm riêng hệ thống đường ống cho rễ cây phát triển để không ảnh hưởng hạ tầng. Giá thể trồng cây đô thị cũng đặc biệt, có khả năng chịu nén, và công suất cung cấp dưỡng khí, dưỡng chất gấp hàng trăm lần đất thường. Vì thế, chỉ cần vài mét khối là đủ cho một cây, nhưng họ cũng chỉ dám trồng cây tầm trung", ông Tùng nói.
Chuyên gia này lo ngại, cây xanh là nơi trú ẩn của nhiều loại sinh vật khác, nhưng khi nơi ở này mất đi, nguy cơ bùng phát côn trùng và sâu bệnh tại những khu dân cư là khó tránh khỏi.
Theo Tri Thức
"Sao lại phải hỏi dân?" và chuyện "miệng nhà quan" "Cái gì cũng phải hỏi ý kiến (dân) hay sao?", "bây giờ động đến cái gì cũng đi hỏi dân thì bầu ra chính quyền làm gì", "không phải hỏi gì cả". Những câu nói về dân của ông Phan Đăng Long, Phó ban Tuyên giáo Thành ủy Hà Nội, đã tạo nên một không khí nón.g bỏn.g không chỉ trong cuộc họp...