Suốt tuổi thơ, nhiều lần tôi bị người thân lạm dụng tình dục
Tôi nhớ hồi còn nhỏ, chú tôi rất thương và thường dẫn tôi đi chơi ở nhà bạn gái. Nhưng ông trời thật bất công khi biến “tình thương” đó thành nỗi ám ảnh tôi suốt mười mấy năm còn lại.
ảnh minh họa
Tôi sinh ra và lớn lên tại vùng quê nghèo miền Bắc. Từ nhỏ, tôi đã là đứa trẻ ngoan hiền được cả xóm yêu quý. Gia đình tôi không giàu nhưng cũng khá giả. Là gái quê nên từ năm học lớp 4, lớp 5 tôi đã biết nấu cơm, nấu cám và kiếm bèo cho heo. Tôi nhớ hồi còn nhỏ, chú tôi rất thương và thường dẫn tôi đi chơi ở nhà bạn gái. Nhưng ông trời thật bất công khi biến “tình thương” đó thành nỗi ám ảnh tôi suốt mười mấy năm còn lại.
Hồi đó tôi nhỏ nhỏ xinh xinh và đêm thỉnh thoảng vẫn ngủ chung với chú. Và tôi đã bị chú “lạm dụng tình dục” – điều mà sau này lớn lên tôi mới biết nó là cái gì. Rồi một lần vô tình tôi thấy cô và người yêu làm chuyện ấy ngay ở sau nhà. Cái đầu non nớt của một đứa trẻ lúc đó không được giáo dục giới tính đàng hoàng đã khiến tôi cũng “chơi” trò đó với một thằng bạn trai cùng tuổi. Lúc đó, tôi khoảng 8 hay10 tuổi gì đó. Tôi không nhớ nữa. Rồi tôi còn tiếp tục bị lạm dụng tình dục bởi một thằng em con nuôi của chú hơn vài tuổi khi được nó cho vài bức vẽ hay một ông bác cho một vài bức hình thêu…Cứ thế, những việc trong quá khứ mơ hồ in sâu trong trí nhớ của tôi ngày bé khiến tôi khép kín tâm hồn lại và cảm thấy mình thật đáng kinh tởm.
Năm tôi học lớp 5, khi bố mẹ tôi còn ở nhà, chồng cô tôi cùng một vài người bạn của bố ở miền Nam ra chơi. Đêm ấy tôi nằm giường ngoài, gian ngoài cùng cùng với mấy cô chú thì phải. Tôi nhớ như in mình mặc một chiếc quần tây xanh mà khóa kéo đã bị rách một chút. Phải cẩn thận lắm mới kéo khóa được. Vậy mà đêm đó ai đó lại mò mẫm kéo khóa quần tôi xuống và lúc đó theo phản xạ tự nhiên, tôi phải giả bộ quay mình về phía ngược lại nhưng vẫn bị người nào đó lạm dụng bên ngoài.
Lớn hơn một chút đó là năm tôi học lớp 6, bố mẹ tôi vào Nam sinh sống, tôi ở nhà với ông bà và chú thím. Lúc đó chú tôi đã lấy vợ. Tối đó khi tôi được vào trong đội múa của trường và diễn văn nghệ buổi tối. Từ trường về tôi đi đường tắt ngang cánh đồng xuống đê nơi mà lúc chưa vào Nam bố cùng chú thím đã thuê trồng rau, ngô, đậu. Tối đó tôi ngủ với chú và em. Và những hình ảnh lờ mờ hồi nhỏ làm tôi sợ không dám ngủ ngay cạnh chú nhưng tối đó lại một lần nữa tôi bị chú lạm dụng. Tôi cứ lờ mờ sống với ý nghĩ bị lạm dụng nên dù là một trong số những học sinh ngoan giỏi nhất lớp, tôi bao lần giả bị bệnh để ông nội lên trường xin nghỉ học.
Và rồi, lo lắng cho sức khỏe của tôi, bố mẹ đưa chị em tôi vào chơi hè năm lớp 6. Sau đó, chúng tôi ở lại đây học luôn. Mọi chuyện trong quá khứ dần được tôi nhận thức rõ ràng hơn khi lớn và tôi đã chỉ chăm chăm học hành. Cứ như thế tôi học càng ngày càng giỏi hơn và đậu vào một trường cấp ba giỏi rồi trường đại học có tiếng ở Sài gòn. Lớn lên một chút tôi cũng đã bớt giày vò bản thân hơn vì tôi nghĩ bé thơ hồi xưa không có tội. Tôi cũng chỉ là nạn nhân mà thôi, tôi không hề mất nhân cách và tôi bắt đầu sống cho mình.
Video đang HOT
Cho đến khi tôi gần ra trường thì gặp anh. Tôi mạnh dạn vượt qua rào cản tâm lý khó khăn hồi nhỏ để mở lòng để đón nhận một thứ tình cảm mới. Anh yêu tôi và chăm sóc cho tôi từng chút, tôi nhẹ nhàng bên anh cùng anh chia sẻ mọi chuyện và tôi lại bắt đầu một sự đau buồn mới sau những tháng ngày bên nhau.
