Ta đã xa nhau!
Tình cờ gặp lại nhau sau 12 năm xa cách, vẫn dáng người ấy, giọng nói ấy, nụ cười ấy mà sao hôm nay em lại có cảm giác xa vời quá.
Phải chăng những gì thân quen ấy không còn thuộc về em, hai con người hai ngả đường riêng biệt, đến ngàn năm sau cũng vẫn hoài chia biệt.
Anh ngồi đó nhìn thẳng vào mắt em, em hiểu ánh mắt ấy đang chờ em một lời giải thích, một lý do chia tay em chưa nói thành lời. Em lặng lẽ quay mặt nhìn về khoảng không xa vắng, em đang cố trốn chạy ánh mắt ấy, nó làm em bối rối trước sự vô tình em đã dành cho anh. Trước mặt anh em có cảm giác mình là kẻ có tội, có tội vì em đã quay lưng với tình cảm của anh, có tội vì em đã không chung tình với lời hứa ngày nào. Em đã có một gia đình hạnh phúc, trong khi anh vẫn một mình lẻ bóng, vẫn khắc khoải chờ mong một câu giải thích từ em, câu chia ly em chưa nói thành lời.
Mười hai năm trước, em và anh là những cô cậu học sinh trung học ngây thơ, trong sáng, mình chung lớp, chung trường, chung nhau một mối tình đầu đầy hoa bướm. Em quý mến anh vì vẻ hiền lành, nhút nhát, vì ánh mắt anh nhìn em có ẩn chứa điều gì đó thật tha thiết và nồng nàn.
Tình yêu học trò thật đơn sơ và mộc mạc, chỉ là những lá thư ngắn ngủi vội trao cho nhau trong giờ lên lớp, chỉ là những ánh mắt lướt qua nhưng cũng đủ làm cả hai ngượng ngùng, bối rối. Những giận hờn vu vơ như những cơn gió nhẹ thoảng qua càng làm cho anh và em thấy gần nhau hơn. Chiếc khăn tay trắng có thêu hình đôi chim bồ câu, bên dưới là tên riêng của anh và em là món quà duy nhất anh tặng cho em, món quà ấy sau bao năm em vẫn giữ bên mình và coi đó như là minh chứng duy nhất về mối tình đầu của mình. Tuổi học trò ngây thơ quả không sai, tự ái trẻ con của cô bé 17 tuổi là em đã ngày càng làm tình cảm của chúng mình thêm khoảng cách. Anh không biết nói những lời hoa mỹ như những bạn trai cùng khối vẫn nói với em, anh không biết quan tâm đến em như những gì em nhìn thấy từ tình yêu của những cặp đôi khác trong lớp, anh chỉ có thể nói với em rằng “Tớ rất mến bạn” mà không thể là một câu nói nào khác. Trong giờ học em phải nhập viện vì cơn đau bụng chu kỳ, anh vẫn dửng dưng ngồi học mà không hề tỏ ra lo lắng, càng ngày hình ảnh của anh trong lòng em càng mờ nhạt, những nhớ nhung cũng dần vơi bớt.
Sau kỳ thi tốt nghiệp trung học, hình ảnh anh trong em gần như đã không còn hiện hữu, vì không còn những buổi đến lớp nên anh đến nhà em, vẫn ánh mắt thiết tha với những câu chuyện hài hước anh kể cho em nghe, nhưng không hiểu tự lúc nào em không còn nhiệt tình với những câu chuyện anh kể nữa. Anh không còn hiện hữu trong những giấc mơ của em. Rồi một ngày em lạnh lùng gửi trả những lá thư anh viết gửi cho em, em nhìn anh rồi ngoảnh mặt bước đi để mặc anh đứng đó với ánh mắt não nề, ai oán.
Em đã có một gia đình hạnh phúc, trong khi anh vẫn một mình lẻ bóng… (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Sau đó không lâu nhà em chuyển đến một nơi ở mới, nơi đó cách nơi ở cũ 10km, em theo học nghề ở một trường dạy nghề gần nhà cũ của anh và em, vì nhà ở xa nên em phải ở trong kí túc xá của trường, còn anh vẫn ngày ngày đạp xe đi học qua trường em nhưng chưa một lần anh vào thăm em. Em không buồn mà chỉ thấy không vui vì anh. Chúng ta không liên lạc với nhau cho dù không thiếu cơ hội gặp nhau, em lấy chồng sau khi tốt nghiệp. Em lấy một người quen của mẹ em, anh ấy hơn em 2 tuổi, một người yêu thương em thật lòng, luôn lo lắng, quan tâm tới em, anh ấy lấy em vì yêu em chứ không phải vì em và anh ấy yêu nhau.
