Suy sụp khi bị người yêu và em kết nghĩa phản bội
Kiên nói với tôi là anh rất bận nên không thể cùng tôi dự đám cưới đứa em họ. “Em lớn rồi chớ có phải con nít đâu mà lúc nào bắt anh kè kè một bên hoài vậy?”- anh nói mà không cười như mọi lần. Anh cũng không hẹn sẽ đón tôi như những lần khác.
Trước đây, nếu anh bận phải để tôi đi một mình thì bao giờ anh cũng tới đón sau khi xong việc. Nhưng lần này thì không. Anh cũng không nói bận chuyện gì…
Những điều này giờ tôi mới ngồi nhớ lại chứ hôm đó tôi cũng không để ý. Cứ nghĩ anh có chuyện bận đột xuất. Nào ngờ anh lại đi với một người khác.
Tôi tình cờ phát hiện hôm cùng anh đi dự sinh nhật Lan Hương, cô em kết nghĩa của tôi. Hôm đó anh rất vui và đến sớm để đón tôi. Chính vì anh đến sớm nên phải chờ tôi sửa soạn. Cũng chính vì đến sớm nên tôi mới nhìn thấy vết son trên lưng áo anh. Dẫu cái dấu vết phản bội ấy chỉ mờ mờ nhưng với một người kỹ tính như tôi thì mờ hơn như thế tôi cũng phát hiện. Chỉ có điều, tôi không thể nào phát hiện được ngay ai là chủ nhân của vết son môi ấy.
Tàn tiệc, tôi bảo Kiên chở tôi đi chơi một vòng trước khi về nhà nhưng anh từ chối: “Anh còn nhiều việc phải làm”. Tôi ngồi sau xe nên anh không thấy vẻ ấm ức trên mặt tôi, cũng không thể thấy một dấu hỏi to tướng trong mắt tôi. Nhất định tôi sẽ điều tra xem điều gì đang xảy ra với anh…
Thế nhưng tôi chưa kịp làm thì ba tôi bệnh. Suốt mấy tháng trời, tôi gần như phải ở hẳn trong bệnh viện để chăm sóc ông. Điều khiến tôi vô cùng cảm kích là suốt thời gian ấy Lan Hương đã luôn kề cận bên tôi; thậm chí tiền thuốc men cho ba tôi, em cũng nhất quyết đòi được chia sẻ với lý do “em là em của chị thì cũng là con của ba, em phải có trách nhiệm lo cho ba”. Thú thật là lúc đó tình hình quẫn bách quá nên tôi phải đồng ý nhưng trong thâm tâm vẫn nghĩ sau này sẽ tìm cách trả lại số tiền hơn 100 triệu đồng Lan Hương đã chi ra.
Ba tôi không qua khỏi. Mất mát quá lớn này cộng với một thời gian dài phải vất vả lo cho ba trong bệnh viện khiến tôi ngã gục. Những ngày này, nếu không có Lan Hương và Kiên bên cạnh, chắc tôi không thể nào gượng dậy… Tôi đâu biết rằng, họ đã ở ngay trước mặt tôi để làm chuyện bất chính.
Video đang HOT
Sau đám tang ba một tuần lễ, nhân lúc anh em trong nhà quây quần chuyện trò, anh hai tôi chợt nhớ ra: “Hôm đám ba, anh thấy thằng Kiên với con Lan Hương rất lạ”. Tôi giật mình hỏi dồn: “Lạ là sao anh hai?”. Anh bảo khuya hôm đó, lúc cả nhà tôi tụng kinh cho ba, anh có việc phải ra nhà sau thì thấy hai người từ trong phòng tôi bước ra. “Mới đầu anh nghĩ chắc hai đứa nó vô đó để lấy đồ đạc nhưng hôm sau để ý, anh thấy tụi nó nhìn nhau lạ lắm. Em không được chủ quan. Để lửa gần rơm, nó cháy hồi nào hỏng hay nghen”.
Tôi giật mình, bất giác nhớ lại nhiều chuyện. Không lẽ người mà tôi nghi ngờ lại chính là cô em đã “cắt máu ăn thề kết nghĩa chị em” của tôi? Cầu trời chuyện đó đừng xảy ra, nếu không, tôi làm sao chịu nổi sự phỉ báng này?
Cách đây 2 tuần lễ, tôi đến tìm Kiên. Gọi mãi không thấy anh mở cửa, tôi đành phải lấy chìa khóa dự phòng để tự vào. Kiên đang tắm. Điện thoại để trên bếp. Không kịp nghĩ ngợi gì, tôi luýnh quýnh chụp lấy chiếc điện thoại. Tôi định mở ra xem nhưng lại sợ anh bước ra bất tử, nhanh như chớp, tôi bỏ chiếc điện thoại vào túi xách, vội vã ra về.
