Suy sụp vì ngộ nhận tình yêu
Thấy người ta quan tâm, mình nghĩ người ta cũng thích mình nên đã ôm mối tình thầm lặng đó suốt ba năm.
Mình đang rất buồn. Bởi mình nhận ra những gì mình hình dung và suy nghĩ lâu nay về một tình yêu âm thầm của người ta dành cho mình chỉ là ảo tưởng mà thôi. Mình có xinh đẹp hay có gì hấp dẫn đâu mà người ta thích chứ. Sao lâu nay mình cứ huyễn hoặc về bản thân mình như thế. Chỉ một chút quan tâm của bạn bè dành cho nhau thôi. Vậy mà mình đã ảo tưởng đó là một tình yêu đẹp rồi, tình yêu giữa hoàng tử đẹp trai, thần tượng của bao cô gái với một cô nàng không đẹp, vụng về. Chao ôi!
Một thời gian dài mình chìm đắm trong tình yêu ầm thầm nhưng rất mãnh liệt. Và mình tưởng người ta cũng thích mình mà không dám nói vì mình thấy người ta luôn quan tâm mình. Đôi khi, mình cũng có ý nghĩ tạo cơ hội riêng tư cho người ta tỏ bày tình cảm nhưng mình không thể. Và đã gần ba năm rồi mình trộm nhớ người ta, nhiều lúc nhớ đến phát khóc.
Yêu người ta nhiều như thế đấy nhưng mình không thể thổ lộ tình cảm được. Mỗi khi gặp nhau dù trong lòng rất thổn thức nhưng mình không được thể hiện tình cảm ngọt ngào. Mình sợ mọi người biết tình cảm thật của mình, sợ cả người ta. Phải, mình không thể để ai biết tình cảm đó được vì đó là tình cảm tội lỗi, xã hội không cho phép, luân thường đạo lý không cho phép.
Video đang HOT
Ngày hôm qua, một ngày quan trọng trong cuộc đời của người ta. Mình đã nhận ra mình chẳng có ý nghĩa lớn trong cuộc đời người ta. Mình nhận ra những gì mình suy nghĩ lâu nay chỉ là ảo tưởng viễn vông và có phần bệnh hoạn của mình thôi. Mình muốn khóc thật to mà không thể. Mình thấy thương cho bản thân mình bởi vì đã ba năm mình thầm thương trộm nhớ đơn phương, làm gì, đi đâu cũng nghĩ đến người ta mà người ta thì không thế.
Bây giờ mình vẫn nhớ và nghĩ đến người ta nhiều lắm. Nhưng mình muốn người ta đi hẳn khỏi cuộc đời của mình, mình không muốn gặp người ta nữa vì cứ gặp nhau thì mình không thể quên người ta được. Rồi mình sẽ còn phải chịu nhiều khổ ải âm thầm, những nhung nhớ gặm nhấm thời gian, sức khoẻ, công việc và bao nhiêu những thứ khác nữa. Mình muốn thoát khỏi tình trạng đó nhưng chẳng biết làm thế nào.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Có phải em đang ngộ nhận?
Em đang tìm kiếm một thứ gì đó quá chắc chắn và quá xa vời chăng?
Anh à, em không hiểu được chính mình nữa. Em đã để anh phải chờ đợi bao lâu rồi và không biết còn chờ đợi bao nhiêu lâu nữa đây?
Tại sao em không giống mọi người, nói yêu là yêu thôi, đơn giản thế mà sao đối với em lại khó khăn quá vậy? Em đang tìm kiếm một thứ gì đó quá chắc chắn và quá xa vời chăng?