Em vẫn ngồi yên, hoài niệm về những kỷ niệm xưa cũ, để mặc anh một mình với những câu chuyện thuở học trò xa xôi ấy, anh nhắc lại tất cả mọi chuyện, những kỷ niệm vui buồn của anh và em. Anh kể cho em nghe về sự ngại ngùng khi đứng lấp ló ngoài cửa phòng khám nữ trong lần em bị đau bụng phải nhập viện trong giờ học, thì ra vì ngại bị mọi người trong lớp bàn tán nên hết giờ học anh mới vội vã chạy vào viện xem tình hình của em ra sao. Anh nói ngày ấy anh rất yêu em nhưng cũng rất ngại nếu phải nói ra câu nói ấy, anh cũng cảm thấy khó chịu vì những lời hoa mỹ của những bạn trai cùng lớp, cùng khối luôn vây quanh em, đã rất nhiều lần anh vào kí túc xá thăm em nhưng em đang có giờ học trên lớp anh hỏi bạn cùng phòng rồi lên lớp tìm em, đứng ngoài cửa lớp nhìn vào anh thấy mấy chục cặp mắt mở tròn nhìn anh, nhưng anh không tìm thấy ánh mắt quen thuộc và cũng không có ánh mắt nào mở to nhìn anh đầy vẻ ngạc nhiên. Anh nói có lẽ em vẫn giữ thói quen trong giờ học không bao giờ nhìn ra ngoài cửa lớp như ngày xưa… Anh nói thật nhiều, từng câu từng chữ cứa vào tim em đau buốt, em vẫn yêu anh như ngày nào, đã từ lâu rồi em không còn cái tính tự ái trẻ con ấy nữa, em đã hiểu rằng tình yêu không chỉ thể hiện qua lời nói, qua những gì mà em có thể nhìn thấy. Hôm nay thì em lại càng tin vào nhận định đó của em, tình yêu chân thành sẽ ngự trị nơi đáy con tim, những gì ta nhìn thấy chỉ là lớp ảo ảnh chưa hẳn là thực phải không anh?
Em xin phép ra về trước, cốt để che giấu đi tâm trạng đang ngổn ngang trong lòng, em nói em đã quên hết chuyện xưa rồi, và anh cũng nên làm như em. Đàn ông dù sự nghiệp có vững vàng đến mấy cũng vẫn cần lắm một bờ vai chia sẻ, cần một tổ ấm để tận hưởng niềm hạnh phúc dẫu đơn sơ nhưng cũng là vĩnh hằng.
Có những phút giây nuối tiếc trào dâng, nhưng em sẽ kìm lòng không nhớ về anh nữa, cứ để anh tin rằng em không còn nhớ, cứ để em dành trọn cuộc đời này sống với niềm ân hận của ngày xưa, cứ để em thổn thức vì những tự ái trẻ con dại khờ bởi dại khờ nên ta đã xa nhau.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Thư cuối cho em
Lại một ngày nữa trôi qua, thời gian trôi nhanh thật! Giờ này hôm qua anh em mình đang đi dạo chơi trên biển, ai nhìn vào chắc đều nghĩ là một đôi uyên ương đang yêu nhau say đắm. Nhưng có ai biết rằng sau giờ phút đó hai ta sẽ xa nhau mãi mãi.
Ngồi viết cho em mà mắt anh đang nhòe lệ. Thấy buồn, thấy trống trải nhiều lắm. Có lẽ anh quen với việc được em quan tâm, được em giận hờn rồi nên giờ cảm giác sẽ bị mất đi một thứ gì đó quý giá.
Em sẽ hỏi tại sao? Tại sao anh đã bỏ rơi em, tại sao những lúc em cần anh thì anh lại không ở bên mà giờ đây khi em có tình yêu mới thì anh lại vậy. Anh là người quyết định cơ mà. Còn nhiều nữa, anh biết em sẽ thắc mắc nhiều câu hỏi tại sao nữa vì em hiểu anh mà. Khi anh quyết định như vậy em thấy anh đã khóc. Vậy chắc không chỉ 1 lý do không còn tình cảm với em nữa mà anh chia tay đâu???
