Suýt mất gia đình vì một lần “chẳng may”…
Sau khi tát vợ một cái, tôi nghĩ chắc vợ chẳng cho cơ hội làm lành. May mà bố mẹ tôi tuy bảo thủ nhưng khuyên nên đi xin lỗi vợ. Bố mẹ vợ cũng khuyên hai đứa làm lành.
Trong tình yêu, không nên có sự ích kỷ, hơn thua. Tôi nghĩ nếu yêu thương nhau thật lòng thì cả hai hãy thông cảm, tìm cách nhường nhịn, chịu thiệt về mình một chút. Nếu bản thân tốt, chịu nhận thiệt thòi mà người bạn đời tệ bạc quá thì nên tìm cách chia tay. Có nhiều khi cả hai đều tốt mà quá cố chấp sẽ gây ra hậu quả không đáng, nhất là trong trường hợp không có điều kiện ở riêng. Tôi xin kể câu chuyện của mình:
Ngày xưa, bố mẹ ở quê, tôi sống một mình trên thành phố từ thời sinh viên, sau này được bố mẹ cho đất cấp nhà, bản thân quen với việc tự lập. Vợ tôi từ nhỏ sống với bố mẹ ở thành phố, gia đình kha khá thôi nhưng cô ấy sống sung sướng quen rồi. Sau khi cưới, chúng tôi sống riêng ở căn nhà bố mẹ tôi cho. Chúng tôi đều có công ăn việc làm ổn định, thu nhập tốt. Vợ tôi là người rất tốt, giỏi giang, hầu như mọi mặt đều ổn, chỉ có một điểm trừ là lười làm việc nhà. Tôi cũng không lấy đó làm khó chịu. việc nhà từ đi chợ, nấu cơm, rửa chén, giặt ủi hầu hết tôi làm, thỉnh thoảng vợ giúp. Tôi ít khi đi chơi, thường chỉ đi làm và lo việc gia đình.
Vợ tôi vốn ngoan hiền, lễ phép, vì vậy tôi rất chiều chuộng cô ấy. Mỗi lần có mâu thuẫn tôi đều nhường nhịn, cô ấy giận tôi luôn kiên nhẫn dỗ dành. Việc gì cô ấy muốn mà tôi thấy làm được thì cố gắng làm theo. Tôi cũng rất chiều và nghe lời bố mẹ vợ nên được lòng ông bà. Tất nhiên là vợ và gia đình cô ấy cũng không làm phiền hay đòi hỏi tôi quá đáng. Vấn đề nảy sinh khi bố mẹ tôi có việc vào thành phố, tiện thể ở chung với chúng tôi hai tuần. Ông bà tính tình tương đối bảo thủ và khó tính. Nếu biết tôi làm việc nhà từ A đến Z chắc chắn sẽ không hài lòng. Vốn dĩ bố mẹ tôi đang rất hài lòng về vợ, tôi muốn giữ tình cảm đó nên tìm cách thỏa thuận, nói vợ chịu khó chia sẻ việc nhà trong thời gian bố mẹ tôi ở đây.
Hai vợ chồng đã đồng ý như vậy. Nhưng chưa hết tuần đầu tiên, cô ấy đã than mệt mỏi. Cô ấy viện cớ áp lực công việc. Nhưng tôi thấy thường ngày, khi không phải làm việc nhà cô ấy vẫn có thời gian đi cà phê, shopping, gặp bạn bè đều đặn. Tôi cũng không hạnh họe vợ nhiều vì nghĩ có thể có những áp lực mà mình không biết, chỉ cố dùng lời ngon ngọt động viên nhưng thật ra rất ức chế.
Video đang HOT
Một tối, vợ nấu cơm cho cả nhà ăn, mẹ có ý chê cô ấy nấu không ngon (tôi thấy đúng là không ngon thật). Vợ tôi khó chịu ra mặt, bảo mấy bữa sau tôi nấu cho mẹ ăn. Mẹ tôi bảo phụ nữ thì phải biết nấu ăn, cô ấy lại nói: “Mẹ rảnh sao không nấu”, với giọng điệu thách thức. Nói thật, lúc ấy tôi cũng không hiểu nổi bản thân tại sao lại đưa tay tát cô ấy một cái. Mọi khi tôi vẫn giữ được bình tĩnh và tìm cách nói ngon ngọt cho vợ thông cảm, khi cô ấy cự lại mẹ thì tôi không chịu nổi nữa.
Vợ tôi khóc lóc rồi ngay buổi tối bỏ về nhà bố mẹ ruột. Khi tôi bình tĩnh lại thì rất lo, từ khi yêu nhau cô ấy đã nói nếu bị chồng đánh dù chỉ một lần thì đường ai nấy đi. Vợ tôi rất cương quyết, tới độ bướng bỉnh, cũng may sự việc không tệ như tôi tưởng. Bố mẹ tôi tuy bảo thủ nhưng đã khuyên tôi đi xin lỗi vợ. Bố mẹ vợ khi nghe rõ câu chuyện cũng khuyên nhủ hai đứa làm lành. Bố vợ còn nói con gái: “Nếu ở nhà mà con nói chuyện với mẹ con như thế thì bố cũng cho một bạt tai. Phải cư xử với mẹ chồng như mẹ ruột”.
Đó là câu chuyện của nhiều năm trước. bố mẹ hiện dọn đến sống chung với chúng tôi, ông bà vẫn khó tính nhưng vợ tôi đã biết thông cảm, chiều chuộng. Tôi bù đắp lại bằng cách chiều chuộng vợ. Nghĩ lại tôi thấy cũng may là bố mẹ mình và bố mẹ vợ có hiểu biết, không quá khó chịu nên mới hàn gắn được hai đứa. Nếu ngày xưa bố mẹ tôi không thông cảm, bố mẹ vợ không khuyên giải thì tôi chẳng biết giải quyết thế nào. Một hôn nhân đẹp có thể đã tan vỡ.
