Tại sao chúng ta lại gặp nhau giữa dòng đời tấp nập?
Trong anh luôn có những tâm sự, tại sao chúng ta lại quen nhau trong dòng đời tập nập đến vậy, sao chúng ta không phải là mãi mãi mà lại chỉ lướt qua nhau
Em biết không, anh cũng từng thắc mắc rất nhiều lần là: “Tại sao chúng ta lại biết nhau giữa hàng vạn người?”. Phải chăng là do duyên, do phận, do ông trời hay… do một điều gì khác, bí ẩn và mông lung hơn.
Chẳng ai biết được bản thân khi sinh ra là dành cho ai, dù chúng ta đã không ít lần đoán trước có thể là người này… nhưng cũng có thể là người khác. Theo cái cách con tim rung động. Theo tình yêu hay theo niềm tin. Vẫn biết là chúng ta tồn tại vì một người, nhưng người đó là ai mới được chứ, em nhỉ?
Đó là một câu hỏi mà chúng ta phải dùng cả cuộc đời đi tìm kiếm đáp án. Dùng cả đời để tìm một người nhưng lại không hề biết người đó là ai giữa biển người đông đúc này. Có thể vô tình một ngày nào đó đẹp trời, người đó vô tình va vào bạn nhưng rồi cả hai chỉ cười và nói “xin lỗi” rồi lại đi lướt qua nhau.
Em chưa từng nghĩ mình sẽ yêu một cô gái là em. Anh cũng chưa từng nghĩ rằng hai chúng ta có thể vô tình gặp nhau khi mà chúng ta luôn đi về hướng ngược lại. Có lẽ do chúng ta có duyên, có phải như mọi người vẫn thường nói là do ông trời sắp sẵn, anh phải xuất hiện để dạy em cách yêu thương.
Không phải là ở bên nhau mãi mãi như ta vẫn thề mà em chỉ là lướt qua đời anh như cơn gió mùa hạ thổi tan cơn nóng oi ả, làm dịu đi thời tiết khắc nghiệt đó rồi ra đi dứt khoát như lúc em đến. Có vẻ như anh đã trách lầm em thay đổi, có vẻ như chúng ta ngay từ đầu đã là không thể. Em không phải là dành cho anh nhưng do anh cứ muốn níu kéo cái hơi ấm nhỏ bé đó, anh không muốn mất đi nên mới không nỡ buông tay em ra thôi.
Anh sai rồi phải không em?
Video đang HOT
Trong khi chờ anh em cũng phải đi tìm người dành cho đời mình, anh không thể ích kỷ níu giữ em mãi. Người đó cũng chờ em như cái cách anh chờ người dành cho đời anh đúng không? Anh ấy thật hạnh phúc vì có em. Anh cũng thật hạnh phúc vì anh từng… có em.
Sao chúng ta lại biết nhau giữa hàng vạn người nhỉ? Sao không phải là ai khác mà cứ phải là em. Sao không phải là mãi mãi mà chỉ là trong chốc lát.
Chỉ là vô tình gặp gỡ nhưng cứ ngỡ mình đã chờ nhau lâu lắm vậy.
Chỉ là chúng ta không phải là một nửa dành cho nhau trọn vẹn nên em đi rồi anh không có quyền gượng ép, anh không có quyền níu kéo cũng chẳng có quyền cố giữ lấy.
Chỉ là đôi khi vô tình ngồi nhớ lại, anh cứ tự hỏi: “Sao chúng ta lại quen biết nhau giữa hàng vạn người?”.
Quen nhau rồi lại đi lướt qua nhau như hai người xa lạ. Kỷ niệm đó chỉ còn là những khoảng trống cô đơn trong trái tim mỗi người. Để tự nhớ rồi tự đau.
