Suýt nữa “làm thịt” em chồng
Thương cảm, bất bình do bạn bè, chị em mình bị phụ bạc, hoặc có nguy cơ bị phụ bạc, nhiều quý bà, quý cô nổi máu nghĩa hiệp, ra tay giúp trị “kẻ thứ ba”, nhưng rồi chính họ gặp phải tình huống dở khóc dở cười…
Suýt “làm thịt” em chồng
Chứng kiến cô bạn thân bơ phờ, phát ốm vì chồng đang xao xuyến trước một cô gái trẻ, Hoàn (27 tuổi, Nam Định), thấy máu bốc lên mặt. “Mày chỉ nó cho tao, tao làm thịt nó cho, đồ ranh con mới nứt mắt ra đã chơi trò cướp chồng”.
Theo sắp đặt của Hoàn, cô bạn dùng sim khuyến mại gọi cho tình địch, xưng là người của một tổ chức đang thực hiện một điều tra xã hội học, muốn gặp phỏng vấn, có trả thù lao. Cô sinh viên năm cuối đồng ý. Được người bạn cho biết cô gái sẽ ngồi ở quán cà phê nào, bàn nào, giờ nào, Hoàn nói: “Rồi, tao sẽ bất ngờ túm tóc nó tát cho mấy phát, chửi trước mặt mọi người cho nó nhục. Tao sẽ dọa nếu không buông tha chồng mày ra thì sẽ cho mấy thằng đầu gấu xử lý, nó khiếp ngay”.
Ở vị trí đã hẹn, Hoàn thấy một cô gái ngồi quay lưng về phía mình. Để chắc ăn, cô bấm số điện thoại của tình địch bạn mình. Thấy “đối tượng” lôi di động ra nghe, Hoàn hùng hổ tiến vào ngay. Nhưng khi đối mặt với cô gái, Hoàn ớ ra vì đó là… cô em chồng, thế là bảo chị hẹn bạn ở đây rồi vờ “a lô, bận không đến được hả” để… rút.
Sau này, lấy cớ “nghe lời đồn”, Hoàn hỏi em về chuyện với chồng bạn, thì được trả lời là anh ta yêu đơn phương. Hoàn không biết điều cô em nói đúng hay sai, nhưng thấy hú vía vì dù sự thật thế nào, cô cũng sẽ gặp phải tai họa nếu “tập kích” bất ngờ khi chưa kịp nhìn mặt &’đối tượng”.
Tấn công nhầm mục tiêu
Vân (33 tuổi, Hà Đông, Hà Nội) lên tầng ba của quán cà phê, nơi mà em rể mình hẹn với bồ. Cả phòng chỉ có mỗi cô gái đang ngồi đợi. “Khoảng 25 tuổi, tóc tém, xinh, người nhỏ, da trắng, đúng nó rồi”, Vân tự nhủ và bước đến. “Chào em, chị nói chuyện với em vài phút được không?”, Vân nói với vẻ mặt và giọng lạnh te. Rồi trước đôi mắt dò hỏi của cô gái, Vân bảo: “Em đang đợi một người đàn ông phải không? Về đi, hắn không đến đâu, vợ hắn giữ hắn ở nhà rồi”. Cô gái đỏ mặt: “Tôi không hiểu chị nói gì, chị đi cho”.
Video đang HOT
Chớ dại mà dây vào việc của người khác… (Ảnh minh họa)
Thế là Vân nổi cơn tam bành: “À đến nước này mày còn nỏ mồm hả con ranh? Tao sẽ đánh cho mày chừa cái thói chài đàn ông có vợ đi nhé”. Thế là cả hai người phụ nữ đều thét lên, người tìm cách giằng ra, người giơ tay đánh. Rồi Vân bị một người đàn ông đẩy bật vào tường, chỉ mặt quát: “Cô là ai, sao dám đánh bạn gái tôi”. Sau vài giây, vân nhận ra anh chàng này chính là người cô gái đợi, nhưng vẫn sừng sộ: “Anh đúng là yêu phải yêu quái rồi, nó cặp bồ với em rể tôi nửa năm rồi đấy” và bỏ đi.
Về phàn nàn với em gái chuyện đánh ghen hụt, nói qua nói lại một lúc, Vân mới biết mình vào nhầm quán. Con phố đó có nhiều quán cà phê, chỗ tình địch của em gái Vân đến là số nhà 38C, trong khi chị vào số nhà 38. Vân kêu hoảng: “Trời ơi, suýt nữa tao bị thằng cha ấy đánh rồi”.
