Tai nạn từ chiếc váy
Đàn ông thích váy ngắn. Điều đó không còn bàn cãi gì nữa. Anh cũng vậy, rất thích váy ngắn.
Và cũng như tất cả (hoặc hầu hết) đàn ông, anh thích váy vợ người khác ngắn, còn váy của vợ mình thì dài, hoặc không ngắn lắm.
Hôm rồi vợ chồng mình đi đám cưới. Em mặc cái váy ngắn, lại còn hở nửa lưng. Vợ anh đẹp lắm. Nhưng anh làm sao vừa chạy xe vừa ngắm vợ ngồi sau lưng được. Thành thử bao nhiêu cái đẹp của vợ anh, thằng khác nó ngắm hết. Em có hiểu điều đó không? Vậy mà khi anh bảo em thay cái váy khác, em nhất định không chịu, lại còn tuyên bố một câu làm anh lạnh hết cả sống lưng: “Anh không muốn đi với em thì thôi, em đi một mình. Em không muốn mặc cái váy khác!”.
Video đang HOT
Kết cục là hai vợ chồng mình phải đi taxi, hết hơn 200.000đ và mất một tiếng rưỡi đồng hồ cả đi lẫn về. Thôi cũng được, trả giá cho cái váy ngắn của em. Khi ngồi trong taxi, anh thấy những ông chồng chở vợ đi ngoài phố mà cô vợ mặc váy ngắn sao mà tội nghiệp. Trong khi các ông cắm cúi tìm đường, căng thẳng lái xe, chống chân luồn lách vượt ổ gà, tránh nắp cống, thì các vợ tréo chân khoe đùi và khoe hơn thế nữa. Mười cái xe chạy sau, bảy tám cặp mắt không ngó đường mà ngó đùi, ngó lưng, ngó loạn xạ.
Đàn ông ích kỷ một cách có lý đấy. Váy ngắn là mời gọi, là kích thích cánh mày râu dán mắt vào (chẳng qua chỉ để xem có hớ hênh gì không, hay hớ hênh có thú vị gì không), là chứng tỏ chân em dài và em xinh đẹp… Nhưng tất cả những điều đó chỉ cần khi em chưa thuộc về ai cả. Một khi đã là của nhau rồi, em còn toan tính gì nữa mà trình diễn hả em?
Váy ơi xin đừng “khoe của” trên đường, để anh được yên tâm cầm lái, thời buổi này, tai nạn nhiều lắm đó, váy ơi…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Điều anh chưa kịp nói
Em luôn có cảm giác anh đã thuộc về ai đó, thuộc về nơi nào đó. Em biết anh giấu em nhiều điều. Nhưng có một điều anh không thể che giấu. Đó là anh cũng yêu em.
Em thích hoa hồng bạch. Mỗi cuối tuần anh đều mang chúng đến cho em. Em thích được đạp xe rong ruổi trên những con đường lá vàng xoay lượn và giăng loang lổ trên vỉa hè, lòng phố. Thế là dù mưa, dù nắng anh đều sẵn sàng đến chở em đi. Những ngày lễ quan trọng, anh chẳng bao giờ để em phải lạc lõng giữa những nẻo đường dập dìu đôi lứa. Những tin nhắn của anh, dù không bay bổng, ngọt ngào nhưng em vẫn cảm nhận được tình cảm lạ kỳ ẩn sau câu chữ, ẩn trong từng dấu chấm than, chấm lửng anh dùng...
Tình yêu anh dành cho em không phải là ảo ảnh nhưng em chưa một lần được chạm tới. Với em, anh luôn giữ một khoảng cách nhất định. Một khoảng cách đủ để em thấy mình được yêu nhưng không đủ để em tin mình có thể gắn bó. Anh nắm lấy tay em rồi lập tức buông ra. Nhiều lần, em đã nghe thấy hơi thở của anh đang dồn dập trên môi, nhưng rồi như có ai đó đẩy anh ra, anh quay đi, không nhìn em nữa. Anh nói muốn gặp em, nhưng chưa một lần nói nhớ em. Anh nói thương em nhưng chưa bao giờ anh nói yêu em cả.
Em mơ hồ hiểu anh đã thuộc về ai đó, thuộc về nơi nào đó. Em muốn ngừng hy vọng. Em lấy hết dũng cảm để nói: " Anh à! Kể cho em nghe về người anh yêu đi". Anh chỉ cười. Đôi mắt anh thánh thiện chợt ngầp đầy suy tư như gửi vào xa xăm những điều chưa thể nói...
Ngày đầu hạ. Em mê say phác những đường chì. Em sẽ vẽ bức tranh có anh và em cùng bước đi trên con đường rực hồng lửa phượng. Anh đến tìm gặp em. Ngập ngừng, anh nói: " Em à! Anh xin lỗi! Anh đến để tạm biệt em và kể cho em nghe về người anh yêu". Cây bút trên tay em dừng lại. Bức tranh trơ trọi những đường chì vô hình khối. Em không đủ can đảm để nghe anh nói. Lúc đó em đã bỏ chạy. Em muốn chạy đến một nơi mà ở đó em không nhớ gì về anh nữa.
" Khi ve ca lên tình khúc sầu muôn thuở. Phượng tự đốt mình màu đỏ máu con tim". Em thì thầm câu thơ ngày nào anh viết. Hè về thật rồi anh ạ. Nỗi nhớ anh em chôn nơi sâu thẳm chợt bùng dậy. Em khao khát nhìn thấy anh. Đôi chân em cứ bước và dừng lại trước ngôi nhà anh ở. Thấy anh đi ra, em vội giấu mình sau gốc cây ven đường rồi lặng lẽ theo sau anh. Có lẽ anh đi gặp người anh yêu. Em sẽ theo sau anh để được nhìn thấy anh bên người ấy. Em không khóc dù thấy lòng mình cứ từng đợt nhói đau, nỗi đau của kẻ đến sau, của kẻ thứ ba, của một người thừa...
Chuông nhà thờ ngân vang pha loãng buổi chiều hè oi ả. Anh bứớc vào đó. Em thẫn thờ và câm lặng. Em vẫn chưa gặp được người anh yêu.
Sau đó ít lâu, em nhận được thư anh. Anh nói: anh không chỉ là tín đồ bình thường như em biết mà sau nay anh sẽ là phó tế, linh mục... Đó là lý tuởng của đời anh. Đó cũng là điều anh chưa kịp nói. Em thấy nuối tiếc. Gía như lần đó em chịu nghe anh kể, em đã hiểu hơn về anh và về người anh yêu.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bước đi không có anh ! "Tình yêu anh ơi! cút bắt trò chơi. Em sẽ trốn khi anh đuổi tìm. Tình sẽ theo thời gian nhạt nhòa phai, xin nhớ cho rằng: Một lần yêu phải trăm lần khổ đau. Giọt sương ban sớm lấp lánh trên hoa, nụ hoa anh đào. Đời người con gái chỉ biết khi yêu, yêu nồng thắm. Thì tại sao thêm nước...