Suýt mất gia đình vì một lần tát vợ
Sau khi tát vợ một cái, tôi nghĩ chắc vợ chẳng cho cơ hội làm lành. May mà bố mẹ tôi tuy bảo thủ nhưng khuyên nên đi xin lỗi vợ. Bố mẹ vợ cũng khuyên hai đứa làm lành.
Ảnh minh họa
Trong tình yêu, không nên có sự ích kỷ, hơn thua. Tôi nghĩ nếu yêu thương nhau thật lòng thì cả hai hãy thông cảm, tìm cách nhường nhịn, chịu thiệt về mình một chút. Nếu bản thân tốt, chịu nhận thiệt thòi mà người bạn đời tệ bạc quá thì nên tìm cách chia tay. Có nhiều khi cả hai đều tốt mà quá cố chấp sẽ gây ra hậu quả không đáng, nhất là trong trường hợp không có điều kiện ở riêng. Tôi xin kể câu chuyện của mình:
Ngày xưa, bố mẹ ở quê, tôi sống một mình trên thành phố từ thời sinh viên, sau này được bố mẹ cho đất cấp nhà, bản thân quen với việc tự lập. Vợ tôi từ nhỏ sống với bố mẹ ở thành phố, gia đình kha khá thôi nhưng cô ấy sống sung sướng quen rồi. Sau khi cưới, chúng tôi sống riêng ở căn nhà bố mẹ tôi cho. Chúng tôi đều có công ăn việc làm ổn định, thu nhập tốt. Vợ tôi là người rất tốt, giỏi giang, hầu như mọi mặt đều ổn, chỉ có một điểm trừ là lười làm việc nhà. Tôi cũng không lấy đó làm khó chịu. việc nhà từ đi chợ, nấu cơm, rửa chén, giặt ủi hầu hết tôi làm, thỉnh thoảng vợ giúp. Tôi ít khi đi chơi, thường chỉ đi làm và lo việc gia đình.
Vợ tôi vốn ngoan hiền, lễ phép, vì vậy tôi rất chiều chuộng cô ấy. Mỗi lần có mâu thuẫn tôi đều nhường nhịn, cô ấy giận tôi luôn kiên nhẫn dỗ dành. Việc gì cô ấy muốn mà tôi thấy làm được thì cố gắng làm theo. Tôi cũng rất chiều và nghe lời bố mẹ vợ nên được lòng ông bà. Tất nhiên là vợ và gia đình cô ấy cũng không làm phiền hay đòi hỏi tôi quá đáng. Vấn đề nảy sinh khi bố mẹ tôi có việc vào thành phố, tiện thể ở chung với chúng tôi hai tuần. Ông bà tính tình tương đối bảo thủ và khó tính. Nếu biết tôi làm việc nhà từ A đến Z chắc chắn sẽ không hài lòng. Vốn dĩ bố mẹ tôi đang rất hài lòng về vợ, tôi muốn giữ tình cảm đó nên tìm cách thỏa thuận, nói vợ chịu khó chia sẻ việc nhà trong thời gian bố mẹ tôi ở đây.
Hai vợ chồng đã đồng ý như vậy. Nhưng chưa hết tuần đầu tiên, cô ấy đã than mệt mỏi. Cô ấy viện cớ áp lực công việc. Nhưng tôi thấy thường ngày, khi không phải làm việc nhà cô ấy vẫn có thời gian đi cà phê, shopping, gặp bạn bè đều đặn. Tôi cũng không hạnh họe vợ nhiều vì nghĩ có thể có những áp lực mà mình không biết, chỉ cố dùng lời ngon ngọt động viên nhưng thật ra rất ức chế.
Một tối, vợ nấu cơm cho cả nhà ăn, mẹ có ý chê cô ấy nấu không ngon (tôi thấy đúng là không ngon thật). Vợ tôi khó chịu ra mặt, bảo mấy bữa sau tôi nấu cho mẹ ăn. Mẹ tôi bảo phụ nữ thì phải biết nấu ăn, cô ấy lại nói: “Mẹ rảnh sao không nấu”, với giọng điệu thách thức. Nói thật, lúc ấy tôi cũng không hiểu nổi bản thân tại sao lại đưa tay tát cô ấy một cái. Mọi khi tôi vẫn giữ được bình tĩnh và tìm cách nói ngon ngọt cho vợ thông cảm, khi cô ấy cự lại mẹ thì tôi không chịu nổi nữa.