Mối tình của mình buồn phải không em? Nước mắt nhiều hơn tiếng cười, anh biết em khóc vì anh, vì tình yêu của chúng ta nhiều lắm. Có những lúc em khóc thầm, có những lúc em khóc thật to như một đứa trẻ nhưng em cũng có biết rằng anh cũng khóc nhiều lắm. Như giờ đây, anh phải đóng hết cửa để ngồi viết cho em vì anh sợ người ta nhìn thấy anh khóc. Vì sao khóc thì anh cũng không biết nữa. Chỉ biết rằng cứ nghĩ đến em là anh không thể ngăn được nước mắt.
Ngày hôm qua, cách đây đúng 5 năm ta trao cho nhau nụ hôn đầu tiên rồi cũng là ngày chúng ta trao nhau nụ hôn cuối cùng. Nằm bên em, ôm em mà anh thấy thương em nhiều lắm. Em có thấy anh ôm em chặt lắm không? 5 năm qua anh chưa bao giờ ôm em chặt đến thế, vì biết rằng khi anh buông tay ra, anh sẽ không bao giờ còn được ôm em lần nữa. Anh khóc - em khóc....
Năm năm qua, biết bao kỷ niệm giữa chúng ta. Anh nhớ nhiều lắm, kể cả những chuyện nhỏ nhặt. Em hay bảo anh là nhớ lâu. Nhưng tính anh thế rồi, nhiều khi nói chuyện với em nhắc lại để thấy tình cảm hơn. Nhưng lần này, anh nói ra đây để lần cuối cùng nói chuyện cùng em. Rồi mai này, em có gia đình riêng của em, anh cũng có gia đình riêng của anh. Rồi những lo toan hằng ngày sẽ làm chúng ta không có thời gian để nhớ về quá khứ nhưng anh tin rằng cả anh, cả em sẽ không bao giờ quên mối tình này.
Năm năm rồi em à! Nhanh như vậy đó. Mới ngày nào anh chuyển vào dãy trọ của em, chẳng ai ưa anh vì "ham học quá". Nhưng rồi anh cũng chiếm được tình cảm của em. Rồi những lần tâm sự, những lần trêu đùa đã đưa chúng ta gần nhau hơn. Rồi cái đêm mà cách đây đúng 5 năm đó cũng đến. Anh ngỏ lời và được đón nhận tình yêu của em. Chúng ta trao nhau nụ hôn đầu đời. Ngọt ngào phải không em. Hai đứa lần đầu tiên vụng về. Hôn nhau mà làm đau cả nhau nữa chứ. Ai biết chắc là buồn cười lắm. Rồi thời gian cứ trôi đi, những lần âu yếm của chúng ta nhiều lên nhưng cũng giận nhau nhiều hơn. Có lần em giận đòi chia tay anh nữa. Nhưng chỉ là những phút giận hờn rồi như thế chứ anh biết rằng em yêu anh nhiều hơn ai hết.
Em còn nhớ không, lúc em ở Buôn Mê Thuột anh vào chơi, đi cả nghìn cây số mà anh chỉ ngủ có một chút thôi, anh mong vào gặp em lắm, rồi anh cũng gặp được em. Sau cả nửa năm trời mới gặp, xuống xe về nhà là anh ôm hôn em liền, hạnh phúc lắm, vui lắm! Mấy ngày ở Buôn Mê Thuột chắc là những ngày đẹp nhất trong quãng thời gian ta yêu nhau. Chúng ta sống cùng nhau, đi ăn, đi chơi cùng nhau, anh chở em đi làm nữa chứ. Nhưng lại là thời gian, nó trôi quá nhanh để chỉ 1 tuần sau đó cả anh và em đều phải khóc. Chúng ta lại phải xa nhau. Ngồi trên xe trở về nhà mà anh chỉ dám khóc thầm nhưng cũng không thể tránh khỏi ánh mắt của những người xung quanh. Chắc họ nghĩ anh đang về vì nhà có chuyện buồn. Giờ đây mỗi lần nghĩ lại tin nhắn mà em gửi cho anh. Anh lại khóc. Anh thương em quá. "Em đi làm về, mở cửa rồi gọi anh thật to như những ngày trước, nhưng khi vào chẳng thấy anh đâu, chạy lên tầng cũng không thấy. Em gọi anh mà không thấy anh trả lời. Em biết anh xa em thật rồi". Viết đến đây anh lại khóc. Khóc vì thương em. Giờ đây anh - em mình đã xa thật rồi em à!
Anh biết anh tệ lắm, anh không xứng đáng với tình yêu em dành cho anh... (Ảnh minh họa)