Theo Blogtamsu
Cuộc chạm trán trong thang máy
Tôi kết hôn năm nay đã được 6 năm, vợ tôi là một người xinh đẹp, đảm đang nhưng khá bướng bỉnh. Cuộc sống gia đình tôi khá viên mãn, hạnh phúc. Ngày kết hôn bố mẹ hai bên cho chúng tôi 1 số tiền lớn xây nhà Hà Nội, cả hai gia đình đều khá giả nên chúng tôi không lo lắng việc chi tiêu. Cuộc sống cứ mãi êm đềm cho tới năm thứ 5, tôi vẫn luôn yêu thương vợ con nhưng dường như cô ấy ngày một thay đổi khi công việc của tôi không thuận lợi.
Cô ấy chơi với nhóm bạn toàn dân đại gia, ăn sang mặc xịn. Kể từ đó cô ấy quay sang thích xài hàng hiệu và suốt ngày đòi tôi mua sắm. Tôi luôn chiều vợ, từ lúc yêu đến lúc cưới tôi vẫn luôn quan tâm chiều chuộng cô ấy.
Nhưng bây giờ khi công việc áp lực, làm ăn không thuận lợi, vợ tôi chẳng chịu hiểu và chia sẻ với tôi như trước. Cô ấy chỉ quan tâm tới bản thân và thích làm đẹp. Đi đâu vợ tôi cũng muốn mình là người nổi bật nhất, ăn mặc đẹp nhất và túi xách xịn nhất.
Tôi thấy mệt mỏi với sở thích mua sắm không biết điểm dừng của vợ. Cô ấy chỉ biết đòi hỏi mà không chịu quan tâm tới cảm xúc công việc của chồng. Cuộc sống cứ như vậy khiến tôi trở nên chán nản và không muốn về nhà, cái tổ ấm vốn đầy ắp tiếng cười của hai đứa con ngoan và cô vợ xinh đẹp giờ đây đã không còn như trước.
Tôi trở nên thích lang thang cà phê, lên phố với lũ bạn. Tôi chẳng muốn về nhà, chẳng muốn nói chuyện với vợ và dần dần cô ấy cũng chẳng buồn gọi điện hỏi thăm tôi đang ở đâu, làm gì?
Còn tôi vẫn yêu vợ dù lòng có buồn phiền, Tuy là một đàn ông lăn lộn trường đời nhiều, thành đạt, điển trai bên cạnh không thiếu các cô gái trẻ đẹp vây quanh nhưng chưa bao giờ tôi làm gì có lỗi với vợ. Nhưng chính sự thờ ơ của vợ đã đẩy xa tôi ra khỏi cô ấy và rồi tôi phải lòng một người con gái cùng cơ quan. Người đó khác hẳn vợ tôi, tuy người ấy không xinh đẹp nhưng lại dịu dàng và tâm lý.
Người đó chia sẻ với tôi về công việc, cuộc sống và khiến tôi có thêm động lực làm việc cũng như có nơi để chia sẻ và rồi tôi dành tình cảm đặc biệt cho cô ấy ngoài vợ. Nhưng chúng tôi chưa bao giờ đi quá giới hạn, chúng tôi cùng đồng ý chỉ dừng lại ở việc chia sẻ và làm chỗ dựa tinh thần cho nhau.
Rồi một hôm sinh nhật bạn gái mới, chúng tôi hẹn nhau lên Vincom mua sắm. Lúc đi lên cầu thang tôi vô tình nhìn xuống và thấy ai đó giống vợ tôi. Tôi trấn an tinh thần và nhìn kỹ lần nữa, đúng là vợ tôi rồi, cô ấy đang tay trong tay với một gã đàn ông khác. Nhìn họ rất tình tứ, tôi như chết lặng chôn chân tại chỗ. Bạn gái hỏi tôi:"Anh sao vậy". tôi chỉ bảo:"Anh không được khỏe, mình về đi, để lần sau anh đưa em đi mua sắm bù nhé". Cô ấy tỏ ra cảm thông rồi đưa tôi về.
Tôi ngoái đầu nhìn vợ, đã lâu rồi tôi không thấy vợ cười và nhìn tôi tình cảm như nhìn gã đàn ông ấy. Cái váy vợ tôi đang mặc là quà sinh nhật mà tôi mới tặng cô ấy cách đây mấy hôm.
Thì ra bấy lâu nay cô ấy lạnh nhạt, thờ ơ với chồng là vì đã có người khác. Tôi về nhà và gọi vợ về, cô ấy thú nhận là đã qua lại với người đàn ông đó một thời gian và mong tôi tha thứ. Tôi không thể tin đây là sự thật.
Bây giờ về nhà thấy mặt vợ, tôi thấy ghê tởm, tôi thực sự không biết phải làm gì? Nhìn hai đứa con đáng yêu, tôi không nỡ nào để gia đình này tan nát. Tôi phải làm sao đây?
Theo Afamily
Vợ ơi! Anh "đói"! Anh biết lỗi rồi Các bác ạ, em chưa bao giờ phải xuống nước với ai. Thế mà với cô vợ của em, em phải xin lỗi rối rít. Em thường xuyên bị bỏ đói ở bếp và... ở cả trên giường. Nói chung là em đang rất uất ức. Em chỉ góp ý thôi mà cô ấy cũng giận dỗi, càu nhàu mãi. Bọn em mới...