“Hiệp nữ” gặp họa
Đến bây giờ, Thúy, 26 tuổi, ở Thanh Hóa, vẫn xấu hổ khi ai đó nhắc chuyện cô “đại náo” đám cưới cách đây ba năm. Chủ rể là Huân, người phũ phàng bỏ em gái người yêu Thúy sau khi làm cô có bầu. Khi hôn lễ bắt đầu, cô dâu chú rể đang đứng trên sân khấu ra mắt khách khứa thì Thúy xông lên cướp micro, sa sả sỉ nhục chú rể là đồ Sở Khanh, và khuyên cô dâu nên dừng đám cưới ngay khi còn kịp. Sau một phút “đơ máy”, thanh niên hai họ xông lên túm tóc Thúy lôi ra ngoài và đánh cho một trận dù kẻ phá rối là phụ nữ. Nhưng đó chưa phải là toàn bộ tai họa của Thúy. Khi biết tin, gia đình bạn trai cô đều rất tức giận, cho rằng cô bêu riếu họ. Anh người yêu còn không thèm gặp Thúy suốt một thời gian dài.
Còn chị Lương, 34 tuổi, nhà ở Cầu Diễn, Hà Nội, từng bị chồng bỏ để cưới tình nhân nên rất căm những “kẻ chen ngang”. Vậy nên khi bà chị họ than phiền chồng có bồ là một đồng nghiệp thì chị xung phong “trả hận” giúp. Tưởng nói miệng thế thôi, ai ngờ Lương dẫn cậu em mặt mày bặm trợn đi “hành hiệp”. Rất không may cho chị, hôm đó “đối tượng” không ở nhà một mình như mọi ngày mà có mẹ lên thăm. Nghe to tiếng ngoài hành lang, bà già ngó ra thấy con bị bắt nạt liền đóng cửa lại rồi đứng trong nhà kêu cứu ầm ĩ.
Hàng xóm đổ ra, giữ hai “hiệp khách” lại đòi đưa lên công an. Mẹ con chủ nhà còn đòi kiện Lương vì tội hành hung và vu khống. Cô gái nói: “Anh H. với tôi chỉ là đồng nghiệp, không có quan hệ gì khác. Vợ anh ta sai chị đến đây hành hung, bôi nhọ tôi, tôi sẽ yêu cầu công an gọi cả chị ấy lên”. Hoảng sợ vì sự giúp đỡ của mình có nguy cơ làm hại chị họ, Lương đành xuống nước xin thông cảm, cho biết vợ anh H. không dính dáng gì đến chuyện này. Nói mãi, họ mới thôi.
Về gặp bà chị, Lương hỏi: “Con bé đấy có phải bồ ông H. thật không mà nó chối hùng hồn thế?”. Bà chị bảo: “Thì nghe người ta đồn ầm lên như vậy, chứ lấy đâu ra chứng cứ”. “Trời ơi, chỉ nghe đồn mà bà làm tôi suýt bị bắt vào đồn đấy”, Lương kêu lên. Nhưng rồi chị nhận ra là mọi việc cũng tại mình quá sốt sắng “giúp đỡ”, bởi bà chị có nhờ làm việc đó đâu. Lương tự nhủ mình từ giờ chớ dại mà dây vào việc của người khác.
Cả Vân và Hoàn, sau sự cố đánh ghen hộ, cũng “rút kinh nghiệm”, có thương bạn, thương em thì cũng chỉ “tư vấn” thôi chứ không dám “ra tay” để chuốc lấy tai bay vạ gió nữa.
Theo VNE
Đại gia trả tiền tỷ để tìm chồng cho con
Tôi tin rằng, mọi việc Minh làm đều là để trả thù tôi. Con gái vẫn chưa quên được chuyện của 5 năm về trước và cháu tìm mọi cách đế khiến tôi đau lòng, và vô tình, cháu làm đau chính bản thân mình...
Tôi nghĩ đến việc viết câu chuyện của mình và gửi đi như một lời cấu cứu ngay khi tôi nghe phong thanh rằng có tỷ phú nọ trả 65 triệu đô để kén chồng cho con gái. Tỷ phú đó là một người cha gặp hoàn cảnh tương tự như tôi, và vì thế, tôi tin, ở phần nào đó trong cảm xúc, chúng tôi có cùng một nỗi niềm. Tôi năm nay 62 tuổi, vợ tôi đã mất gần 20 năm nay. Tôi chỉ có một cô con gái duy nhất tên Minh, cháu nay nay 32 tuổi.
Cháu chưa có gia đình và khăng khăng tự nhận mình là người đồng tính. Tôi không kỳ thị người đồng tính, cũng không coi tình yêu giữa họ là thứ tình yêu bệnh hoạn nhưng khi nghe con gái tuyên bố như vậy, tôi là người làm cha, tất nhiên không tránh khỏi việc bị sốc. Minh không trực tiếp nói với tôi điều đó mà tôi nghe qua người ngoài. Khi ấy, con gái tôi đang du học tại Hà Lan.
