Sụp đổ khi sắp sinh thì phát hiện chồng cặp bồ với… bạn trai
Rồi một đêm, khi Thảo quay ngang quay dọc không ngủ được vì đau lưng, bỗng dưng cô thấy điện thoại của chồng sáng lên tin nhắn: “Anh ngủ chưa?”…
Ảnh minh họa
Mười năm trước, Tuấn là đàn anh của Thảo khi cùng sinh hoạt trong một câu lạc bộ ở trường đại học. Khi ấy, hai người chỉ là bạn. Ra trường, mỗi người một phương. Nhưng cách đây 2 năm, Thảo và Tuấn tình cờ gặp lại nhau trong buổi lễ kỷ niệm của câu lạc bộ. Hai người va vào nhau, nhận ra mối thân tình ngày xưa, cười nói tíu tít như gặp lại bạn cũ lâu năm.
Tuấn kể cho Thảo nghe chuyện anh vừa bị thất tình, nay 32 t.uổi rồi nên suốt ngày bị bố mẹ giục lấy vợ. Thảo cũng đồng cảm nỗi lòng với Tuấn khi chính cô cũng phải chịu áp lực lời ra tiếng vào vì 31 t.uổi rồi mà chưa có mảnh tình vắt vai. Sau khi nối lại liên lạc được khoảng 2 tuần thì Thảo nhận lời… yêu Tuấn. Hai người trở thành một cặp, đám cưới diễn ra chỉ trong 3 tháng sau đó. Vì ai cũng mong ổn định sớm.
Sau khi về chung một nhà, Tuấn vẫn làm tròn vai trò của một người chồng. Anh luôn nộp hết t.iền lương cho vợ, chủ động giúp vợ nấu cơm hoặc rửa bát. Những ngày lễ tết, kỷ niệm, Tuấn luôn mua quà tặng vợ đầy đủ, chẳng thiếu dịp nào. Thảo rất hài lòng về điều này. Thế nhưng, nỗi niềm mà Thảo chôn chặt trong lòng là chuyện ấy của hai vợ chồng rất nhạt. Tuấn thường không có nhu cầu và chỉ đáp ứng khi Thảo nũng nịu đòi “yêu”.
Thảo đã tự an ủi mình rằng vấn đề đấy chẳng có gì to tát cả. Vì Tuấn là một người chồng khá tuyệt rồi. Nhất là từ khi Thảo biết tin mình có bầu, mọi chuyện lại trở nên đơn giản hơn. Thảo thích gì, chỉ cần nói ra, là Tuấn chiều ngay lập tức. Ví như Thảo nghén ốc vào tối muộn, Tuấn cũng sẵn sàng lấy xe đi mua về cho vợ. Thảo muốn mua váy mới, Tuấn cũng đèo Thảo đi, kiên nhẫn ngồi đợi…
Thấm thoắt, Thảo cũng đã mang thai đến tháng thứ 9. Những ngày cuối thai kỳ mỏi mệt, nặng nề, Thảo xin nghỉ việc sớm để chuẩn bị cho công cuộc sinh nở. Trong khoảng thời gian này, Thảo bắt đầu rảnh rang hơn, cứ đi ra đi vào chứ không phải làm gì cả. Rồi rảnh rỗi sinh nông nổi, cô bắt đầu nghĩ ra việc nên kiểm tra chồng, xem anh có “tòm tem” gì bên ngoài không. Bởi Thảo đọc trên mạng rất nhiều vụ chồng đi ra ngoài ngoại tình để đổi gió khi vợ có bầu.
Hai ngày liền, Thảo lần mò các tài khoản mạng xã hội, email, ứng dụng trên điện thoại chồng mà chẳng tìm thấy điều gì khả nghi. Rồi một đêm, khi Thảo quay ngang quay dọc không ngủ được vì đau lưng, bỗng dưng cô thấy điện thoại của chồng sáng lên tin nhắn: “Anh ngủ chưa?”. Thảo bàng hoàng vô cùng, mãi cô mới lấy lại được bình tĩnh để mở tin nhắn ấy ra. Rồi cô dùng tất cả sự dũng cảm của mình để nhắn lại: “Anh chưa”.
Và tất cả sự thật như phơi bày trước mắt Thảo trong tin nhắn hồi đáp sau đó: “Em biết mình quy định không nên nhắn với nhau vào giờ này. Nhưng một lần nữa em lại thấy bế tắc quá. Mình sẽ phải sống thế này đến bao giờ hả anh?”. Thảo cố định hình lại và nghĩ, biết đâu phía bên kia gửi nhầm tin nhắn. Cô lấy điện thoại của mình, gửi một tin đến số điện thoại phía đầu kia, làm một phép thử: “Anh Tuấn đây. Số kia của anh bị hết t.iền. Em nói rõ hơn đi”.