Rồi em cũng trở về, áp lực từ gia đình, việc làm lại làm em gầy đi nhiều. Anh thì đi công trường ở xa. Không có nhiều thời gian bên nhau. Em còn nhớ? Em về được mấy hôm thì đến sinh nhật anh. Ngày đầu tiên đi công trường, trời mưa to lắm, lại mất điện nữa. Một mình nơi đất khách, sinh nhật thì người yêu đang giận, buồn lắm, cô đơn lắm. Anh định giữa đêm khuya sẽ về để được gần em nhưng không ra được. Rồi sáng mai anh cũng về, trời mùa lũ đi đường ai cũng phải sợ nhưng anh vẫn về. Cũng chỉ để được ôm người yêu trong tay trong ngày sinh nhật mình.
Thời gian cứ thế trôi, ngày em lên công trường thăm anh. Đêm đến chúng ta ở cùng nhau. Em có nhớ em đã nói với anh những gì không. Nói chuyện bằng ngón tay. Em đưa năm ngón tay lên rồi sau đó chỉ đưa lên có nửa ngón. Em bảo "Ngày xưa anh yêu em 5 thì giờ không được một nửa". Đúng là thời gian đi làm khác đi học nhiều quá. Áp lực, môi trường sống nó dễ làm con người ta đổi thay nhiều thứ. Để rồi, ngày 17/11/2009. Ngày mà anh nói lời chia tay em. Hơn ba năm chúng ta yêu nhau. Vui buồn cùng nhau nhưng anh đã để em lại một mình. Anh biết anh tệ lắm, anh không xứng đáng với tình yêu em dành cho anh. Thời gian sau đó, anh biết em đã khóc nhiều lắm, rất nhiều. anh cũng đã khóc rất nhiều. Nhưng anh không thể ở bên em được. Khi đó anh vẫn còn yêu em mà. Không phải như anh đã từng nói rằng hết tình cảm với em đâu. Em có biết không?
Nhưng dù sao anh cũng quá nhẫn tâm, đã phụ bạc người thương yêu mình nhất. Anh biết sau này, khó có thể có ai lại yêu anh nhiều như em. Dù làm gì thì cũng không thể xóa đi tội lỗi anh đã gây ra cho em. B ơi! Đời này, kiếp này anh là người có lỗi với em! Anh không dám xin em tha thứ chỉ mong em một điều. Bằng nghị lực của em, em hãy sống thật tốt, anh chỉ là quá khứ khổ đau, không đáng để được em yêu thương. Có rất nhiều người thương yêu em, quan tâm em!
Cũng đã hơn một năm kể từ ngày đó, giờ em đã có người yêu mới. Anh không biết nhiều về người ta nhưng cảm thấy người ta đến với em chân thành chứ không phải như anh đâu. Mai này hai người có thành đôi anh tin họ sẽ đem lại hạnh phúc cho em. Khi đó, nghĩ về anh em sẽ chỉ xem như là một kỷ niệm, sẽ không còn tồn tại một "9h" trong lòng của em nữa.
Đúng ra, nhìn thấy em khi có người yêu mới thì anh phải vui mới phải. Nhưng anh vẫn thấy man mác buồn, thấy em nói chuyện với người ta lâu quá anh cũng thấy buồn. Vì sao thì anh không biết nữa? Nhưng đó chắc chỉ là cảm giác như anh đã nói. Không được em quan tâm nữa nên anh thấy thế thôi. Có lần em bảo "Sao anh chưa có tình yêu mới". Anh cũng đã có tìm hiểu một vài người, nhưng có lẽ anh đã quá quen thuộc với tình cảm của em nên giờ đây với ai anh cũng không tìm được tình cảm tương tự cả. Hôm qua anh nói với em, có lẽ lâu nữa anh mới lấy vợ, cũng có thể lắm đó. Còn em, anh chỉ mong em hạnh phúc. Thế thôi. Có lẽ là lần cuối cùng anh viết thư cho em rồi. Chắc cũng ít có dịp nói chuyện với nhau nữa. Lần đầu tiên anh viết thư cho em cũng kết thúc bằng bốn câu thơ, lần cuối cùng này cũng vậy. Buồn lắm em à!
Vĩnh biệt mối tình sầu
Vĩnh biệt một mối tình dang dở
Như đôi nửa vầng trăng khi vỡ
Khó gắn liền dù là nửa của nhau!
Tạm biệt em!
Hôn em lần cuối!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mong chúng ta có nhau Như những cơn gió thoảng, chợt đưa anh đến bên em, rồi anh lại ra đi, để lại trong em bao nỗi nhớ. Tuy chúng ta không có nhiều thời gian để nói chuyện với nhau nhưng em cảm thấy mình rất thân quen, như đã hẹn nhau ở kiếp trước vậy. Gặp anh lần đầu tiên em nghe tim mình thổn thức,...










Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Sắp đến 8/3, hành động của con rể với mẹ vợ khiến tôi chỉ muốn ly hôn

Gặp lại vợ cũ trong bộ dạng khó khăn, tôi định hả hê rồi bật khóc khi nghe đồng nghiệp của cô tiết lộ một điều

Cuộc tình tội lỗi khiến tôi đau đớn, ân hận một đời

Chồng mất việc nhưng vẫn không chịu bán ô tô trả nợ

Em chồng mua thêm nhà hỏi vay tiền tôi trong khi nợ mua căn nhà trước chưa trả

Bị mẹ chồng rêu rao lười chảy thây, nàng dâu cao tay đáp trả khiến bà tức điên

Món quà lúc nửa đêm từ mẹ chồng cũ khiến tôi bật khóc

Mẹ chồng đã làm điều không thể tin nổi và tôi buộc phải quay về nhà mẹ đẻ trong sự cay đắng vô cùng dù mới vừa sinh con

Mẹ chồng bệnh, tôi đến thăm thì chứng kiến cảnh bà ân cần cho tiền con dâu cũ, còn nhắc một chuyện khiến tôi tức nghẹn họng

Bố chồng có lương hưu 15 triệu/tháng nhưng khi bị tai nạn lại không có một đồng nào trong người, biết lý do, tôi tuyên bố không chăm ông nữa

Xem phim "Sex Education", người đàn ông cứng rắn như tôi đã rơi nước mắt, nhận ra mình là một ông bố THẤT BẠI chỉ vì sai lầm này

Con trai đòi cưới bạn gái bị trọng bệnh, tôi có nên ngăn cản?
Có thể bạn quan tâm

Bác sĩ báo tin vui cho Xuân Son
Sao thể thao
00:52:45 05/03/2025
Những câu thoại đầy ý nghĩa trong bộ phim 'Nhà gia tiên'
Phim việt
23:37:10 04/03/2025
Phim Hoa ngữ bị chê nhiều nhất hiện tại: Nam chính xấu đến mức "góc nào cũng chết", nữ chính đẹp quá cũng là cái tội
Phim châu á
23:30:59 04/03/2025
Nữ thần Hoa ngữ đang viral toàn cõi mạng: Diện váy của NTK Việt, nhan sắc đẹp điêu đứng
Hậu trường phim
23:16:12 04/03/2025
Câu trả lời của Trương Mỹ Nhân trước nghi vấn rạn nứt với Phí Ngọc Hưng
Sao việt
23:10:00 04/03/2025
Sự thật về việc Lisa (BLACKPINK) "đi cửa sau" tại Oscar 2025
Sao châu á
23:07:43 04/03/2025
Hội thi độc lạ bậc nhất Bắc Ninh: Gà đứng trên mâm, xôi trắng tinh không vết nứt
Lạ vui
23:06:02 04/03/2025
Loạt cảnh nóng trần trụi của bộ phim đại thắng Oscar 2025 gây sốt
Phim âu mỹ
22:57:03 04/03/2025
Cận cảnh tô phở gà 200.000 đồng đắt bậc nhất Hà Nội, ăn một bát có bằng "chén" cả con như lời đồn?
Netizen
22:55:17 04/03/2025
Ca sĩ Đoàn Thúy Trang lập kỷ lục phát hành 9 MV trong 10 ngày
Nhạc việt
22:49:28 04/03/2025