Theo Him
Vợ ơi, anh không muốn về nhà
Em có hiểu tâm sự của anh lúc này không? Ai đó đã nói là gia đình là nơi mà người ta luôn muốn trớ về nhất nhưng đối anh thì ngược lại
Em cho con ăn nhưng quát tháo gắt gỏng, em tỏ ra khó chịu nếu con quấy khóc. Em đánh con, mà trẻ con thì nào biết gì em.
Người ta bảo, nhà là nơi mà bất cứ người nào cũng muốn về, cũng muốn dừng chân, nghỉ ngơi sau một ngày làm việc vất vả. Với một người chồng, nhà là mái ấm, là nơi họ muốn về nhất để được ăn bữa cơm ngon của vợ, để được vợ chiều chuộng, ngọt ngào, để được nghỉ ngơi thoải mái. Dù đi khắp nơi cũng không đâu bằng nhà mình. Điều này, anh ghi nhận. Anh cũng từng ao ước được như thế, cũng từng có một thời, ngày nào anh cũng chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng về nhà, được ở bên cạnh vợ con. Anh muốn được ăn những bữa cơm ngon em nấu, được em chuẩn bị nước tắm, được em hỏi han thủ thỉ và được chơi với con, cưng nựng con.
Sau một ngày mệt mỏi, anh dường như quên hết mọi thứ khi thấy nụ cười của vợ, thấy con chơi đùa với ba. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để anh thấy được hạnh phúc chính là đây, là tổ ấm này, không đâu có thể thay thế được. Mỗi ngày vợ đều cho anh thưởng thức những món ngon, khiến anh cảm thấy vui vẻ, thoải mái, tận hưởng cuộc sống bên vợ con thật là thú vị.
Nhưng sao những ngày tháng ấy qua nhanh quá vợ à?
Bây giờ, chỉ sau hơn 2 năm, anh không muốn về nhà nữa. Bởi nơi ấy không còn là tổ ấm ngày nào. Bởi nơi ấy không còn là nơi có người vợ anh yêu thương, chiều chuộng, người vợ có thể chuẩn bị cho anh những món ngon, nói lời ngọt ngào và cười nói với anh. Nơi ấy là một người phụ nữ hoàn toàn khác, với một đứa trẻ vẫn gọi anh là ba nhưng suốt ngày bị em quát tháo.
Em từ bao giờ đã trở nên khó chịu. Em thường xuyên bảo anh đi mua thức ăn bên ngoài vì em bận chăm con, không chăm lo được cho gia đình. Em bận công việc nên tối ngày, khi đã đi làm ở cơ quan, em còn về nhà bày máy tính ra, làm đủ thứ trên đời. Bằng lòng là công việc bận nhưng em cũng phải biết sắp xếp chuyện gia đình và chuyện con cái, chồng của em nữa. Em không nên bỏ bê toàn bộ việc nhà, và chỉ biết cắm đầu vào công việc.
Anh cũng kiếm tiền và số tiền anh kiếm ra đâu phải ít, nhưng em luôn muốn thể hiện mình tài giỏi, kiếm nhiều tiền hơn chồng. Từ bao giờ em trở nên như vậy. Anh có thể yêu cầu em chuyển một công việc mới, nhưng em đã không làm. Em cứ tự cho mình là giỏi, em tự biện minh rằng, nhà này chỉ mình anh kiếm tiền thì không đủ. Anh đâu có ép em phải thôi việc, chỉ là muốn em chuyển công việc khác mà thôi.
Bây giờ, em gần như chỉ quan tâm tới công việc. Mỗi lần về nhà là em bảo cụt lủn: "Chưa có cơm đâu, anh ăn gì thì ra tạm hàng mà ăn, không thì mua về cho hai mẹ con. Em bận lắm, không nấu được". Thế mà trước đó, em chẳng nói để anh còn chuẩn bị.
