Tại anh hay tại ả?
Người bảo tại anh mới ra cớ sự, biết vợ là “chiếc túi thủng” mà cứ cất tiền vào. Người nói tại chị, được chồng tin yêu quá hóa… hư…
Anh vọt xe ra đường sau khi ném lại câu: “Tôi không về đâu, đừng tìm!”. Thằng con bốn tuổi nép vào góc tường, khóc ngất. Chị lặng người, có phải anh xấu xí, cộc cằn hay thiếu hiểu biết gì, mà sao cứ đánh vợ?
Lần đầu anh tát chị là sau đám cưới tám tháng. Bao nhiêu lương thưởng của vợ chồng, tiền mừng cưới anh đều giao chị giữ chứ không lẽ giao cho ai? Vậy mà khi anh bảo mang tiền ra để mua đất thì chị báo “tin sét đánh”: Em xài hết rồi! Xài cái gì mà hai vợ chồng son, cơm cha mẹ chồng nuôi, lương còn nguyên, của nả sau cưới khá nhiều mà tám tháng đã xài hết! Hóa ra, chị học theo bè bạn, cho vay tiền góp. Lãi suất 12% “ngon ăn” tội gì không làm! Giờ người ta mượn không hẹn ngày trả, tới tìm thì hẹn lần hẹn lữa, mấy chị bạn ngày nào hứa “bảo kê” cho con nợ giờ cũng lặn mất tăm. Vậy mà chị còn già hàm: “Làm ăn có vầy có khác, nếu thuận buồm xuôi gió mang về bạc trăm bạc triệu anh có trách em không?”. Ừ thì làm ăn lúc vầy lúc khác, nhưng làm kiểu không biết “liệu cơm gắp mắm” như chị, hỏi sao chồng không bực?
Ảnh minh họa.
Video đang HOT
Quanh qua quẩn lại 5 năm trời anh ky cóp từng giọt mồ hôi rồi cũng có được căn nhà nhỏ nhưng ấm áp cho vợ con. Chị ở yên với đồng lương nhân viên văn phòng. Vậy mà lại “đùng một cái” chủ nợ kéo tới nhà, với số nợ lên gần trăm triệu. Hỏi thì chị “khai” nhỏ giọt, khi thì mua sắm, lúc cho anh em bên nội ngoại mượn. Mua thứ gì, sao trong nhà không thấy? Cho ai mượn, nói cho rõ? Mượn bao nhiêu? Khi nào trả? Chị ú ớ.
Hóa ra, chị hùn với chị em bạn mua bán hàng đa cấp trên mạng. Tiền gửi đi, hàng “treo” trên… trời không biết bao giờ có người mua. Mà người mua ấy lại cũng là người bị gạt tiếp chứ hay ho gì. Bàn tay anh lại giơ lên. 5 năm chung sống, ba lần chị bị chồng đánh. Có ai khổ hơn chị không chứ? Chị bù lu bù loa bảo kiểu này phải ly hôn chứ chồng gì mà đánh vợ như đánh… trâu làm sao chịu nổi?
Anh đi hai hôm vẫn chưa về. Người bảo tại anh mới ra cớ sự. Đã biết vợ là “chiếc túi thủng” mà cứ cất tiền vào. Đàn ông gặp chuyện phải ở nhà giải quyết, sao lại bỏ đi? Người nói tất cả là tại chị, được chồng tin yêu quá hóa… hư. Chị cứ khóc hu hu, than tại “số” mình khổ…
Theo VNE
Anh là cơn gió nhẹ bay đi
Anh là gió, mà đã là gió thì không thê ở yên môt chô mà phải bay đi. Giờ này có lẽ phô phường đã chìm sâu vào giâc ngủ, còn em lại ngôi ngôi môt mình lặng thinh ngắm nhìn từng giọt, từng giọt nhỏ rât châm rãi của ly cà phê đang đặt trên bàn.
Khi không ngủ được thì người ta thường đọc sách, đêm cừu, còn em lại làm theo cái cách ngược đời là trở dây pha cho mình môt ly cà phê đen. Đê làm gì, em cũng chẳng biêt nữa, đê chiêu chuông cái sở thích cà phê của mình hay chỉ đơn giản là đê đâu óc tỉnh táo hơn và không suy nghĩ vê những điêu đã thuôc vê dĩ vãng tự bao giờ?
