Suýt bỏ chồng theo người tình, tôi sững người nghe anh nói ‘quen cho vui’
Tôi ôm mộng đường đường chính chính sống với người mình yêu nên quyết định bỏ chồng, không ngờ người tình khuyên tôi chỉ nên coi mối quan hệ này là “quen cho vui”.
Ai quen biết đều không khó nhận ra 2 vợ chồng tôi là hai mảng đối lập. Tôi sôi nổi, hướng ngoại bao nhiêu thì anh lại trầm tính, lầm lì, ít giao du bấy nhiêu. Lúc mới lấy nhau, tôi coi đó là ưu điểm vì nghĩ vợ chồng bù đắp cho nhau, chồng như vậy thì tôi không phải lo anh hết giờ làm là đi nhậu nhẹt, rồi quan hệ trai gái phức tạp. Thế nhưng khi con cái lớn, tôi bắt đầu có thời gian cho riêng mình và nhận ra hai vợ chồng khó có sự hòa hợp.
Những ngày cuối tuần, tôi muốn đi ra ngoài ăn một bát phở, uống cốc cà phê với chồng nhưng anh một mực từ chối, nói ăn ở ngoài mất vệ sinh, thà mua về tự nấu còn hơn. Các kỳ nghỉ lễ, thay vì đưa cả gia đình đi chơi, chồng tôi chỉ chăm chăm tính chuyện để về quê thăm bên nội, bên ngoại. Vốn thích bay nhảy, nhiều lúc tôi cảm thấy cuộc sống bên anh thật tù túng và tẻ nhạt.
Hơn 1 năm trước, tôi đăng ký cho 2 vợ chồng tham gia lớp khiêu vũ nhằm tăng cường sức khỏe, thư giãn tinh thần, nhưng anh nhất quyết không tham gia, bảo không thích chỗ đông người. Chồng bảo nếu muốn tập thể thao thì thà anh chạy bộ buổi sáng rồi rẽ qua chợ mua đồ về nấu ăn cho cả nhà còn hơn. Thuyết phục thế nào anh cũng không đi, tôi đành tự tới lớp học một mình.
Ở lớp nhảy, tôi quen một người đàn ông hơn mình 2 tuổi, đã ly dị. Do không đi cùng chồng nên tôi ghép cặp với anh để tập nhảy. Qua các cuộc nói chuyện, anh dần khiến tôi cảm mến vì tính cách nhiệt tình, thân thiện. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, người đàn bà tuổi tứ tuần luôn khao khát những điều lãng mạn như tôi khó cầm lòng trước người đàn ông lịch lãm độc thân như anh; chúng tôi quấn lấy nhau không rời.
Video đang HOT
Người đàn ông lịch lãm khiến tôi cảm thấy chồng mình thật tẻ nhạt. (Ảnh minh họa: AI)
Ở bên anh, tôi thấy hạnh phúc và được là chính mình. Dù bận rộn tới đâu, chỉ cần biết tôi buồn là anh sẵn sàng lắng nghe và sẻ chia. Đôi lúc tôi kêu mệt mỏi, anh dành thời gian đưa tôi đi chơi, khiến tôi thấy khuây khỏa. Bằng cử chỉ dịu dàng và sự quan tâm, anh đem lại cho tôi cảm giác ngọt ngào như cô gái mới được yêu lần đầu.
Từ khi có anh, tôi thấy cuộc đời lung linh sắc màu. Tôi vui vẻ hơn. Khi về nhà, dù chồng con có làm điều gì khó chịu, tôi cũng dễ dàng bỏ qua chứ không cáu gắt như mọi lần. Đặc biệt, người chồng lâu nay khiến tôi mệt mỏi vì thiếu hòa hợp cũng chẳng còn gây ức chế nữa.