“Cưng của em, ngủ ngon nhé”, “Cưng ơi, nhớ em không?”, “Cưng ngoan đi rồi em sẽ thưởng”… những tin nhắn từ số điện thoại lạ hoắc. Duy chỉ có một tin nhắn khiến tôi nghi ngờ: “Cưng cứ đi với chị, em chờ được mà”. Tôi xem ngày giờ của tin nhắn ấy và nhớ ra hôm đó là ngày tôi hẹn Kiên lên thăm mộ ba tôi ở Bình Dương…
Tôi nhờ cô nhân viên gọi lại số điện thoại ấy, vờ như gọi nhầm và ghi âm lại giọng nói. Khi mở ra nghe lại, tôi bỗng thấy xây xẩm mặt mày. Đúng là giọng Lan Hương, cô em kết nghĩa, người bạn mà tôi đã tin tưởng như em ruột của mình. Mọi việc đã rõ ràng nhưng tôi không thể nào tin đó là sự thật…
Khi Kiên báo với tôi bị mất điện thoại, tôi đã định canh lúc anh không có ở nhà để mang trả lại; thế nhưng ngay cả chuyện đó tôi cũng không làm được. Nghĩ tới anh, tôi lại thấy nghẹn ứ trong lòng. Còn với Lan Hương, tôi không biết phải làm sao?
Tôi không làm điều gì sai trái với họ, sao nỡ phản bội lại lòng tin, tình yêucủa tôi như vậy? Không lẽ trên đời này lại có những kẻ giả dối, trơ tráo được ngụy tạo sau lớp vỏ bọc tử tế, hiền lương như vậy? Tôi phải giành lại người yêu hay bỏ mặc anh ta chạy theo người con gái hạ tiện ấy? Có ai cởi bỏ dùm tôi những khúc mắc, đớn đau đang giằng xé trong lòng…
Theo Nguoiduatin
Gần cưới mới biết bạn gái chính là em cùng cha khác mẹ
Nhìn tấm ảnh cha em, mẹ suýt ngất, đó là người từng lừa dối để nói lời yêu mẹ, và tôi là sản phẩm của cuộc tình chớp nhoáng ấy.
Ảnh minh họa
Tôi 32 tuổi, là bác sĩ; em là đồng nghiệp cùng khoa. Em ít hơn tôi hai tuổi, là một người có tấm lòng nhân hậu và rất yêu trẻ nhỏ. Tôi nhiều lần nhìn thấy em thì thầm hỏi thăm các bé. Ngoài việc thăm khám, em luôn gần gũi như một người bạn, người thân, làm cho những đứa trẻ bớt sợ hãi khi bị những cơn đau hành hạ.
Trong khoa biết bao chàng trai trồng cây si, theo đuổi nhưng tôi may mắn vì là người em chọn. Tôi và em cùng ngành nên cả hai luôn thấu hiểu cho những khó khăn, động viên nhau cùng cố gắng hoàn thành trách nhiệm cao cả của mình. Tôi có những chuyến đi khám tình nguyện cùng em ở những địa phương nghèo, đặc biệt là các địa phương miền núi còn nhiều khó khăn. Càng hiểu và trân trọng tình cảm của em dành cho những trẻ em nơi đó, tôi càng yêu em nhiều hơn. Tôi là dân tỉnh lẻ, còn em người Hà Nội, gia đình khá giả nhưng em lại không có tính cách của tiểu thư con nhà giàu. Em ăn mặc đơn giản, phong cách của em luôn là quần tây, áo sơ mi nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp thanh tú.
Khi tôi ghé nhà em chơi, bố mẹ em rất hài lòng. Sau 2 năm quen biết, bố mẹ em đã coi tôi như con cái trong nhà, nhà có việc gì cũng gọi tôi qua. Thời gian sau đó em cũng về quê tôi chơi, cha mẹ tôi rất ưng ý về em. Chúng tôi hạnh phúc vì tình yêu của mình được cả hai bên gia đình ủng hộ, chỉ chờ một kết thúc có hậu.
Vậy mà cuộc đời không như mơ, trong một lần tôi về thăm nhà nhân chuyến nghỉ phép, em có đăng lên Facebook hình ảnh của em và bố chụp chung hồi em còn nhỏ. Tôi có vào bình luận, sau đó vì có chút việc nên ra ngoài không tắt máy mà vẫn để nguyên trạng. Mẹ tôi vào và vô tình nhìn thấy hình. Lúc tôi xong việc trở vào thì nhìn thấy mẹ như đang sắp xỉu, ánh mắt mẹ thất thần như vừa xảy ra chuyện gì sốc lắm. Mẹ hỏi tôi có biết ai trên hình đó không? Tôi nói đó là bố em.