Anh hơn tôi 5 tuổi, là nhân viên ngân hàng, tôi với anh mất một khoảng thời gian tìm hiểu. Tôi quen anh khi anh mới chia tay “bạn gái” không lâu. Người mà anh quen cả 3, 4 năm trời. Cứ thế thời gian trôi qua tình cảm của tôi với anh dần chuyển sang tình yêu. Và sau này anh hay hỏi :” Vì sao em yêu anh”, tôi luôn trả lời:”Vì tình yêu anh dành cho em”.
Chúng tôi yêu nhau nhưng gia đình tôi theo đạo Thiên Chúa nên bố mẹ cấm hai chị em tôi không yêu người ngoại đạo mà nên yêu người Bắc. Chúng tôi đã từng vì chuyện này mà rất buồn và từng chia tay nhưng không thể. Tối đó tôi và anh uống cafe nói chuyện, tôi và anh đều buồn và khóc vì tôi muốn làm một đứa con có hiếu. Không thể kiềm chế tôi nói anh chở tôi tới chỗ nào để có thể ôm anh và khóc. Anh không muốn nhưng rồi chúng tôi cũng đã vào đó để thỏa phút riêng tư bên nhau.
Lần đầu, lần thứ hai chúng tôi chỉ ôm hôn và khóc nhưng lần thứ ba vào nhà nghỉ, tôi đã quyết định bỏ đi chút lý trí cuối cùng vì muốn xác minh hai chữ “trinh tiết”. Tôi muốn xác minh chuyện mơ hồ hồi nhỏ và thật không may mắn khi tôi biết với anh đó là lần đầu tiên quan hệ thực sự của tôi. Và lần đâu tiên đó giúp tôi chứng minh hồi nhỏ tôi chỉ bị “lạm dụng tình dục bên ngoài”. Lúc về tôi vui khôn xiết ngồi cười một mình mà anh không hiểu.
Chúng tôi cứ thế gặp nhau đi ăn, cafe và quan hệ. Tuy nhiên tôi bây giờ đã lớn và đã ý thức được chuyện mình làm, tôi chấp nhận và chịu trách nhiệm với những gì mình đã làm.Một đêm, tôi nói chuyện không muốn tiến tới với anh, không muốn có gia đình. Tôi nói vậy vì không còn cách nào khác. Tôi sợ làm cha mẹ buồn và một mặt sợ không còn anh bên cạnh. Anh nổi nóng hỏi tôi sợ trách nhiệm, gánh nặng gia đình? Và rằng nên bỏ đi suy nghĩ đó và rằng anh bên em mà sau này không tiến tới thì bây giờ bên nhau làm gì? Anh đâu hiểu tôi dối lòng nói thế chứ con gái ai không muốn được một mái ấm gia đình. Tôi ngang bướng anh không sao khuyên được nên anh đã kể tôi nghe một chuyện đó là anh đã có vợ và con gái 10 tháng tuổi. Vợ chồng anh đã ly dị. Tôi đau đớn nhưng không hận anh và quyết định làm một người bạn tri kỷ của anh.
Từ tình yêu chúng tôi chuyển qua tình bạn, tôi có thể nhưng anh thì không và anh lại lần nữa làm tôi xiêu lòng. Tôi chấp nhận ở bên anh và cả hai không nhắc đến chuyện tiến tới. Anh học đạo và nói luôn đợi đến khi có thể, khi tôi lớn tôi già cũng được hay ở bên tôi dù không cùng mái nhà.
Tôi chấp nhận cho đến hôm qua khi hỏi rõ và biết anh chưa thật sự ly dị mà đang trong giai đoạn hòa giải, lần thứ ba thì phải. Tôi quyết định chia tay anh lần nữa, thật buồn nhưng bù lại khoảng thời gian này biết đâu tốt hơn cho vợ chồng và con gái anh. Tôi ngàn lần hy vọng anh trở về với gia đình dù tôi biết tim tôi tan nát. Từ khi tôi biết anh đã từng có gia đình lần nào gặp mặt, nói chuyện tôi cũng nhắc khéo anh thu xếp thời gian về thăm con và lần này chia tay cũng vậy tôi mong anh về thăm bé.
Anh nói sẽ luôn đợi tôi vào các buổi tối chúng tôi hay gặp nhau. Đợi để gặp lần cuối nhưng tôi quyết định sẽ không đến nữa. Nhưng tôi luôn lo lắng anh có chuyện, công việc anh bị ảnh hưởng. Tôi phải làm sao đây hay cứ để anh chờ như thế? Anh nói sẽ đợi, sẽ đợi và mãi yêu tôi nhưng còn tôi, tôi sợ nhìn thấy hình ảnh chờ đợi của anh.
Các bạn ơi tôi nên làm sao đây, có lẽ tôi phải kiếm gì làm hoặc học vào các buổi tối đó nếu không tôi không chịu nổi lại chạy đến với anh mất.
