Suýt đã đánh mất chồng
Tôi xin anh tha thứ và ngỏ lời muốn cưới lại anh. Tôi hứa sẽ làm một người vợ tốt và sinh con cùng với anh.
1 tuần, 1 tháng, rồi 2-3 tháng trôi qua, tôi bắt đầu cảm nhận nỗi cô đơn, sự trống trải ngấm vào từng mạch máu trong cơ thể mình. Lẽ ra, giờ này, tôi không phải ở nhà nghỉ một mình, không phải nằm nghĩ ngợi lung tung, ngồi xem hết các chương trình tivi hay đọc báo. Mà có lẽ, tôi đang ôm chồng, đang gối đầu lên tay anh để thủ thỉ mọi điều vui buồn.
30 tuổi tôi lấy chồng. Người ta nói, tôi đã có tuổi, không lấy nhanh thì ế. Thế là, trước áp lực gia đình, bạn bè, tôi gật đầu lấy chồng, người đàn ông yêu thương tôi hết mực, theo đuổi tôi mấy năm trời. Anh mặc cho tôi thỏa sức chơi bời, thỏa sức vui vẻ, hồn nhiên bên bạn bè. Anh chấp nhận cái gọi là &’chơi chán thì lấy chồng’ của tôi và nguyện làm người cuối cùng, bên tôi, đợi tôi chọn lựa. Anh cũng đã thỏa ước nguyện vì người tôi lấy đúng là anh.
Nhưng, 3 tháng sống trong hôn nhân, tôi hoàn toàn thấy bế tắc. Tôi thấy mình nghẹt thở, cảm giác cuộc sống tù túng vô cùng, nhất là suốt ngày phải trả lời những câu hỏi: “Em đi đâu giờ này mới về, em lại say rượu à, em uống với ai, lần sau em về sớm nhé!”. Một người phụ nữ như tôi không chịu nổi những áp lực ấy, tôi chán vì so với trước kia, tôi tự do hơn nhiều, tôi được là chính tôi, chẳng ai dám hỏi tôi đi đâu về như thế.
Tôi liên lạc với chồng, muốn gặp anh và muốn nói lời xin lỗi. (anh minh hoa)
Rồi áp lực từ gia đình chồng cũng khiến tôi thấy mệt mỏi. Tôi sợ những bữa cơm cuối tuần phải làm dâu, sợ những lời rèm pha về cách ăn mặc, hay cách nấu nướng rất… Tây, không hợp khẩu vị của nhà chồng. Thế nên, mỗi tuần với tôi là một cực hình, là sự tra tấn về tinh thần vô cùng lớn.
Video đang HOT
Tôi chán nản, chán chồng và rồi quyết định chia tay anh sau những tháng ngày ngắn ngủi sống cuộc sống vợ chồng. Tôi bỏ nhà chồng, bỏ lại anh một mình và ra đi, tìm lại cuộc sống vốn có như trước đây tôi vẫn sống.
Tôi tìm thú vui bằng việc tự đi du lịch, tự đi chơi, rủ rê bạn bè tụ tập. Cuộc sống cứ thế trôi đi nhưng trong lòng có nỗi buồn khó tả, không biết hành động của mình là đúng hay sai. Tôi cũng không còn trẻ nữa, cũng đã đến lúc phải sinh con, ai cũng nói vậy, nhưng tôi thì mệt mỏi với chuyện đó.
Rồi nửa năm trôi qua, tôi đã sống tiếp tục như vậy được nửa năm nữa và có một cuộc sống vô tư, không ràng buộc. Nhưng lạ thay, thấy bạn bè con cái cả, có lúc tôi chạnh lòng nghĩ, giá như có chồng, giờ này mình có thể đã mang bầu và sắp đón baby chào đời. Tôi mơ hồ nghĩ về cuộc sống trước đây. Tôi đã sai chăng? Có ai đồng hành cùng tôi suốt cuộc đời này ngoài chồng đâu?