Em cho con ăn nhưng quát tháo gắt gỏng, em tỏ ra khó chịu nếu con quấy khóc. Em đánh con, mà trẻ con thì nào biết gì em. Anh lại vào bênh con, cưng nựng con, em quát cả anh bảo &'anh chẳng làm được gì, cho nó ăn thì phải quát nó, chiều nó, nó hư thân mất nết'. Con mình đã bao giờ hư thân mất nết đâu em. Con ngoan, nhưng tại em cứ hay bắt nạt con, hay dọa dẫm con nên bây giờ, mỗi lần em cho con ăn là con sợ. Tại sao, anh cho con ăn thì con ngoan thế?
Những bữa cơm ngon đã không còn nữa. Cách đây 2 năm, em là con người khác, giờ em đã khác hoàn toàn. Anh muốn em vẫn là người vợ đảm đang như xưa, yêu thương anh vô vàn. Là người vợ lúc nào cũng cho anh nụ cười và một mâm cơm ngon. Dù khi đó, vợ chồng mình kiếm ít tiền hơn bây giờ thì hạnh phúc vẫn vẹn tròn em ạ. Có tiền nhiều để làm gì khi mà suốt ngày cau có, khó chịu với nhau.
Anh về nhà là em đã thúng đụng nia, không hiểu anh đã gây ra lỗi lầm gì. Anh chỉ muốn em hiểu rằng, anh chưa từng đòi hỏi gì ở em quá đáng cả. Trước đây, em chăm sóc anh, là do em tự nguyện và bây giờ có thể em không cần làm thế nhưng anh thấy, cuộc sống này quá ngột ngạt em ơi.
Vợ chồng là phải nhẹ nhàng với nhau, yêu thương nhau. Anh chỉ thủ thỉ hỏi em &'nay bà xã cho anh ăn gì', thì em cau có, nhìn anh trừng trừng bảo &'ăn gì mà ăn, còn bận túi mắt, không thấy à?'. Gã chồng như anh cụt hứng ngay lập tức. Mặc em thích làm gì thì làm, anh nấu bát mì, ăn xong anh lên phòng, không cần quan tâm vợ.
Không khí gia đình ngột ngạt quá em ơi. Em ngoài biết ăn diện, son phấn, trang phục lòe loẹt còn biết làm gì nữa. Em chỉ quan tâm tới tiền, hợp đồng và các mối quan hệ. Còn chồng em, em cho nhịn suốt. Con em, em quát tháo, bỏ bê không chăm sóc. Anh đưa bà nội lên chăm thì em cáu với cả anh, bảo không sống được với mẹ chồng.
Anh nói cho em hiểu, em đừng làm quá. Anh không chịu đựng được nữa đâu. Anh đã quá nhân nhượng rồi. Nếu em cảm thấy không chăm sóc được chồng con thì em có thể tìm một cuộc sống an nhàn hơn. Anh không nói là đã hết yêu em nhưng tình cảm kiểu này chỉ là sự vớt vả.
Về nhà, anh chỉ mong có một không gian yên tĩnh, được vợ anh chiều chuộng, được vợ anh yêu thương. Nhưng bây giờ, anh không muốn về nhà nữa khi anh phải chứng kiến sự căng thẳng và ánh mắt khó chịu của em.
Nếu em còn như thế, anh cũng sẽ mặc kệ em đó. Anh đưa con về quê cho bà nội trông, để em khỏi phải chăm sóc. Còn hai chúng ta, mỗi người mỗi phòng, như vậy sẽ khiến em thoải mái làm việc hơn, không phải lo lắng gì cho anh, có phải không? Nếu em đồng ý, thì bắt đầu từ hôm nay luôn. Anh chán lắm rồi!
Theo Him
Tôi đã tha thứ khi vợ ngoại tình Khi vợ đã nhận ra sai lầm, cộng với sự dang tay đón nhận vợ ngoại tình của tôi và sự thay đổi của tôi, vợ tôi đã tỉnh ra. Tôi chưa bao giờ vào đọc tâm sự của bất cứ ai trên báo. Bởi vì tôi cứ nghĩ, đó là những câu chuyện ảo. Chỉ khi chính tôi gặp phải hoàn cảnh...