Ngay như chớp, Thảo nhận lại được một lời đề nghị: “Em muốn gặp anh!”. Thảo bỗng nhiên như muốn đi tới tận cùng: “Để sáng mai đi, em muốn gặp ở đâu?”. Sau khi nhận được địa chỉ, Thảo nhắn lại một tin đồng ý rồi xóa sạch sẽ những cuộc hội thoại ban nãy, nhắm mắt ngủ, lòng như lửa đốt chỉ mong đến sáng. Buổi sáng hôm sau, Thảo thức dậy, tiễn chồng đi làm như mọi ngày rồi bắt taxi đến chỗ hẹn trong tin nhắn. Đó là một quán café mà chồng đã từng dẫn Thảo đến.
Ảnh minh họa
Nhưng điều khiến Thảo bất ngờ và choáng váng hơn cả, là nhìn thấy Hùng – người em đồng nghiệp thân thiết của chồng đang ngồi ở phía xa xa. Thảo sợ hãi, cố nép vào một góc rồi lấy điện thoại ra gọi số đêm qua đã nhắn tin. Nào ngờ, người nhấc máy lại đúng là Hùng. Bất giác, Thảo sợ hãi dập máy. Rồi cô nhắn lại một tin: “Anh đang bận họp đột xuất, em đợi anh được không?”.
Và tin nhắn hồi đáp khiến Thảo như nghẹt thở: “Vâng. Em đợi được. Em đang ở đây rồi”.Nhìn Hùng bấm máy, nhìn tin nhắn gửi đến, nhớ lại sự thân thiết khác thường giữa Tuấn và Hùng, nhớ lại những lần lạnh nhạt đến đáng sợ trong đêm của Tuấn… Thảo lờ mờ hiểu ra tất cả. Hóa ra, Tuấn chỉ lấy Thảo để che đậy con người thật của mình. Hóa ra, những lần Tuấn và Hùng cùng nhau đi du lịch với công ty, cùng đi công tác… là để hẹn hò với nhau.
Thảo lâu nay vốn đã ghen với Hùng, nhưng lại tự lắc đầu cho rằng mình thật xốc nổi, thật điên rồ khi ghen tuông chồng với một người đàn ông như thế. Nào ngờ linh tính bấy lâu nay của cô là đúng. Chỉ là bây giờ, với bi kịch quá khủng khiếp như thế này, cô không biết phải làm gì nữa. Bất giác, Thảo đặt tay lên chiếc bụng sắp đến ngày sinh, những giọt nước mắt cứ lăn dài…
Theo Danviet
Người tình của mẹ (Phần 9): Khởi đầu của rạn vỡ
Bà Cúc run run nhìn con trai, không ngờ được là nó lại nói những lời này. Trước đến nay bà luôn vẽ mọi đường cho nó, không có bà, nó có thể ăn chơi đến ngày hôm nay không phải suy nghĩ gì sao? Không có bà, nó hách dịch được với ai kia chứ?
Thương lao ra ngoài cửa, nhưng cô không biết phải tìm con gái mình ở đâu. Cô không biết phải gọi điện cho ai hết, bên cạnh cô lúc này không có một ai cả.
Cố gọi điện cho Nhật, nhưng nó không bắt máy. Thương đi đi lại lại, cô cầu khấn thần linh hãy phù hộ cho con gái cô. Nếu nó có mệnh hệ gì chắc cô không sống nổi.
Cô vẫn nhớ mười lăm năm trước, khi mang cái thai ra khỏi nhà bố cô đã nói: "Nếu mày còn quay về, tao sẽ g.iết cả hai mẹ con." Thương hiểu tính bố, ông sẽ không có đủ dũng khí làm như thế, ông chỉ đang tức giận, nhưng cô nửa tự ái, nửa thương bố mà phải rời đi.
Nhật giống cô ở chỗ đó, trong lòng lúc nào cũng tồn tại một ngọn lửa, chỉ cần thả một vật nhỏ vào cũng bùng lên mạnh mẽ.
Không còn cách nào khác, muốn tìm được Nhật thì trước tiên phải đi tìm Vũ. Thương lấy điện thoại và gọi cho Ngọc.
Video đang HOT
Chuyện vợ chồng Ngọc còn chưa lắng xuống, căn biệt thự rộng lớn ầm ào tiếng nô đùa của hai đ.ứa t.rẻ. Chúng không bao giờ biết được bố mẹ đang xảy ra chuyện gì. Chúng hồn nhiên và vô lo.