Minh là một đứa trẻ rất thân thiện và cởi mở. Đó là tính cách cháu có được từ người mẹ đã khuất của mình. Vợ tôi bị bệnh tim, việc sinh con vốn rất nguy hiểm tới tính mạng. Tôi không nặng nề chuyện con cái, nói với vợ rằng chúng tôi hoàn toàn có thể nhận con nuôi nhưng cô không đồng ý. Cô nhất quyết phải sinh được cho tôi một đứa con. Việc Minh ra đời và vợ tôi vẫn có thể sống thêm gần 10 năm nữa có thể nói đó là kì tích mà cô tạo ra, và đó cũng là kì tích của đời tôi. Vợ chồng tôi không đặt nhiều áp lực cho con gái mà để cháu lớn lên tự nhiên, như những đứa trẻ bình thường.
Tôi cho con đi học ở trường bình thường, có những niềm vui trẻ thơ theo kiểu mỗi buổi ngồi nhà đợi mẹ đi chợ về sẽ có vài món ăn vặt hay hớn hở với tấm áo mới mẹ đan... Tôi không muốn con gái nghĩ mình là con nhà giàu và có thái độ kênh kiệu, đối xử phân biệt trên dưới với những người xung quanh.
Năm Minh lên 8, vợ tôi thực hiện một cuộc phẫu thuật nhằm kéo dài sự sống. Vợ tôi nói, con gái còn nhỏ quá, cô không muốn để con phải mồ côi mẹ quá sớm. Khả năng thành công của ca mổ này là rất ít nhưng cô vẫn muốn thử. May mắn không đến với gia đình tôi, vợ tôi sống đời thực vật 2 năm trước khi cô mất. Đó là quãng thời gian rất buồn mà tôi không hề muốn nhớ lại. Minh là một đứa bé hiểu chuyện. Con bé hiểu chuyện gì đang xảy ra với mẹ mình. Nhưng thay vì buồn phiền và rầu rĩ cả ngày như tôi, Minh chọn cách vui vẻ và đối xử với người mẹ nằm im trên giường với chằng chịt đủ loại dây, như thể mẹ vẫn nghe được hết những điều cháu nói và sẽ trả lời tất cả những gì cháu hỏi.
Ngoài giờ học trên lớp và giờ tự học ở nhà, phần lớn thời gian Minh dành để ngồi đọc truyện, hát, múa và cả khóc bên mẹ. Những yêu thương ấy của con gái dành cho mẹ đã tạo nên điều kì diệu cho vợ tôi trước khi cô mất. Trước khi mất khoảng 1 tuần, vợ tôi biết động đậy tay chân mỗi khi nghe Minh kể chuyện. Chúng tôi mừng rỡ đón nhận tin tốt lành. Không ai nghĩ chỉ sau đó vài ngày, cái chết đột ngột ập đến. Cái chết của vợ tôi khiến cha con tôi xa nhau. Con gái và tôi vốn rất thân thiết bỗng dưng thấy chẳng thể chia sẻ với nhau như trước được nữa. Có một sự thật là chúng tôi sợ cả hai sẽ vô tình nhắc tới người đã khuất. Cả hai đều không dám đối diện với việc người thân yêu nhất của chúng tôi không còn nữa.
Minh vẫn học rất giỏi. Có điều, thay vì vui chơi ngoài vườn với những khóm hoa và những người trong nhà sau giờ học, Minh luôn giấu mình trong phòng và ít khi giao tiếp với mọi người. Vào năm đại học thứ ba, con gái tôi đưa một chàng trai trẻ về ra mắt. Tôi rất không ưng ý chàng này ngay từ lần gặp đầu tiên. Cái dáng lấm lét, không đàng hoàng của cậu khiến tôi nghi ngờ và thấy không thể tin tưởng cậu ta. Sau buổi gặp mặt, tôi gọi con gái vào phòng làm việc để nói chuyện và bày tỏ quan điểm của mình. Minh kiên quyết không đồng ý chia tay, thậm chí con bé còn nói về một đám cưới trong tương lai không xa.
Đó là chuyện của Minh. Con bé cứ việc mơ mộng và ao ước, còn tôi âm thầm, sắp xếp trường cho con và ép con gái đi du học. Chàng trai kia sau vài biện pháp cưỡng chế có phần mạnh tay của tôi cũng dứt hẳn tình yêu với Minh và mọi chuyện được giải quyết êm xuôi. Tuy nhiên, nó chỉ êm xuôi vì tôi nghĩ thế. Năm đầu tiên, Minh không chịu học hành và đã 3 lần trốn về nước. Tôi thuê người quản lý con gái và cô ta báo cáo cho tôi biết những gì Minh làm trong ngày. 3 năm tiếp theo, Minh tập trung vào việc học hơn, cô quản lý kia cũng không cần nữa. Tôi mừng rỡ vì ngỡ con gái mình đã nhận thức được vấn đề và hiểu được vì sao tôi phải đối xử nghiêm khắc với cháu như thế.