Tôi bắt đầu nghĩ đến việc bỏ chồng để đến với người tình. Dù không còn trẻ, nhưng tôi biết cuộc đời còn rất dài. Cứ tưởng tượng phải sống bên một người không phù hợp trong 30 – 40 năm nữa là tôi thấy chán ngán. Hơn 17 năm hôn nhân, tôi thấy mình đã làm tròn trách nhiệm của người vợ, người mẹ. Giờ là lúc con cái đã lớn, tôi cần phải sống cho bản thân. Chồng thiếu vắng tôi có lẽ cũng không ảnh hưởng gì nhiều bởi tính anh vốn hờ hững, sao cũng được.
Vào dịp kỷ niệm 1 năm bên nhau, tôi và người tình tới một quán ăn xa thành phố, tận hưởng không khí lãng mạn dành riêng cho hai người. Nép đầu vào vai anh, tôi thủ thỉ bày tỏ ý định của mình. Tôi nói muốn được đường đường chính chính yêu anh, công khai chung sống với anh, chia sẻ ngọt bùi và cùng nhau già đi. Anh vốn là người tự do, rào cản giữa hai đứa là cuộc hôn của tôi, và hiện giờ tôi sẵn sàng xóa bỏ nó để sống thật với tình yêu.
Nghe tôi nói, anh có vẻ ngỡ ngàng rồi đăm chiêu suy nghĩ, khiến tôi có chút hoang mang nhưng vẫn chờ chứ không gặng hỏi. Khi về nhà, Người tình mới nhắn tin cho biết anh chưa nghĩ tới việc kết hôn lần nữa vì hôn nhân là cách giết chết tình yêu. Anh mong tôi đừng bao giờ rũ bỏ gia đình mà chỉ nên nghĩ đây là chuyện quen cho vui, giúp cuộc sống của cả tôi và anh trở nên mới mẻ, màu sắc hơn mà thôi.
Những lời anh nói khiến tôi choáng váng. 40 tuổi, tôi từng nghĩ mình đã đủ trưởng thành và nhìn thấu mọi chuyện, vậy mà lại hiểu nhầm đến thế về tình cảm của người đàn ông này. Tôi coi trọng tình cảm với anh đến thế, kỳ vọng một tương lai cùng nhau, thậm chí đã mơ về một mái ấm gia đình, vậy mà anh chỉ coi là chút vui vẻ thoảng qua.
Thất vọng, đau đớn và bẽ bàng, tôi muốn cắt đứt với người tình ngay lập tức, nhưng vẫn không đủ bản lĩnh làm như vậy. Từ bỏ những niềm vui mà anh mang lại có nghĩa là quay về với cuộc sống tẻ nhạt trước đây bên người chồng khác biệt với mình như mặt trăng với mặt trời. Nhưng nếu tiếp tục, tôi sợ mình càng tổn thương nhiều hơn, chưa kể luôn phải nghĩ ra đủ lý do để trốn đi gặp người tình.
Tôi đang rối bời và mất phương hướng. Xin độc giả cho tôi một lời khuyên.
Say đắm với tình trẻ kém 17 tuổi, quý bà đại gia không ngờ có ngày nhận tin dữ cay đắng thế này
Rồi cái gì đến phải đến khi tôi và chàng thanh niên ga lăng kia đều thấu hiểu đối tác cần gì ở mình.
Tôi không tiếc tình trẻ thứ gì, từ cung cấp tiền tiêu xài, mua xe máy xịn, sắm thời trang hàng hiệu đến mua tặng cậu trai một căn chung cư đẹp để cậu yên tâm "phục vụ" cho tôi khi tôi cần.
Tôi không ngờ mình có thể bình thản đến lạnh lùng để đặt bút ký vào lá đơn thuận tình ly hôn ông chồng già giàu nứt đố đổ vách, hơn tôi đến 22 tuổi mà chẳng rơi một giọt nước mắt nào. Bởi sau hai năm làm vợ, làm osin không công cho nhà chồng, lão đại gia đã ngang nhiên rước bồ nhí về căn phòng riêng của vợ chồng tôi để hú hí, hưởng lạc và tìm con nối dõi sau khi biết tôi mắc chứng hiếm muộn. Điều đó khiến tôi thấy không còn lý do gì để ở lại cùng người đàn ông bạc tình, bạc nghĩa đó thêm phút giây nào nữa.