Ngọc ngồi trong phòng, cô không còn khóc nữa, nhưng sự tức giận và thất vọng thì vẫn chưa thể nào nguôi ngoai. Mấy hôm nay Quốc ở nhà trông con, cố làm lành với vợ. Nhưng điều đó chỉ khiến Ngọc càng thêm đau lòng.
- Mày không có cách giải quyết nào sao? Cứ ngồi trong phòng trốn tránh thì ích gì? - Thương nói.
- Mày sang đây làm gì?
Thương chợt nhớ ra mình cũng có một vấn đề, và cô sang đây để giải quyết vấn đề đó.
- Cho tao số điện thoại của Vũ được không?
- Con Nhật cũng sang đây xin, có chuyện gì à?
- Con Nhật?
- Ừ, nó xin cũng khá lâu rồi.
Thương thở dài, ôm đầu mỏi mệt:
- Nó bỏ tao đi rồi.
Ngọc nhìn bạn, bất ngờ. Cô biết Nhật quan trọng thế nào với Thương. Con bé bỏ đi khác nào giáng cho Thương một cú đ.ấm thật mạnh. Có khi, cú đ.ấm đó còn mạnh hơn cú đ.ấm mà Quốc đã giáng cho cô.
Cô không còn khóc nữa, nhưng sự tức giận và thất vọng thì vẫn chưa thể nào nguôi ngoai (Ảnh minh hoạ)
- Được rồi, đưa điện thoại cho tao đi. - Ngọc bảo.
Thương với tay lấy cái điện thoại trên bàn. Ngọc tìm rồi đưa cho Thương:
- Tao đã gọi rồi, cậu ta sẽ bắt máy mà chẳng nghi ngờ.
Đúng là như vậy, rất nhanh sau đó, Vũ đã bắt máy.
Thương bối rối một lúc, cô biết phải nói chuyện với anh ta thế nào đây? Cô giống như một kẻ thua cuộc vậy.
- Vũ - Thương gọi.
Vũ không trả lời, anh đang chờ đợi câu nói tiếp theo của cô.
- Anh đang ở đâu? Tôi...tôi phải đến đó.
Thương nghe thấy tiếng Vũ cười, có gì đáng cười đâu nhỉ? Sau đó Vũ đáp:
- Toà nhà X, thành phố Y. Chị có đến kịp không? Hay là con gái chị sẽ đến trước?
- Đồ khốn. Cậu dám động vào nó sao?
- Chị đoán xem.
- Nếu cậu dám động vào, tôi sẽ g.iết cậu.
Thương cúp máy rồi định lao ra ngoài, nhưng Ngọc đã giữ cô lại. Cô ta đế tủ lấy một chiếc áo khoác, mặc vào người. Sau đó cô lấy thêm một xấp t.iền, nhét vào túi xách.
- Tao đi cùng mày.
- Mày điên à? - Thương rít lên - Mày phải ở nhà với chồng và hai đứa nhỏ. Đừng có vì giận dỗi mà bỏ đi như thế, không hay đâu.
Ngọc nháy mắt:
- Năm năm qua tao đã ở nhà quá nhiều. Có lẽ vì thế mà anh ta nghĩ tao luôn ở đây và đợi anh ta về như một con ngốc.
Thương không ngăn cản bạn nữa. Chuyện hôn nhân cũng chỉ là chuyện của hai người, người ngoài nhìn vào đều có ý kiến của riêng mình nhưng họ hiểu được hoàn cảnh đó bao nhiêu? Có nhiều vấn đề sâu kín nảy sinh mà nhìn bằng mắt thường không thể nào thấy được. Với Ngọc, có lẽ năm năm qua cũng là năm năm chồng chất những vấn đề rồi. chỉ là cô ấy không nói ra thôi.
Trong khi Ngọc và Thương đang bắt một chiếc xe để đến chỗ Vũ, thì anh đang phải tham gia một cuộc họp quan trọng. Lần chuyển việc lần này, bố đã nói không thể chậm trễ.
Vũ là con trai của một ông chủ thép, nhưng anh không được bố chiếu cố như những cậu ấm khác. Anh phải đi từng bước một. Học hành, nộp đơn xin việc, phỏng vấn. Trong công ty không có ai biết anh là con trai của ai. Anh chỉ là một người bình thường.
Có những chuyện Vũ không bao giờ muốn nói ra, chuyện bố mình là ai và chuyện anh là ai. Anh cảm giác nó khiến giá trị bản thân bị hạ thấp chứ chẳng phải được nâng tầm. Sự thật lòng của những bạn bè bên cạnh cũng sẽ biến mất. Họ nhìn anh như nhìn một tờ t.iền, họ vồ vập và thờ phụng.
