“Tại sao con dâu có thể chăm bố mẹ chồng đến lúc chết mà con gái không thể chăm bố mẹ đẻ đến già chứ?”
Anh nói bố mẹ đẻ tôi là kẻ ở nhờ ăn bám anh, thậm chí có hôm anh còn đuổi thẳng bố tôi ra khỏi nhà nữa.
Sau khi cưới nhau do có chút vốn nên chúng tôi quyết định ra ở riêng cho được thoải mái. Bố mẹ đẻ có mỗi tôi là con gái duy nhất nên đã cho vợ chồng tôi 500 triệu đồng. Bố mẹ chồng lấy lí do là già rồi không có tiền nên chẳng rỉ ra được đồng nào. Từ khi có nhà mới vợ chồng tôi ra ở riêng hẳn và có cuộc sống thật thoải mái.
Một hôm có người bà con ở quê ra ở nhờ vài buổi để khám bệnh. Bác ấy bảo: “Bố mẹ cháu hết lòng vì con đấy. Bố cháu đã dùng sổ đỏ để thế chấp ngân hàng lấy tiền cho các cháu đó. Hôm trước bác sang chơi nhà bố cháu nhìn bữa cơm rau với nước mắm mà thấy tội ông bà quá”.
Nghe bác ấy kể mà tôi nghẹn ứ cổ lại, tôi đã làm khổ bố mẹ rồi. Nếu biết trước thế này tôi sẽ không bao giờ cầm tiền của bố mẹ.
Nhiều tháng sau tôi đã tích cóp được chút tiền và đang định giấu chồng gửi về quê trả nợ cho bố mẹ thì mẹ gọi điện ra nói rằng: “Bố mẹ không còn nhà nữa con ạ, bây giờ chẳng biết đi đâu về đâu nữa”.
Lúc đầu là nói kháy nói móc, sau đó anh chửi thẳng bố mẹ tôi. (Ảnh minh họa)
Mẹ khóc nấc lên nói mãi mới thành lời: “Do không có tiền trả nợ nên ngân hàng đã xiết nợ rồi con ạ”. Tôi tức giận nói sao bố mẹ lại cầm sổ đỏ ngân hàng mà không nói với mình. Mẹ bảo: “Lúc đó công việc của bố rất thuận lợi, tính ra chỉ 2 năm là trả nợ xong ai ngờ xưởng sản xuất của ông ấy bị vỡ nợ lên giờ chẳng còn tiền mà trả nữa”.
Video đang HOT
Bố mẹ đã hết lòng vì vợ chồng tôi giờ đây họ đang cần sự giúp đỡ, là con tôi không thể đứng nhìn bố mẹ ra đứng đường được. Sau khi bàn bạc với chồng, chúng tôi đón bố mẹ lên ở chung.
Từ khi có bố mẹ đẻ đến sống và chăm sóc cháu nên tôi có thời gian để đi làm. Thế nhưng ông bà mới ở được nửa năm thì chồng tôi thay đổi tính nết. Anh ấy trở về nhà sau mỗi buổi làm việc đều say khướt, lúc đầu là nói kháy nói móc, sau đó anh chửi thẳng bố mẹ tôi.
Anh nói bố mẹ tôi là kẻ ở nhờ, ăn bám anh ấy, thậm chí có hôm anh còn đuổi thẳng bố tôi ra khỏi nhà nữa. Biết bố mẹ không còn chỗ nào để ở nữa nên tôi nói thẳng với chồng: “Anh đừng quên bố mẹ em đã đóng góp vào 1/3 cái nhà này rồi đấy, còn bố mẹ anh có cho được xu nào không hả? Anh chẳng có quyền hành gì mà đuổi bố mẹ em, nếu anh khó chịu thì anh hãy ra khỏi nhà đi chứ em sẽ không bao giờ để bố mẹ mình ra đường đâu”.
Không cãi nổi, chồng liền giơ tay đánh tôi, không ngờ bố tôi đã nhanh tay chụp lấy nắm đấm của con rể để bảo vệ con gái. Sau vụ đó, cả bố mẹ tôi và chồng đều không nhìn mặt nhau trong một thời gian dài.