Tôi liên lạc với chồng, muốn gặp anh và muốn nói lời xin lỗi. Tôi đã nghĩ nát óc, nghĩ cả bao nhiêu ngày và tôi quyết định làm thế. Thật may ông trời thương tôi, anh chưa có vợ mới, cũng chưa có người yêu vì anh hiểu tôi, thương tôi và luôn chờ đợi tôi. Tôi đã khóc khi nhìn thấy anh gầy guộc, lo lắng cho tôi. Anh không muốn tôi phải chịu áp lực gia đình, không muốn gò bó tôi sống cùng anh khi tôi không thoải mái. Khi tôi ra đi, anh chấp nhận và giờ đây, tôi quay lại, anh cũng chấp nhận, không một lời oán thán.
Tôi sai rồi, có lẽ anh là người đàn ông tốt nhất mà tôi có được. Tại sao tôi không biết trân trọng anh cơ chứ? Tôi xin anh tha thứ và ngỏ lời muốn cưới lại anh. Tôi hứa sẽ làm một người vợ tốt và sinh con cùng với anh, sống một cuộc sống đầm ấm và không sợ làm dâu nữa, chỉ mong gia đình anh một lần nữa đón nhận tôi mà thôi.
Theo VNE
Xuân này con không về
Có không ít chuyện buồn khi đồng lương eo hẹp chi phối quá lớn đến chuyện sum họp ngày tết.
Tết năm nay được nghỉ khá dài ngày, nhiều nhà vui mừng vì được đoàn tụ gia đình ở quê, được du lịch đó đây. Nhưng, có những cảnh nhà dư thời gian mà lại thiếu tiền, hoặc quê chồng tận Hà Đông còn quê vợ giữa khúc ruột Huế thương, phải về nơi nào để đôi bên toại nguyện?
Chịu khổ vẫn không mua được vé
"Năm ngoái, trầy trật mãi chúng tôi mới tìm được hai chiếc vé ghế xếp để về quê chồng tận Hà Đông. Đồ đạc, người ngợm xếp nhau ngồi dưới sàn, ra đến Huế tôi mới có được ghế để ngồi. Chuyến về quê đó ám ảnh tôi cả năm nên lần này tôi quyết đón mua vé thật sớm" - đang xếp hàng tại quầy vé xe khách Hà Nội, chị Minh Lan chia sẻ. Nhưng mới đầu tháng 12, hãng xe chị mua chưa bán vé tết, mất nửa tiếng xếp hàng chỉ để nghe câu từ chối, chị Minh bực bội bỏ về.
Xe đò vẫn là ưu tiên số một cho những gia đình có thu nhập bình dân. Mặc dù giờ đây thay vì chen chúc xếp hàng, khách có thể đặt vé xe qua điện thoại, rồi hẹn ngày giờ lấy vé, nhưng nỗi lo thiếu vé, không có vé về vẫn không giảm chút nào. Chị Thanh Hiếu 38 tuổi, chia sẻ: "Mấy tuần gần đây, tuần nào tôi cũng ghé hỏi mua vé tết về Quảng Ngãi, nhưng các quầy đều dán thông báo "Chưa bán vé tết". Đợi đến khi họ mở bán thì chắc không tới lượt mình. Tôi mừng như bắt được vàng khi một quầy nói có bán vé Quảng Ngãi nhưng phải trả gấp ba vì đây là tuyến ra... Hà Nội".