Có biêt bao nhiêu điêu mà mặc dù rât muôn giãi bày nhưng em lại chẳng có ai đê cùng tâm sự cả. Cuôc sông cứ thê vùn vụt trôi đi theo cái cách rât lạnh lùng, khiên cho đôi khi em không thê làm chủ được nó và dĩ nhiên khi càng bị cuôn theo thì em càng cảm thây mêt mỏi, cũng giông như lúc này. Bông dưng em thây nhớ người, nhớ môt người đã từng yêu em rât nhiêu ở trong quá khứ, môt người chẳng biêt có còn nhớ tới sự hiên diên của em trong cuôc đời này nữa không.
Ngày ây anh là người đã dạy em cách pha và thưởng thức hương vị của cà phê (Ảnh minh họa)
Ngày tiên anh đi xa, ngày đứng môt mình nhìn theo chiêc máy bay đưa anh lên bâu trời cao vút kia, em đã ngâm hiêu rằng theo môt cách nào đó mình đã mât anh. Và rôi đúng như những gì mà trong thâm tâm em vân hằng lo sợ, những tháng ngày cô đơn nơi xứ lạ khiên anh ngả vào vòng tay của môt người con gái khác chẳng phải là em. Vây là anh xa em thât, vây là mình chia tay, cũng tự nhiên và tât yêu y hêt như cái cách mà thuở ban đâu mình tới với nhau.
Em nhớ người, nhớ cái bóng dáng cao gây mà em vân hay gọi là "khẳng khiu" rôi sau đó lại ngửa cô lên trời cười ha hả vì khoái chí. Em nhớ cái cách người nắm tay em môi khi hai đứa dạo chơi trên phô, dù cho con phô ây vắng tênh nhưng người vân nắm tay em rât chặt bởi vì: " Sợ em sẽ chạy lung tung rôi đi lạc khỏi anh". Nghĩ tới đây, bât giác khóe môi em nở môt nụ cười, chẳng hiêu sao ngay cả nụ cười cũng mặn đắng. Hóa ra không phải em chạy lung tung rôi bị lạc, mà bởi vì trái tim anh đã đi lạc sau khi hai đứa rời xa nhau.
Càng vê đêm trời càng lạnh, chẳng phải là cái lạnh buôt của mùa đông mà chỉ là cảm giác lạnh lẽo bởi bóng tôi, bởi sự im lặng và bởi cảm giác cô đơn, trông vắng ở trong lòng. Môt mình ngôi bên ly cà phê đen tỏa hương thơm lừng, sóng sánh, bât chợt em nhớ tới ánh mắt âm áp cùng nụ cười đây tinh nghịch của người khi lân đâu tiên dạy em cách pha cà phê sao cho đúng cách. Bây giờ ở chôn đó nụ cười ây của người đang dành cho ai?!
Anh là gió, mà đã là gió thì không thê ở yên môt chô mà phải bay đi (Ảnh minh họa)
Trong cuôc đời này cả em, cả anh đêu sẽ gặp rât nhiêu người, có những người chỉ là vô tình thoáng lướt qua, có những người cả đên và đi đêu rât nhanh, bât chợt ào đên như môt cơn gió nhưng lại đê dâu ân vô cùng sâu đâm khiên ta phải nhớ cả đời. Em sẽ gọi anh là gió, bởi anh cũng là môt cơn gió đã từng ào tới bên cạnh em rôi lại bay đi khiên em không có cách nào đê níu giữ được.
Bởi anh đã bước qua em nên có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ nhớ nữa. Bởi em là người đứng lại nên chắc chắn sẽ rât lâu, rât lâu vê sau em mới có thê quên được môt người đã chẳng còn nhớ tới mình. Anh là gió, mà đã là gió thì phải bay vì gió sẽ chẳng còn là mình khi ở yên môt chôn, nhưng chẳng hiêu sao đôi lúc em cứ ngôi lặng bên ly cà phê đen âm nóng tỏa hương thơm lựng và ngâm nghĩ vê người?
Theo Eva
Bạn gái chia tay vì yêu người trên mạng Cô ấy quen một người mới trên mạng và đòi chia tay với em để chạy theo cuộc tình đó. Chị Thanh Bình thân mến! Em đang gặp một vấn đề khó xử trong tình cảm, mong chị hãy cho em một lời khuyên để em biết mình nên níu kéo hay chia tay người yêu trong hoàn cảnh này. Em và người...