Bố mẹ đã nuôi tôi cả đời này chẳng lẽ vì lấy chồng mà tôi không thể báo hiếu được chứ. (Ảnh minh họa)
Có lần mẹ chồng đến chơi rồi tỏ ý nhắc khéo: “Ông bà thông gia ở đây cũng được 2 năm rồi còn gì? Thế ông bà dự định về già sẽ sống ở đâu chưa?”.
Từ trong bếp tôi nói vọng ra: “Tại sao con dâu có thể chăm bố mẹ chồng đến lúc chết mà con gái không thể chăm bố mẹ đẻ đến già chứ?”. Có câu nói vậy thôi mà mẹ chồng chửi tôi: “Cô muốn rủa tôi chết sớm phải không, ông bà đúng là có phúc nên dậy được cô con gái có hiếu quá”.
Nói một tràng bà đùng đùng nổi giận bỏ về. Một lúc sau chồng tôi đi chơi bóng đá trở về nói cho tôi hai lựa chọn: Một là bố mẹ vợ phải rời ngay trong tuần này, hai là chúng ta li dị chứ không thể sống trong cảnh nhà mình mà như ở rể thế này.
Gia đình tôi đang rất căng thẳng, bố mẹ đã nuôi tôi cả đời này chẳng lẽ vì lấy chồng mà tôi không thể báo hiếu được chứ. Mọi người ơi bây giờ tôi nên chọn chồng hay chọn bố mẹ đây?
Theo Afamily
Mẹ chồng khóc làm con dâu bệnh tật vô cùng xúc động nhưng câu nói sau đó của bà lại khiến nàng "hóa đá"
Mẹ chồng cô cầm tiền và quà con dâu đưa, rồi bỗng khóc nức nở thành tiếng. Lần đầu nhìn thấy mẹ chồng rơi nước mắt, cô vừa luống cuống vừa cảm động khôn xiết...
Vợ chồng cô cưới nhau xong, bố mẹ đôi bên đều nghèo, ở nhà lại không tìm được kế sinh nhai gì khả thi, nên 2 người quyết định Nam tiến lập nghiệp. Cách bố mẹ chồng và bố mẹ đẻ cả nghìn cây số, vợ chồng cô chỉ có thể hỏi thăm bố mẹ qua điện thoại, thi thoảng dư chút tiền thì gửi về biếu đấng sinh thành mà thôi, chứ mới đầu làm ăn còn khó khăn, đến Tết nhất cô và anh cũng không về đoàn tụ với gia đình được bởi đi lại quá tốn kém.
Năm thứ hai ở xứ người, cửa hàng của cô và anh đã có lượng khách quen nhất định. Hai người vui mừng nghĩ về tương lai tươi sáng, khi đó có thể mua đứt cái cửa hàng đang thuê này để làm nơi định cư lâu dài. Đúng lúc đó thì cô phát hiện mình bị bệnh. Cô đi khám bác sĩ nói cần nằm viện điều trị, có thể sẽ phải làm phẫu thuật. Nói chung khá tốn kém và cần không ít thời gian. Nếu không điều trị ngay, để bệnh diễn tiến xấu đi, hậu quả càng khôn lường.
Cô bàn với anh, anh bảo, tiền anh có thể cố gắng kiếm được, nhưng ở đây chỉ có 2 vợ chồng, cô nằm viện mà anh đi chăm thì ai là người lo cửa hàng? Đóng cửa thì lấy tiền đâu ra cho cô chữa bệnh? Thôi thì cô nên về quê chữa bệnh, ở đó có người nhà, anh em, còn đỡ đần, chăm sóc được cho cô, tiền anh sẽ gửi ra. Cô không chạnh lòng khi chồng không đóng cửa hàng chăm mình hoặc đưa mình về quê, bởi cô biết hoàn cảnh của mình hiện tại. Vì thế, cô quyết định về quê chữa bệnh.