Chi phí ngất ngưởng, lương thưởng bèo bọt
Chuyện tàu xe chỉ là yếu tố nhỏ làm cho những chuyến về quê ngày một xa (Ảnh minh họa)
Chuyện tàu xe chỉ là yếu tố nhỏ làm cho những chuyến về quê ngày một xa. Lương thưởng cuối năm bèo bọt, kinh tế eo hẹp là nỗi lo chính cho cả nhà, đặc biệt với những cặp vợ chồng là trụ cột của cả dòng họ. Sau nhiều đêm trăn trở, chị Như Ý, nhân viên ngân hàng, nhà ở Thủ Đức vẫn không tính được bài toán thu chi cho chuyến về quê chồng cuối năm nay. "Nhà tôi ở Bến Tre, còn nhà chồng tận Nghệ An. Năm ngoái cả hai về quê vợ nên năm nay phải là quê chồng. Chồng tôi là con một nhưng thuộc trưởng chi, trưởng tộc. Vì lần đầu tiên về ra mắt dâu họ nên tôi phải chuẩn bị quà cho từng gia đình. Mỗi gói quà ít nhất cũng 200.000 đồng, chưa kể phong bao lì xì cho chục đứa nhỏ. Rồi tiền tàu xe đi lại, hai cái vé máy bay khứ hồi ít nhất cũng tốn chục triệu đồng. Mới nghe năm nay ngân hàng làm ăn thua lỗ, lại sắp sáp nhập với ngân hàng khác nên đến giờ vẫn chưa biết lương thưởng cuối năm thế nào. Nếu không có thưởng thì không biết lấy đâu tiền về quê. Tôi bàn với chồng thôi để sang năm ăn tết lớn, nhưng chưa hết câu thì đã bị trách: "Em tiếng làm dâu mà chưa về nhà chồng thử một ngày!"
Cũng không ít chuyện buồn khi đồng lương eo hẹp chi phối quá lớn đến chuyện sum họp ngày tết. Anh Hoàng Long (quận 3) thổ lộ: "Đã năm cái tết vợ chồng tôi không được gần nhau. Lúc vợ tôi về Cà Mau (quê vợ) để tôi lại Sài Gòn, lúc tôi chắt chiu mua vé bay về Bắc thăm mẹ già để vợ ở lại với con nhỏ. Coi như thoả thuận đó giúp ông bà hai bên vui lòng, nhưng tết nhất mà chồng một nơi, vợ một ngả ai chẳng buồn".
"Nếu con không về chắc mẹ buồn lắm"
Với những trường hợp khá giả như Kim Chi - hàng xóm nhà bên cạnh, thì không có khái niệm tết phải về thăm quê: "Cả năm vùi mặt ở văn phòng, cuối năm phải là dịp để hưởng thụ, thư giãn chứ? Về quê thì lúc nào cũng nấu nướng, cúng kiếng, dọn dẹp, xong là hết tết. Nếu lấy tiếng thăm bố mẹ mà về tết thì thời gian nghỉ phép trong năm thăm ông bà cũng được vậy". Nhưng theo ý anh Thành - chồng của Chi, "Tết là phải về nhà, thăm ông bà, dòng họ, chuyện chơi bời để ra tết hãy tính".
Bà cụ ở căn hộ nhà đối diện, tết rồi mỗi mình bà ra vào khoá cửa. Hỏi con cháu đâu cả rồi, bà bỏm bẻm nhai trầu, cố gắng nói thật vui vẻ: "Cả năm chúng nó vất vả, cuối năm mình ở nhà giữ cửa cho chúng thoải mái dắt con cháu đi chơi. Mình già rồi, đi xa đâu được. Ở nhà thắp hương, trò chuyện với ông bà cũng ấm lòng rồi". Nếu con cháu bà cụ nghe được điều này, hẳn họ sẽ chạnh lòng suy nghĩ lại.
Theo VNE
Cô gái 13 tuổi sinh con của "yêu râu xanh" Cô gái bị người đàn ông 61 tuổi cưỡng hiếp vừa sinh ba đứa trẻ tại thủ đô Dominica. Cô gái 13 tuổi vừa trải qua một ca đẻ sinh ba tại thủ đô Santo Domingo, Cộng hòa Dominica. Được biết, cha của ca sinh ba này là một người đàn ông 61 tuổi. Sau khi thực hiện hành vi cưỡng bức trẻ...