“Tại sao anh ngoại tình được còn em thì không?”
Em với anh đến với nhau đều bằng tình yêu đầu đời. Chúng em đã từng yêu nhau thắm thiết, hiểu nhau nhưng đời đúng là không biết được chữ ngờ.
Chúng em yêu 7 năm rồi cưới nhau tới nay đã được 10 năm, có với nhau 1 cô con gái đẹp xinh đẹp, ngoan hiền. Ai nhìn vào cũng bảo em là người hạnh phúc. Em có tất cả mọi thứ trong tay, chẳng ai nhận ra em đang mang mặt nạ hạnh phúc “diễn” với mọi người.
Không chỉ em, cả anh cũng nhận thấy tình yêu nồng nàn vợ chồng em dành cho nhau đã không còn như xưa, thậm chí giờ là số 0 tròn chĩnh. Em biết lỗi lầm từ đâu, chúng em ai cũng có lỗi.
Vợ chồng em giống nhau một điểm là tham công tiếc việc, yêu công việc hơn là gia đình. Chúng em đều nghĩ, kinh tế vững mạnh là tiền đề của mọi vấn đề khác. Có tiền là có tất cả.
Thực tâm tới giờ em đã cạn sạch tình cảm với anh (Ảnh minh họa).
Chúng em ăn cơm với nhau rất ít, lúc người này về sớm, người kia về muộn. Em đi làm thì có một cô giúp việc và bà ngoại chăm con. Rồi ngày em thấy anh thay đổi cũng chính là lúc phát hiện ra anh ngoại tình với người đàn bà khác.
Video đang HOT
Niềm tin trong em bị tổn thương. Em đau đớn, day dứt, sự tự tôn của em bị anh xúc phạm. Em quyết “ông ăn chả, bà ăn nem” với suy nghĩ “Tại sao anh ngoại tình được mà em thì không?”.
Em biết lúc đó mình thật ích kỷ khi không nghĩ tới con. Em cứ lao vào mối tình với người đàn ông khác để trả thù anh, để “làm mới” mình. Em biết anh ngoại tình và anh cũng biết nhưng cả hai đều… mặc kệ nhau.
Em chán ghét kiểu tôn trọng giả tạo này. Chúng em ngày càng xa nhau hơn và dường như hôn nhân của vợ chồng em không còn tình yêu nữa mà chỉ là hai kẻ sống cùng nhà. Em ước giá như còn yêu anh, em sẽ cố gắng giành lại tình yêu với anh, giữ vững mái ấm này. Nhưng với em, em chẳng còn cảm giác gì với anh nữa.
Nhiều khi em nghĩ: “Hay là bỏ chồng?” nhưng bỏ để làm gì, để con không có bố sao? Để em lại tiếp tục hành trình tìm kiếm tình yêu cho bản thân, tìm bố cho con ư?
Em giàu có, địa vị cao, xinh đẹp… Em nghĩ nếu em cần, đàn ông sẽ không thiếu nhưng để có tình yêu chân thành lại là một vấn đề khác. Thêm vào đó, xã hội sẽ nhìn em với ánh mắt thế nào khi em trót lỡ mang mặt nạ hạnh phúc?
Em đau khổ quá! Em chẳng biết mình nên làm gì vào lúc này, thực tâm tới giờ em đã cạn sạch tình cảm với anh. Hãy chỉ cho em biết em có lối thoát nào cho riêng em không?
Theo VNE
Hoang mang khi biết nhà người yêu quá nghèo
Ngày yêu nhau, anh nói anh ở tỉnh nhưng lại là thành phố lớn. Thiết nghĩ thời nay, người ở một thành phố lớn như thế, lại có phong cách ăn mặc bảnh bao như anh, đi xe ga xịn như anh thì chắc là gia đình cũng thuộc hạng không giàu thì là khá giả. Thế nên, thời gian yêu nhau, suốt 1 năm, tôi không bao giờ hỏi anh về gia cảnh.
Có nhiều lần anh thắc mắc, "sao em không hỏi anh bố mẹ anh làm gì, hoàn cảnh nhà anh ra sao". Những lúc đó tôi chỉ cười bảo anh: "Em không quan trọng nhà cửa thế nào, bố mẹ anh làm gì. Chỉ cần anh yêu em thật lòng, có chí muốn làm ăn, muốn lấy em làm vợ, thế là tốt rồi". Tôi cũng không phải là cô gái con nhà giàu có, tôi chỉ là cô gái bình thường, cũng ở tỉnh lẻ, nhưng gia đình khá giả. Bố mẹ tôi làm công chức, gia đình gia giáo, tôi cũng thuộc hàng xinh đẹp nên với tôi, người yêu thì không khó. Nhưng tôi yêu anh vì anh là người đàn ông tôi cảm thấy hợp, quan trọng là làm theo sự mách bảo của con tim. Anh cũng nói yêu thương tôi. Nhưng nhiều khi tôi thấy anh ngượng ngùng khi ở bên cạnh tôi, chẳng hiểu vì lý do gì.