Ảnh minh họa: Internet
Sẵn có ít vốn tích cóp từ trước cộng với số tiền nhận được từ chồng sau cuộc ly hôn, tôi mạnh dạn thuê một cửa hàng rộng ngay mặt tiền trên con phố lớn chuyên bán nội thất cao cấp, để bắt đầu học hỏi kinh doanh khi đã bước vào tuổi 30. Tấm bằng cử nhân quản trị kinh doanh của tôi xếp xó bấy lâu nay bây giờ phát huy tác dụng. Nhờ Trời cho lộc việc buôn bán của tôi lên như diều gặp gió. Từ hai nhân viên giúp việc tôi phải thuê thêm bốn người mạnh khỏe, nhanh nhẹn tháo vát nữa mới tạm ổn trong việc xuất nhập hàng hóa.
Làm ăn có lãi, tôi mua luôn cửa hàng đang thuê và còn làm chủ một căn biệt thự với kiến trúc đẹp, nội thất sang trọng. Tôi gia nhập giới thượng lưu và được bạn bè cùng đẳng cấp tôn vinh là quý bà thành đạt.
Nói chung cuộc sống về vật chất của tôi là quá đủ, nhưng ít ai biết rằng sau những bận rộn công việc, sau những buổi tiệc tùng gặp gỡ đối tác, tôi cô đơn đến mềm lòng. Nhất là khi màn đêm buông xuống một mình tôi trong căn nhà rộng, đầy đủ tiện nghi nhưng thiếu vắng đi bóng dáng mạnh mẽ, hơi thở ấm áp, thiếu vắng đi sự nồng nàn chở che, chia sẻ của một người đàn ông khiến tôi cảm nhận sự trống trải len lỏi đến từng tế bào nhỏ nhất của cơ thể đang độ tuổi hồi xuân của mình...
Mở lòng tâm sự với cô bạn thân trong hội quý bà, tôi được bạn nhiệt tình giới thiệu để tôi làm quen với một thanh niên trẻ. Cậu trai kém tôi gần 17 tuổi, khuôn mặt nam tính, dáng dấp cao lớn, khỏe mạnh, cậu trai đã hút hồn tôi, khiến tôi rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên. Rồi cái gì đến phải đến khi tôi và chàng thanh niên ga lăng kia đều thấu hiểu đối tác cần gì ở mình. Tôi không tiếc tình trẻ thứ gì, từ cung cấp tiền tiêu xài, mua xe máy xịn, sắm thời trang hàng hiệu đến mua tặng cậu trai một căn chung cư đẹp để cậu yên tâm "phục vụ" cho tôi khi tôi cần.
Mê muội đắm say trong mối quan hệ già nhân ngãi non vợ chồng với nhân tình trẻ, tôi sao nhãng việc kinh doanh mà giao hết cho nhân viên dưới quyền. Không những tôi mạnh tay bao cho trai đẹp ăn chơi tới bến mà còn cùng chàng ra tận nước ngoài để hú hí, hưởng thụ...
Cho đến khi trên bàn chất đống giấy đòi nợ của bạn hàng, giấy báo nợ thuế, tôi mới tá hoả tỉnh cơn say. Trai đẹp biết tin tôi gặp rắc rối về kinh tế, không còn khả năng chu cấp tiền bạc, vật chất cho cậu ta nữa thì cậu ta lặng im chuồn êm không một lời từ biệt...
Đến bệnh viện chăm chị gái đẻ, chị khóc nghẹn nói sẽ ly hôn mà tôi mừng rỡ, chỉ mong chị đừng đổi ý Chị gái có thể chịu đựng được, còn tôi thì không? Tôi chỉ có một người chị gái nên tôi rất thương chị. Chị cũng thương tôi, vì kiếm tiền lo cho tôi học đại học mà chị bị lỡ làng đôi lứa. Mãi đến năm ngoái, khi đã 35 tuổi, chị mới lấy được chồng. Chồng chị không có việc làm ổn...