Họp xong, Vũ lại về căn hộ của mình. Anh đã cố mua nó khi nó mới chỉ là một dự án. Giờ giá đã lên gấp bốn lần.
Nhật đã đứng trước cửa, con bé vừa nhìn thấy anh liền mừng rỡ. Nó chạy đến ôm chầm lấy anh.
- Chú đây rồi, sao chú đi mà không nói với em một lời nào?
Vũ đẩy Nhật ra, anh thấy không thoải mái cho lắm.
- Cháu bỏ nhà đi à?
Nhật dẩu môi lên:
- Em còn bỏ học nữa.
- C.hết, sao dại thế?
- Vì em yêu chú.
Nói rồi Nhật tiến đến và hôn Vũ. Cô không muốn để mất anh một lần nữa. Cô sẽ chứng minh cho cả thế giới này biết là cô yêu anh như thế nào.
Vũ đẩy Nhật ra, anh trợn mắt lên quát:
- Con bé này, đừng có làm bừa. Về với mẹ nhanh lên.
- Chú cũng yêu em mà, đúng không?
- Tôi không yêu cô! - Vũ nói đầy chắc chắn.
Nhật bần thần, câu nói của Vũ như đ.ánh mạnh vào tầng sâu nhất trong trái tim. Mọi thứ đang dần dần sụp đổ.
Trong công ty không có ai biết anh là con trai của ai. Anh chỉ là một người bình thường. (Ảnh minh hoạ)
Vũ biết là Nhật đang cảm thấy gì, nhưng anh vẫn phải nói. Vũ nắm lấy vai cô bé, nhìn thẳng vào mắt cô và bảo:
- Nghe này Nhật, cháu còn trẻ, cháu không hiểu được thế nào là yêu đâu.
- Chú không yêu em tại sao lại cứ luôn xuất hiện trong cuộc đời của em? Đừng nói là trùng hợp vì em không phải là con bé ngốc. Em biết cái gì là thật đấy.
Vũ thở dài, anh cảm thấy hình như mình đã quá sai lầm.
- Cháu tự hỏi điều đó...vậy có bao giờ cháu nghĩ chú đang lợi dụng cháu không?
Nhật không hiểu cho lắm, nếu chú muốn lợi dụng cô thì sao phải giúp cô nhiều đến vậy? Nhiều đến nỗi khiến cô muốn yêu chú. Cô có thể từ bỏ tất cả đểu yêu được Vũ, nhưng dường như chú ấy không cần.
- Nhật, cháu không hiểu được người chú hướng đến thật sự là mẹ cháu ư?
...
Một chiếc cốc ném qua người Tùng. Khi nó vừa rơi xuống đất là báo hiệu cho một hồi sóng gió trong gia đình này. Bà Cúc hít một hơi thật sâu, chỉ vào mặt con trai mà quát:
- Mày tự ý bỏ vợ khiến tao phải khốn đốn với nhà thông gia, giờ còn đòi lấy cái con đó. Mày làm ơn trưởng thành lên hộ tao được không?
- Ngày xưa mẹ nói với con cưới cô ta ba năm, khi công ty của mẹ ổn định thì con được phép quay về. Sau đó thì sao? - Tùng cười khổ - Sau đó mẹ viện đủ lý do để con phải ở lại. Đến nay đã mười lăm năm, khi tình yêu của cô ấy cạn kiệt rồi mẹ mới cho con quay về. Tại sao mẹ có thể độc ác với con như thế?
Bà Cúc run run nhìn con trai, không ngờ được là nó lại nói những lời này. Trước đến nay bà luôn vẽ mọi đường cho nó, không có bà, nó có thể ăn chơi đến ngày hôm nay không phải suy nghĩ gì sao? Không có bà, nó hách dịch được với ai kia chứ?
- Tao không muốn nhìn thấy mặt mày nữa. Nếu mày lấy con Thương, thì tất cả t.iền bạc trong cái nhà này đừng hòng lấy một cắc.
Tùng gật đầu, trước khi quay người bỏ đi anh nói:
- Thật đúng với ý của con.
Theo Eva
Anh đi qua cơn say nắng rồi, nhà mình cũng chẳng còn nữa... Từ lúc nào, gia đình không còn là nơi anh thấy yên bình nhất, từ khi nào người anh nhớ thương đã không còn là em và con. Và từ bao lâu rồi, mình đã xa nhau đến cách trở bằng cả một tình yêu của chỉ riêng mình anh... Ngày em biết anh say nắng cô gái bằng t.uổi cháu của mình,...