Theo Afamily
Vợ chồng nuôi heo đất để về quê ăn Tết
Chuẩn bị cho ngày về, vợ chồng cùng đi chợ, ra siêu thị mua sắm đủ thứ. Chỉ riêng việc này đã thấy rắc rối. Với chồng, chọn "thủ tục" lì xì là hợp lý, nhanh gọn, nhưng vợ không chịu, nhất định phải có quà cho những người mà vợ đã lên danh sách.
Nuôi heo đất được xem là cách tiết kiệm hữu hiệu nhất cho kế hoạch về quê ăn Tết của gia đình mình.
Mới ra Giêng, vợ rinh về con heo to, kêu gọi cả nhà cùng chung sức vỗ béo. Chồng đùa: đã bỏ thuốc, giảm nhậu, chẳng lẽ giảm ăn nữa thì lấy sức đâu mà làm việc! Vợ quyết liệt: "Không phải lúc nào heo cũng đòi ăn. Heo chỉ biết đói lúc thấy mọi người phung phí".
Thế là cả nhà cùng vào cuộc. Việc chi tiêu hàng ngày vẫn diễn ra bình thường, chỉ khác trước một chút là có điểm dừng. Những hôm "vô mánh", vợ chồng mạnh ai nấy "vỗ", nên cảm giác heo lớn lên mỗi ngày. Điều đó vừa thú vị, vừa tạo thói quen có lợi: chồng biết cách từ chối những cuộc nhậu, vợ giảm mua sắm, con cái bớt mè nheo đòi quà.
Mức lương của hai vợ chồng thuộc tầm trung, nên mỗi đợt về Tết phải lên lịch trước hết sức cụ thể để không bị động. Nào tiền tàu xe, di chuyển; nào chuyện quà cáp, biếu xén, lì xì cho cả hai bên nội, ngoại. Danh sách dài cả... cây số. Vợ chồng động viên nhau "cố lên", lẽ nào cứ đón xuân tha hương mãi! Thỉnh thoảng thấy vợ ôm heo lắc lắc, xem nặng nhẹ thế nào, chồng tự nhủ phải gắng tiết kiệm.
Ảnh mang tính minh họa
Tối trước hôm đi mua vé, vợ chồng quyết định mổ heo. Trước mắt chồng toàn những tờ tiền mệnh giá 100, 200, 500 ngàn sáng chói. Chồng thắc mắc, vợ bảo những tờ tiền mệnh giá thấp của chồng, vợ phải đổi thành tiền trăm cho tiện. Heo phải được ăn sang, ăn sướng như thế mới mau lớn! Chồng phục vợ sát đất.
Sau khi trích tiền mua vé khứ hồi, số "thịt" còn lại cũng khá bộn, có thể trang trải đủ cho hành trình về quê. Dù vậy, khoản phát sinh bao giờ cũng là con số biết nói. Có lẽ phải đợi lãnh lương, lãnh thưởng, để ngày về thêm phần tự tin. Phải công nhận kế hoạch nuôi heo đất tuy có vẻ tủn mủn nhưng hiệu quả không ngờ. Nhớ lần về Tết trước, do bị động "toàn tập", nên phải ứng lương, mượn bạn bè, ra Giêng "cày" trả nợ hụt hơi.
Chuẩn bị cho ngày về, vợ chồng cùng đi chợ, ra siêu thị mua sắm đủ thứ. Chỉ riêng việc này đã thấy rắc rối. Với chồng, chọn "thủ tục" lì xì là hợp lý, nhanh gọn, nhưng vợ không chịu, nhất định phải có quà cho những người mà vợ đã lên danh sách. Vợ chọn những món quà vừa túi tiền, nhưng ý nghĩa. Chồng chỉ biết kéo xe đẩy lòng vòng trong siêu thị giúp vợ, và yên tâm khi có vợ chịu trách nhiệm về khoản biếu xén ấy.
Hành lý đã sẵn sàng. Tinh thần thật sự thoải mái. Chỉ đợi đến giờ "G" là cả nhà xuất phát. Được như thế này là công của cả nhà, vì ai cũng ra sức vỗ béo heo. Chồng nghĩ, không riêng gì chuyện tết nhứt, khi muốn thực hiện điều gì liên quan đến tiền bạc (nhất là đối với những gia đình có mức thu nhập khiêm tốn như gia đình mình), chỉ cần sớm lên kế hoạch với "heo đất", cùng quyết tâm thực hiện, mọi việc sẽ dễ dàng thành hiện thực.
Theo VNE
Ấm ức ở cùng mẹ chồng Nó về làm dâu cũng đã ba năm có lẻ, những ấm ức, cay cú dường như sắp lĩnh hội đủ, các quy tắc bất thành văn bắt đầu được nó thiết lập để tạo nên kinh nghiệm cho mình, trong đó có những quan điểm sai mười mươi mà vẫn đành phải bấm bụng tuân theo. Nó dần rút ra khái niệm...