Ngày gặp anh, tiếp xúc với anh em đã mến anh, nói chuyện với anh rất vui và còn thấy hợp nữa. Chuyện cứ bình thường như thế cho đến một ngày anh đi HN công tác 5 tháng, anh đã ngỏ lời với em. Thực sự em khá bất ngờ, bởi vì bình thường anh không dám nói ra những lời đó, vì tính anh hơi nhát (và em cũng biết, hôm đó nhờ một chút men nên anh mới dám thổ lộ tình cảm của mình), lúc đó em cũng vui mà cũng vừa rối nữa, chẳng biết phải trả lời ra sao, ngố thật đấy, hơn 20 tuổi đầu rồi mà chưa yêu ai bao giờ cả, chỉ biết cách từ chối tình cảm của người ta là nhanh thôi. Nhưng đối với anh thì khác, em đã không từ chối và cũng không thể nhận lời ngay, em bảo anh chờ đến lúc anh vào em sẽ trả lời.
Thời gian cứ thế trôi, chẳng mấy chốc mà 5 tháng anh đi công tác cũng hết, gặp lại anh, nhưng em vẫn chưa thể có câu trả lời, em vẫn cố kéo dài thêm thời gian, cho anh hiểu em và em hiểu anh hơn. Lúc đầu em cứ nghỉ đơn giản là nếu người ta thực sự thích mình thì chờ đợi mấy tháng có đáng là bao và sợ rằng anh không hiểu em, nên nói thích em thế thôi, chứ biết rõ về em rồi thì sẽ không yêu em đâu. Bởi vì em không xinh đẹp, cũng chẳng giỏi giang như bao người khác, em chỉ là em mà thôi. Nhưng không phải vậy, anh hiểu em rồi, anh vẫn thế thôi, chẳng thay đổi, vẫn chờ đợi từ em câu trả lời. Nhiều lúc biết anh buồn, anh muốn hỏi nhưng em lại cố tránh và ép anh không được nói ra, nhiều lúc em thấy mình quá đáng lắm, chỉ biết bắt nạt anh là giỏi thôi, nhưng anh vẫn thế, anh không hề giận em, anh bảo muốn giận em lắm nhưng anh lại không làm được, những lúc đó em rất vui.
Có phải em đang ngộ nhận tình cảm của mình không? (Ảnh minh họa)
Rồi anh bảo anh rất ghét em, ghét nhiều lắm, sẽ cố gắng ghét em nhiều hơn nữa vì ông trời có câu: ghét của nào trời trao của đó, những lúc như thế em chỉ cười thôi. Thế mà em vẫn thường xuyên chọc giận anh, mà anh cũng có vừa đâu cũng chọc tức em hoài mà, nhiều lúc muốn giận nhưng em lại thôi, chẳng có lí do gì phải giận cả, vì anh chưa là gì của em thì tại sao lại giận anh, trách anh được chứ, em đã nghĩ vậy đấy.
Anh thường hay hỏi em nhưng em luôn trả lời ngược lại với những gì mình suy nghĩ, cũng chẳng hiểu em nữa. Thấy nhớ anh, muốn nhắn tin cho anh, nhưng lại không thể send đi, em không thể thoải mái biểu hiện tình cảm của mình cho anh biết, và đã giấu đi cảm xúc của mình. Cứ như thế cho đến bây giờ, em cũng đang rất rối, em không hiểu được tình cảm của mình là như thế nào cả. Có những lúc em chỉ xem anh như người bạn của mình, nhiều lúc thì không thế, em thường hay nghĩ về anh, lúc đi trên đường hay đôi lúc cả trong giấc mơ.
Em cứ ngỡ mình đã thích anh rồi, nhưng lại cảm nhận hay đó chỉ là em ngộ nhận tình cảm của mình. Em thấy mình quá đáng và ích kỷ lắm lắm. Tại sao không thể dứt khoát cho anh một câu trả lời mà lại để kéo dài thế này, càng lâu thấy càng thấy khó nói hơn. Em biết phải làm gì đây? Có phải em đang ngộ nhận tình cảm của mình không?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tình yêu và hai chữ "giá như" Giá như em chưa từng yêu anh, giá như em đã không ngộ nhận cái gọi là tình yêu thì em sẽ không phải khổ đau như bây giờ... Em không biết mình đã khóc nhiều thế nào khi nhận ra rằng anh đã mãi mãi rời xa em và trái tim còn đau hơn khi chính anh đã quyết định. Giá như...