Vợ tôi khóc lóc rồi ngay buổi tối bỏ về nhà bố mẹ ruột. Khi tôi bình tĩnh lại thì rất lo, từ khi yêu nhau cô ấy đã nói nếu bị chồng đánh dù chỉ một lần thì đường ai nấy đi. Vợ tôi rất cương quyết, tới độ bướng bỉnh, cũng may sự việc không tệ như tôi tưởng. Bố mẹ tôi tuy bảo thủ nhưng đã khuyên tôi đi xin lỗi vợ. Bố mẹ vợ khi nghe rõ câu chuyện cũng khuyên nhủ hai đứa làm lành. Bố vợ còn nói con gái: “Nếu ở nhà mà con nói chuyện với mẹ con như thế thì bố cũng cho một bạt tai. Phải cư xử với mẹ chồng như mẹ ruột”.
Video đang HOT
Đó là câu chuyện của nhiều năm trước. bố mẹ hiện dọn đến sống chung với chúng tôi, ông bà vẫn khó tính nhưng vợ tôi đã biết thông cảm, chiều chuộng. Tôi bù đắp lại bằng cách chiều chuộng vợ. Nghĩ lại tôi thấy cũng may là bố mẹ mình và bố mẹ vợ có hiểu biết, không quá khó chịu nên mới hàn gắn được hai đứa. Nếu ngày xưa bố mẹ tôi không thông cảm, bố mẹ vợ không khuyên giải thì tôi chẳng biết giải quyết thế nào. Một hôn nhân đẹp có thể đã tan vỡ.
Theo VNE
Bộ mặt thật của cô con dâu quý hóa
Con dâu đầu luôn nói lời ngọt ngào thì lấy cớ đi làm về mệt, nó chỉ đến hỏi han tôi một chút rồi bỏ đi. Đến bón cho tôi ăn một lần cũng chẳng có.
Ngồi viết những dòng này, tôi càng thấy thương con dâu út hơn cả. Đúng là lòng người khó đoán, không thể trông mặt mà bắt hình dong, càng không thể vì những lời ngon ngọt mà đánh giá phẩm chất tốt đẹp của con người.
Tôi có hai người con trai, chúng đều đã có công ăn việc làm ổn định với mức lương cao. Gia đình tôi cũng là một nhà có gia giáo, trọng truyền thống từ xưa nên trong việc chọn con dâu, tôi vô cùng cẩn thận.
Ngày đứa con trai đầu dẫn người yêu về ra mắt nhân ngày giỗ ông nội, tôi đã ưng ý ngay. Con bé nhanh nhẹn, lại ngọt ngào, mới yêu đã mẹ mẹ con con ngọt xớt. Con bé lại là một giáo viên cấp 3 nên tính tình nhu mì, chu đáo hết sức. Có thể nói, hôm ấy, cả dòng họ đều gật đầu trước một cô con dâu tương lai tốt như vậy.
Mới có con dâu duy nhất, nó lại ngọt ngào nên tôi thương nó lắm, cái gì cũng dành cho nó (Ảnh minh họa)
Thế là tôi chẳng ngần ngại mà bỏ ra một số tiền vàng lớn cưới dâu đầu. Tôi muốn đám cưới thật rình rang để con bé phải hãnh diện về nhà chồng và chồng nó. Lúc đó, mới có con dâu duy nhất, nó lại ngọt ngào nên tôi thương nó lắm, cái gì cũng dành cho nó. Nó cũng có vẻ quý mến mẹ chồng, đi đâu cũng mua thứ này thứ kia về biếu mẹ.
Nhưng chẳng hiểu sao, chồng tôi lại "dị ứng" với con dâu ghê gớm. Ông nhà tôi cứ nói, cái miệng ngọt dẻo chưa chắc đã thật lòng, phải nhìn vào hành động để mà phán xét tính cách, nhân phẩm của nó. Nhưng tôi nghiệm lại, thấy nó đúng là không có chỗ nào chê.