Bố mẹ tôi làm công chức, gia đình gia giáo, tôi cũng thuộc hàng xinh đẹp nên với tôi, người yêu thì không khó. (ảnh minh họa)
Chúng tôi yêu nhau được 1 năm thì ra trường, đi làm. Ngày ấy, vì công việc chưa ổn định nên tôi chưa tính chuyện cưới xin được. Nhưng tôi cũng muốn anh đưa tôi về nhà chơi một lần, vậy mà mấy lần anh đều từ chối. Thấy thái độ của anh lạ lạ, tôi dỗi hờn, nói anh không yêu tôi thật lòng, không muốn lấy tôi nên không muốn đưa tôi về ra mắt bố mẹ. Vì tôi như vậy nên anh miễn cưỡng đưa tôi về.
Thật không ngờ, anh nói nhà anh ở thành phố nhưng lại ở huyện, vùng xa nhất của thành phố đó. Khu đường nhà anh đang làm, cũ kĩ và bụi bẩn, lại gồ ghề khó đi. Về nhà anh xa hơn 100km, tôi vừa đi vừa ngủ, mệt phờ. Anh đưa tôi về một căn nhà cấp 4 siêu vẹo, cũ kĩ và mùa mưa thì dột, mùa hè thì nắng chiếu vào. Anh giới thiệu với tôi đó là bố mẹ anh, hai người chân lấm tay bùn, nhìn già và vất vả. Bố anh giọng run run bảo tôi vào nhà ngồi chơi. Còn mẹ anh đang chuẩn bị cơm ở dưới bếp. Nhà anh vẫn dùng bếp củi, vẫn bếp than mà không dùng bếp ga. Tôi muốn đi rửa mặt mũi chân tay cũng phải ra giếng múc nước. Không kéo được nước tôi ngại quá bèn gọi anh.
Còn nhà vệ sinh, nhà anh cũng chưa xây, vẫn dùng nhà vệ sinh ngày xưa của các cụ, nhà tắm lại không có cửa nên tôi cũng không dám tắm gội gì. Thật ra, tôi không coi thường hay khinh bỉ anh nghèo hèn. Tôi cũng xuống bếp cơm nước cùng với mẹ anh. Hai bác nói chuyện tình cảm và vui vẻ lắm. Chỉ có điều, tôi hơi ngạc nhiên về thái độ của anh.
Thật không ngờ, anh nói nhà anh ở thành phố nhưng lại ở huyện, vùng xa nhất của thành phố đó. Khu đường nhà anh đang làm, cũ kĩ và bụi bẩn, lại gồ ghề khó đi. (ảnh minh họa)
Anh có vẻ không thân thiện, không tình cảm với bố mẹ cho lắm. Bố mẹ có hỏi gì thì anh cũng nói không, còn giấu giếm nhiều chuyện. Tôi nghĩ, gia đình anh nghèo như vậy, tại sao anh lại đi xe gas xịn như thế, sao anh lại ăn mặc giống một công tử thành phố như vậy. Số tiền anh mua xe, tiêu pha hay sắm sửa quần áo cho mình, tại sao anh không đưa cho bố mẹ, giúp họ xây dựng công trình phụ hay gì đó cho đẹp hơn. Tôi không chê bai gia đình anh nhưng tôi cảm nhận anh đang xấu hổ vì bố mẹ, vì gia cảnh nhà mình. Anh chưa từng nhắc rằng anh ở quê, cũng không nói bố mẹ anh làm nông nghiệp, lúc nào anh cũng tỏ ra là công tử thành phố.
Hôm ấy, tôi chia tay bố mẹ anh lên thành phố, tôi có chút buồn man mác khi nhìn vào ánh mắt của hai người. Có vẻ, họ đang kì vọng vào cậu con trai này, công thành danh toại chăng. Còn anh, anh có thật sự nghĩ cho bố mẹ, yêu thương kính trọng bố mẹ anh không, hay là tại anh không thể hiện ra, hoặc anh ngại với tôi. Nhưng một người đàn ông như vậy, liệu tôi có thể tin tưởng mà gửi gắm tương lai không. Một người ngay tới bố mẹ mình còn lạnh lùng, một người xấu hổ ái ngại về gia cảnh, liệu có đáng để cho tôi dựa dẫm. Tôi không ngờ gia cảnh anh nghèo thế mà anh lại ăn chơi, nhìn như công tử thành phố. Đó mới là điều tôi suy nghĩ, chứ nghèo hay giàu với tôi đâu có thành vấn đề.
Các bạn cho tôi lời khuyên, tôi thật sự thấy anh khó hiểu vô cùng. Hay là anh đang lợi dụng tôi, lợi dụng gia cảnh của tôi khi biết tôi con nhà khá giả?
Theo VNE
10 năm không quên được vợ không còn trong trắng Đã hơn 10 năm trôi qua kể từ ngày tôi và cô ấy nên nghĩa vợ chồng. Đó là một khoảng thời gian không hề ngắn. Chúng tôi cũng đã có với nhau hai đứa con, một trai, một gái. Cuộc sống của vợ chồng tôi được người ngoài nhìn vào là vô cùng hạnh phúc và đáng ngưỡng mộ. Tôi cũng cảm...