Ngay chiều hôm đó mẹ gọi tôi xuống, hỏi đã đi quá giới hạn với em chưa? Tôi trả lời chưa. Mẹ nói "Nếu chưa có gì xẩy ra thì con nên chấm dứt ngay". Tôi hỏi lý do tại sao mẹ nhất quyết không nói. Mẹ bảo sở dĩ quyết định như thế là muốn tốt cho cả em và tôi, nói tôi đừng tìm hiểu lý do làm gì vô ích. Trước đây tất cả những gì thuộc về em mẹ đều khen. Mẹ còn nói thật tốt số khi có con dâu vừa đẹp người tốt nết, rồi chính mẹ giục chúng tôi đi xem ngày để cuối năm cho hai đứa cưới nữa. Vậy mà tại sao mẹ lại thay đổi như vậy? Tất cả những lời mẹ nói vô ly hết sức, tại sao lại bắt tôi rời xa em.
Thuyết phục tôi xa em bằng những lời lẽ không có hiệu quả, mẹ đành kể cho tôi nghe một câu chuyện mà đến giờ tôi vẫn còn ám ảnh. Hóa ra người mà em gọi là bố, người cả em và tôi cùng ngưỡng mộ lại đáng khinh bỉ đến thế. Ngày đó ông ta cùng đoàn bác sĩ của thành phố có chuyến công tác khám chữa bệnh ở tỉnh của mẹ, khi đó mẹ tôi là y tá, cũng tham gia hỗ trợ theo đoàn. Tuy thời gian tiếp xúc không dài nhưng cả hai đã đem lòng yêu nhau (Ông ta nói dối còn độc thân, chưa có người yêu). Sau lần đó, ông ta cũng xuống thăm mẹ nhiều lần và một trong những lần đó mẹ đã trao đời con gái cho ông ta, tôi là sản phẩm của cuộc tình chớp nhoáng ấy. Mãi sau này mẹ mới biết ông ta đã có vợ và con trai lớn ở thành phố trước khi buông lời tán tỉnh mẹ. Khi biết tin mẹ có bầu, ông ta đưa cho ít tiền bảo mẹ hãy bỏ cái thai. Mẹ nói không cần và đã bỏ cái thai rồi, sau này đừng tìm gặp cũng như xuất hiện trước mặt mẹ nữa.
Rồi mẹ gặp cha tôi bây giờ, ông là người theo đuổi mẹ rất lâu rồi. Biết mẹ gặp hoàn cảnh éo le nhưng ông vẫn yêu thương mẹ và nói sẽ xem tôi như con đẻ, không phân biệt đối xử. Tôi có thêm một người em trai và em gái nữa, bí mật này chỉ có mẹ và cha biết. Khi ngồi nghe mẹ nói, tôi cứ như người đi trên mây, chuyện này thật quá sức tưởng tượng. Tại sao lại là em, trong thế giới này biết bao nhiêu người con gái, sao ông trời lại đùa giỡn với hoàn cảnh của tôi, cho tôi gặp và yêu em? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu mẹ không phát hiện được? Như sợ tôi không tin, mẹ cho xem tấm hình ông ta mẹ cất giấu nơi đáy tủ (mẹ nói cất giữ cái này không phải vì còn tình cảm với ông ta mà vì một ngày nào đó mẹ sẽ cho tôi biết về thân thế thực sự của tôi). Mẹ nói không nghĩ lại phải nói cho tôi biết sớm và trong hoàn cảnh không mong muốn như thế này.
Mẹ khuyên tôi nên giả vờ lạnh nhạt, hoặc có người khác để em rời xa tôi, chứ đừng nói sự thật vì như thế em sẽ suy sụp. Mẹ không muốn vì chuyện này làm ảnh hưởng tới một cô gái tốt và thánh thiện như em. Mới có gần một ngày trôi qua mà tôi tưởng tượng như một giây còn dài hơn cả thế kỷ. Trong tôi giờ là hàng trăm thứ cảm xúc hỗn độn, tất cả đều đổ vỡ, tôi đã sai lầm khi bắt mẹ nói ra, trong khi mẹ luôn muốn cố giấu để bảo vệ tôi và em. Tôi đã bắt mẹ khơi lại vết thương đã trôi qua hơn 30 năm. Rồi đây khi về lại thành phố làm việc, đối diện với thân phận mới, tôi sẽ phải đối xử với em như thế nào. Tình cảm đâu phải nói xóa là xóa ngay được như xóa một file mình không mong muốn trên máy tính. Tôi buồn vì thân thế mình chỉ một phần, tôi phải làm sao để thoát ra cảnh này mà ít làm tổn thương em nhất? Người tôi lo lắng lúc này vẫn là em, dù giờ đây quan hệ của tôi và em đã đổi khác.
Theo VNE
Uất nghẹn nỗi đau vừa mất con, nhà chồng tương lai ép hủy hôn Thực ra đó chỉ là cái kế hoãn binh của nhà chồng tương lai. Chị uất nghẹn, chị không ngờ nhà anh lại tàn nhẫn đối với chị như thế... Không được may mắn như những người con gái khác, ngoại hình chị dưới mức trung bình. Đã thế chị lại sinh ra trong một gia đình nghèo khó, không được cho ăn...