Tôi mua cái áo, thỏi son nào nó cũng khen đẹp nức nở. Rồi con dâu hay dẫn tôi đi mua sắm, làm đẹp. Tối nào 2 mẹ con cũng thủ thỉ nói chuyện cả tiếng nó mới chịu về phòng ngủ với chồng. Càng nghĩ tôi lại càng thương con dâu nhiều hơn, thậm chí còn lên tiếng trách chồng nghiêm khắc quá mức.
Khi con dâu đầu về nhà được gần 1 năm thì con trai út của tôi cũng dẫn người yêu nó về ra mắt. Nhìn con bé nhỏ thó, ứng xử vụng về, cũng chẳng nhanh mồm nhanh miệng mà tôi chẳng thích chút nào. Đã vậy, sau bữa ăn, bê mấy cái bát đi rửa nó còn làm vỡ mất 1 cái. Ấn tượng về con bé trong tôi khi ấy càng tệ hơn.
Đêm đó, tôi lên phòng con trai thứ nhẹ nhàng nói nó nên tìm người khác thích hợp hơn chứ con bé hồi chiều, tôi không ưng ý lắm. Chẳng ngờ, thằng bé nói thẳng người yêu nó đang mang thai con nó nên nó không thể bỏ được. Nó còn bảo tôi coi ngày giờ đi cưới, nếu tôi không cưới, nó sẽ chuyển ra ở trọ rồi đăng ký kết hôn với con bé. Tôi nghệt mặt ra rồi tức giận bảo không cưới xin gì với kiểu con gái có bầu trước như thế.
Con trai tôi ngay lập tức xếp quần áo bỏ đi ngay trong đêm mặc cho mọi người (trừ tôi) ngăn cản. Tôi cũng bỏ chẳng cưới hỏi gì tất, xem chúng nó sống với nhau như thế nào. Tôi còn hận con bé đó vô cùng, chẳng biết nó cho con trai tôi ăn thứ gì mà thằng con vốn rất nghe lời mẹ bây giờ lại ứng xử hỗn láo như thế.
Dù mọi người khuyên đủ kiểu, tôi vẫn giữ nguyên quyết định không tổ chức đám cưới cho con dâu út và con trai mình. Thậm chí, tôi còn đối xử ác với con bé đến nỗi ngày nó sinh cháu, tôi cũng không xuống viện thăm nó một lần. Nghe nói nó sinh con trai, chồng tôi mừng lắm. Bởi vợ chồng thằng đầu vẫn kế hoạch chưa chịu có con nên đây là đứa cháu đầu của vợ chồng chúng tôi.
Một lần, ông nhà tôi bảo đưa tôi đến một nơi này đặc biệt lắm. Tò mò nên tôi để ông đưa đi. Không ngờ, ông đưa tôi tới nhà trọ thằng út ở. Khi tôi tỏ vẻ khó chịu, ông bảo cứ vào đi sẽ thấy bất ngờ. Mang vẻ mặt cau có, tôi bước vào nhà. Vợ chồng nó đang chuẩn bị tiệc thôi nôi cho con trai mình. Thấy tôi, vợ chồng nó có vẻ bất ngờ. Con dâu út tôi cứ luống cuống mời tôi ngồi rồi lại đi lấy nước mời vợ chồng tôi uống.
Suốt cả buổi, tôi với nó cũng chẳng nói câu nào. Nhưng tôi quan sát thấy vợ chồng nó sống rất hạnh phúc. Thằng con tôi có vẻ như mập hơn, trẻ hơn trước. Chồng tôi đưa cháu tôi bế, tôi càng bất ngờ khi thấy thằng bé giống hệt con trai mình.
Về nhà, tôi suy nghĩ mãi rồi quyết định gọi vợ chồng thằng út về ở cùng nhà cho vui. Một phần tôi nhớ cháu, một phần cũng không muốn mất con trai, thôi thì chịu khó ở với con dâu mình không thích vậy.