Nhưng rồi, khi tôi tạm thở phào với con gái thì tôi lại được nghe một tin động trời: Minh đang yêu một cô bạn người nước ngoài và cả hai đã dọn về sống với nhau như vợ chồng. Thậm chí, chúng còn có một đám cưới nho nhỏ với sự chứng kiến của bạn bè thân thiết. Nhìn ảnh, thấy con mình ăn vận như con trai và cô gái kia e thẹn nép vào ngực nó cười đầy hạnh phúc, tôi không dám tin đó là sự thật. Ngay lập tức, tôi gọi Minh về.
Việc học chưa kết thúc cũng không sao.
Con gái tôi đã từng yêu và từng đòi cưới một người đàn ông. Điều đó có nghĩa giới tính của cháu hoàn toàn bình thường. Chẳng có lý nào giờ cháu lại trở thành một đứa đồng tính và yêu thẳm thiết một cô gái như vậy? Tôi nghĩ mãi và tin rằng, lí do chính là để trả thù. Con gái tôi đang trả thù bố, vì năm xưa, tôi ngăn cản tình yêu của cháu. Bằng chứng là sau khi bị tôi đưa về nước, Minh cũng không liên lạc lại với cô gái kia nữa. Thế nhưng, cháu từ chối mọi cuộc hẹn hò mà tôi cố ý sắp đặt. Những đám tôi ưng ý đều từ chối khi tôi ngỏ ý muốn làm thông gia. Họ đã biết được tin đồn đồng tính của con gái tôi, và vì thế, Minh bị các phu nhân gạch khỏi danh sách con dâu đáng mơ ước.
Không yêu đương, con gái tôi chăm chú với công việc ở công ty và vùi đầu vào việc làm vườn. Lắm lúc nhìn Minh cặm cụi xới đất trong khu vườn nhỏ, tôi thầm nghĩ con gái tôi nữ tính đến nhường ấy, tại sao không một ai có thể yêu con hết mình và làm cho con rung động? Tôi đã đưa Minh đến gặp lại tình yêu cũ, gặp người đàn ông mà năm xưa con đòi lấy làm chồng. Anh ta đã có một gia đình hạnh phúc với hai con gái. Minh hững hờ nhìn cảnh đó rồi nói: "Bố cho con về". Tôi không biết và không hiểu con bé nghĩ gì. Nó từ chối mọi lời đề nghị hai bố con nói chuyện của tôi. Ngay cả vào ngày giỗ vợ tôi, đi thăm mộ mẹ, Minh cũng đi một mình mà không hề đợi tôi theo. Tình cảm giữa hai bố con tôi ngày càng có khoảng cách lớn. Điều đó khiến tôi rất đau lòng.
Tuy nhiên, tôi còn việc quan trọng hơn cần phải quan tâm là tìm cho con gái một người yêu thương con và có thể hết lòng chăm lo cho con. Tôi phải tìm chồng cho con. Tôi chỉ có một cô con gái, tất cả tài sản của tôi sau này sẽ được chia một nửa cho con gái và một nửa cho con rể. Con rể của tôi nhất định phải là người tốt bụng, nhiệt thành và nhân hậu. Tôi đánh giá cao một chàng trai nhân hậu và tôi cực kì thích một chàng trai như vậy.
Thật khó để miêu tả về con gái tôi là một người như thế nào, vì kì thực, tôi không hề hiểu con gái. Minh không cho tôi cơ hội để làm điều đó. Nhưng tôi biết, cháu sẽ không đồng ý với việc tôi tìm chồng cho cháu. Bố con tôi cũng có thể sẽ vì chuyện này mà nảy sinh mẫu thuẫn, nhưng nỗi lòng của một người cha, có mấy ai hiểu được, nhất là những đứa trẻ vẫn còn giữ ý nghĩ trả thù con trẻ trong lòng như con gái Minh của tôi?
Theo VNE
Chuyện kể của người con từ bỏ mẹ ruột của mình Hình ảnh của mẹ, những lời thì thầm của mẹ và cả sự sợ hãi của tôi... Tất cả những điều đó, tôi bắt mình phải nhớ. Để đến bây giờ, khi bơ vơ trên cõi đời, tôi tự hỏi bản thân liệu mình có sai không, khi đã bỏ mẹ ruột của mình vì một người không máu mủ ruột thịt... Cho...