Ảnh minh họa
Ngày về, dẫu kinh tế chưa dư dả, lại đang bệnh trong người, cô vẫn mua sắm rất nhiều quà tặng cho bố mẹ chồng. Cô xuống sân bay, bố mẹ đẻ và mẹ chồng đã từ quê lên, đều có mặt đón cô. Lâu lắm mới gặp lại người nhà, cô òa khóc không kìm nén được. Mẹ đẻ cô chẳng nói chẳng rằng, cứ nắm tay con gái, lặng lẽ khóc. Nỗi nhớ nhung sau thời gian xa cách và niềm thương xót con ốm đau khiến bà chẳng thốt nổi nên lời.
Vì có ý định vào viện lớn ở thủ đô để khám và nhập viện luôn, nên cô đưa tất cả quà cáp mình đã chuẩn bị cho mẹ chồng, rơm rớm nước mắt dúi cho bà ít tiền rồi hỏi thăm bà chuyện ở nhà nọ kia. Mẹ chồng cô cầm tiền và quà con dâu đưa, rồi bỗng khóc nức nở thành tiếng. Lần đầu nhìn thấy mẹ chồng rơi nước mắt, cô vừa luống cuống vừa cảm động khôn xiết.
"Mẹ đừng khóc, bệnh của con nếu chữa kịp thời thì không sao đâu. Mẹ đừng khóc, nếu không con cũng khóc theo đấy...", cô vừa cười vừa khóc an ủi mẹ chồng. Ai ngờ mẹ chồng càng khóc to hơn. "Mẹ ơi...", cô chưa rơi vào tình huống này bao giờ, thật sự chẳng biết phải làm thế nào nữa.
Ảnh minh họa
Cũng may mẹ chồng cô không khóc lâu, bà quệt nước mắt, buồn bã nhìn cô: "Sao mẹ không khóc được chứ? Con về đây rồi thì chồng con ở đấy ai lo? Có hai vợ chồng ở nơi đất khách quê người, giờ còn mình nó, ngày cực nhọc làm việc, đến bữa lại chẳng có ai nấu cơm cho ăn, phải ăn hàng ăn quán... Lúc đau ốm ai biết, ai chăm sóc nó. Có 2 vợ chồng con săn sóc nó mẹ còn yên tâm, giờ thì... Con nhanh xem thế nào sớm vào với nó đi, cho có vợ có chồng còn đỡ đần nó, không mẹ lo cháy ruột cháy gan mất...".
Cô "hóa đá" ngay lập tức với những lời gan ruột mẹ chồng vừa thốt ra. Cô đang bệnh nặng bà không hỏi thăm được một câu, đằng này... Chua xót dâng đầy trong lòng, cô cố nén hết lại, cố gắng nở nụ cười nói với mẹ chồng: "Mẹ đừng lo, con sẽ vào sớm với anh ấy". Mẹ đẻ cô đứng bên cạnh vừa sốt ruột cho bệnh tình của con, vừa xót xa hộ con qua những lời bà thông gia nói, bà cũng lên tiếng: "Thôi, để tôi đưa cháu vào viện xem thế nào, mọi chuyện để nói sau đi chị, chữa bệnh quan trọng hơn...".
Thế là mẹ chồng cô mang quà của con dâu về quê luôn, còn chỉ có bố mẹ đẻ cô đưa cô vào viện. Trong suốt thời gian cô nằm viện điều trị, mẹ chồng có gọi điện lên 2 lần, lần nào cũng hỏi cô sắp ra viện chưa, có xin được bác sĩ ra viện sớm không, rồi vào với chồng luôn đi, đừng về quê thăm thú họ hàng dông dài mà bỏ bê chồng một mình nữa. Cô chả biết đáp thế nào, chỉ biết cười buồn.
Theo Afamily
500 triệu và lời đề nghị bất ngờ của người đàn bà trên xe sang Trong lúc tôi đang phân vân thì một người phụ nữ trung tuổi đến tìm tôi. Bà ta nói, bà ta là mẹ của cô gái đang yêu chồng tôi. Sau đó, bà ta đưa cho tôi 500 triệu và xin tôi hãy ly hôn. ảnh minh họa Nhà tôi nghèo, bố mẹ chỉ là nông dân, chân lấm tay bùn nhưng họ...