Được nửa năm, một ngày nọ, khi đang bế cháu, tôi bỗng thấy chóng mặt, đầu óc cứ quay cuồng rồi ngã xuống. Khi tỉnh lại đã thấy mình nằm trong viện. Dù muốn nói nhưng cũng chẳng thể nói được, cơ thể bất động. Tôi nghe loáng thoáng bác sĩ nói tôi bị đột quỵ và cần chăm sóc đặc biệt.
Về nhà, tôi mới thấm thía cảnh nằm một chỗ cho người khác chăm sóc là như thế nào. Nhưng nhiều khi, tôi cũng thầm cảm ơn lần đột quỵ nhẹ này, bởi nó giúp tôi nhận ra đâu là đứa con dâu thương yêu mình nhất, cũng nhận ra lỗi lầm của mình.
Suốt 7 tháng nằm một chỗ, người chăm sóc tôi từ bữa ăn, giấc ngủ, đến tập tôi bước từng bước một không phải là con dâu đầu - đứa con dâu tôi thương yêu hết lòng mà lại là con dâu út. Hàng ngày, dù làm về mệt mỏi, nó vẫn đi chợ, lựa mua thức ăn dành riêng cho người đột quỵ, rồi cẩn thận chế biến cho hợp khẩu vị của tôi.
Nhớ những ngày đầu, cảm giác bất lực khi biến thành người tàn phế khiến tôi hay nổi nóng. Tôi thường xuyên mắng chửi con bé, thậm chí có khi còn ngậm miệng không chịu ăn. Thế nhưng nó vẫn nhẹ nhàng khuyên tôi ăn, rồi có khi nó khóc năn nỉ tôi ăn chút gì cho nhanh khỏe. Đến vệ sinh cá nhân của tôi, nó cũng làm hết.
Còn con dâu đầu, luôn lấy cớ đi làm về mệt, nó chỉ đến hỏi han tôi một chút rồi bỏ đi. Đến bón cho tôi ăn một lần cũng chẳng có. Một lần nó ở nhà, thế nhưng trưa cũng chẳng nấu gì cho tôi ăn. 11 giờ trưa, con dâu út về mới vội vã nấu nướng đem lên cho tôi ăn. Lắm lúc thấy con bé chẳng kịp thay quần áo, đi làm về vừa lo cho tôi, vừa chăm con, tôi lại ứa nước mắt vì thương nó và ân hận.
Bây giờ, tôi đã đi lại được, dù vẫn còn yếu. Con dâu út vẫn chăm sóc tôi từng chút một. (Ảnh minh họa)
Bây giờ, tôi đã đi lại được, dù vẫn còn yếu. Con dâu út vẫn chăm sóc tôi từng chút một. Tôi đang định khi nào khỏe hẳn, tôi sẽ tổ chức hôn lễ đàng hoàng cho vợ chồng nó. Rồi tôi cũng định cho mảnh đất hơn 50m2 cho vợ chồng thằng đầu ra riêng, vợ chồng tôi sẽ ở với vợ chồng thằng út.
Qua lần này, tôi mới nhận ra, ngọt ngào chưa chắc đã yêu thương mình thật lòng. Chỉ có những người thật thà, chân chất, chẳng xảo ngôn nhưng thể hiện tình cảm bằng hành động mới đáng quý. Nhưng tôi vẫn thấy áy náy, có lỗi vì từng đối xử không tốt với con dâu út. Ngoài hai việc trên, tôi nên làm gì để bù đắp lỗi lầm và những thiệt thòi cho nó bây giờ?
Theo Afamily
Sáng chở vợ đi làm, trưa đón tình nhân đi khách sạn Ai đời, sáng đưa nàng tới công ty xong, chàng lại đi mua đồ ăn sáng rồi tới đón tình nhân đi làm, xong đâu đấy mới đến chỗ làm của mình. Nàng tài giỏi, giàu có và khá ưa nhìn, gia đình lại có nền tảng. Nhưng nàng không được suôn sẻ lắm trong chuyện tình duyên. Gần 30 tuổi, nàng vẫn...