Suốt nửa năm chồng tôi không ‘đòi hỏi’
Tôi không hiểu vì sao suốt nửa năm không “gần gũi” mà chồng cũng chẳng “đòi hỏi”.
Phải chăng tôi đang bị lãnh cảm? (Ảnh minh họa)
Chúng tôi đến với nhau qua sự quen biết từ hai gia đình, cũng chính vì thế nên giữa tôi và anh không có thời gian để tìm hiểu kỹ càng mọi chuyện. Có chăng cũng chỉ là một vài lần đi chơi lúc anh ra nhà thăm tôi hay hỏi han nhau qua những người thân của hai bên gia đình.
Cũng vì tin tưởng mọi người nên khi anh ngỏ lời làm đám cưới, tôi đã nhanh chóng đồng ý. Thời gian đầu sống với nhau, tôi cũng cảm nhận được sự ấm áp của tình cảm vợ chồng… nhưng đến bây giờ, tôi mới thấy cuộc sống của mình thật tẻ nhạt.
Suốt 10 năm chung sống bên nhau, chúng tôi đã có với nhau hai con, một trai, một gái. Thú thật, đến bây giờ tôi cũng không hiểu được vì sao mình lại có thể chung sống với anh suốt một thời gian dài đằng đẵng như vậy? Còn thời gian anh dành cho ba mẹ con tôi hầu như là con số không.
Anh rất vô tâm, vô tình, ngay khi tôi đang mang thai, rất mệt mỏi và không thể nấu cơm, dù tôi có nhờ anh giúp đỡ nhưng anh vẫn mặc kệ. Anh cứ ngồi xem cho hết bộ phim anh thích rồi mới chạy ra ngoài mua cơm cho mẹ con tôi ăn. Cũng có nhiều lúc vì đợi chồng không được, tôi đành phải ra ngoài mua cơm về cho cả nhà ăn.
Video đang HOT
Tôi thực sự rất buồn khi chồng mình hời hợt với gia đình như vậy! Anh đi đâu, làm gì, tôi cũng không hề biết… vì anh không bao giờ nói chuyện, chia sẻ cùng tôi. Nếu có hỏi thì anh cũng trả lời chung chung cho qua chuyện.
Giờ đây, anh không quan tâm tới tôi, tôi cũng cho qua vì chuyện đó đã xảy ra quá nhiều. Nhưng có điều lạ là hai đứa con anh cũng không hề quan tâm… nhưng hễ con đau ốm hay có chuyện gì xảy ra thì anh lại đổ lỗi lên đầu tôi.
Tôi dường như đã không còn tình cảm gì với anh nữa… nhưng tôi không biết phải làm gì, cũng không có cớ gì để ly hôn. Anh vẫn làm việc bình thường, vẫn về nhà đều đặn, chỉ có việc anh sống chỉ cho riêng anh, không bao giờ quan tâm đến mẹ con tôi sống thế nào.
Đã nửa năm nay, hai vợ chồng không “gần gũi” nhau nhưng anh vẫn không “đòi hỏi” gì cả. Tôi cũng không muốn nói đến chuyện này vì như vậy càng tốt hơn cho bản thân tôi. Dường như tôi đã không còn bất cứ cảm giác gì với anh nên anh sống ra sao tôi cũng kệ.
Nhiều lúc tôi cũng không thể hiểu được tại sao tình cảm gia đình chúng tôi lại nhạt nhòa, hời hợt như vậy? Như lúc này đây, tôi cũng không biết mình thật sự cần gì ở anh và tại sao lại phải bó buộc mình sống như vậy nữa?
Phải chăng tôi đang bị lãnh cảm? Tôi thực sự cảm thấy hoang mang và không biết phải làm sao để giải thoát bản thân khỏi hoàn cảnh này nữa?
Theo VNE
Có một điều gì đó đã làm cho tôi u mê, lú lẫn...
Dù biết cái kết cục đang chờ đợi mình chẳng tốt đẹp gì, nhưng có một điều gì đó đã làm cho tôi u mê, lú lẫn đến nỗi chỉ muốn hành động theo bản năng.
Tôi chưa bao giờ nghĩ có lúc mình lại khát khao những chuyện tầm thường như vậy. Tôi đã trao thâncho một người đàn ông khác không phải chồng mình trong lúc anh vắng nhà. Điều khốn nạn nhất là sự khao khát đó không thôi ngừng nghỉ, nó đốt cháy tôi như một đám lửa ma mị. Tôi như con thiêu thân nhắm mắt lao vào dù biết rằng cái kết cục đang chờ đợi mình chẳng tốt đẹp gì.
Minh đi công tác nước ngoài một năm. Anh có tiêu chuẩn mang vợ con theo nhưng tôi từ chối vì sợ bỏ lỡ công việc đang rất tốt đẹp của mình. Tôi nghĩ một năm thì có gì phải lo lắng bởi đối với tôi, công việc còn thú vị hơn cả đàn ông. Khi Minh ở nhà, tôi có bao giờ thèm thuồng, đòi hỏi anh đâu?
Thế nhưng đó là khi tôi chưa gặp Tùng. Người đàn ông ấy đã đánh gục tôi chỉ sau 3 lần gặp gỡ. Anh tachiếm đoạt tôi ngay trong chính căn nhà của tôi. Hôm đó, Tùng đã lao vào tôi bằng sức mạnh của một con sư tử đang săn mồi. Và tôi đã bị anh ta nuốt chửng. Điều khốn nạn là chính tôi sau đó lại khát khao, thèm muốn bị xem là con mồi béo bở, bị nghiền nát, xâu xé đến tả tơi.
"Anh thích em ngay từ cái nhìn đầu tiên và thề rằng em sẽ phải là của anh"- Tùng đã nói với tôi như thế trong lần đầu tiên anh ta ngủ với tôi. Khi đó, những nỗi sợ hãi mơ hồ, những ý nghĩ tội lỗi về sự ngoại tình không hề tồn tại trong tôi. Lúc đó trong tôi chỉ tràn ngập những niềm đê mê hoan lạc. Tôi say mê Tùng và chấp nhận đánh đổi tất cả.
Thế nhưng giờ đây tôi biết mình đã sai lầm. Tùng không chỉ có một mình tôi. Anh ta có niềm đam mê chinh phục đối với tất cả những người phụ nữ xinh đẹp, cô đơn. Tùng không bao giờ mệt mỏi vì những cuộc chinh phục ấy. Tôi đau đớn khi phát hiện điều này. "Tại sao anh lại lừa dối em? Tại sao anh nói yêu em mà còn qua lại với cô ta?"- tôi đã đay nghiến Tùng như vậy.
Anh ta không trả lời mà bế thốc tôi lên giường. Ngay sau đó, tôi cũng không còn tâm trí, sức lực để giận hờn bởi niềm hoan lạc mà Tùng mang lại cho tôi đã lấn át tất cả. Mãi sau đó, anh ta mới nói: "Đúng là anh có nhiều người đàn bà bên cạnh nhưng em là người anh yêu nhất, say mê nhất và muốn duy trìquan hệ nhất". Tôi đã khóc vì nhận ra mình đã trở nên tồi tệ bởi ham muốn tầm thường ấy. Khi không có Tùng, tôi nghĩ đến anh ta với bao sự dè bỉu, rẻ khinh; nhưng khi anh ta chạm vào tôi thì tất cả chỉ còn lại sự ham muốn đến tột cùng.
Bây giờ thì tôi ghen với những người phụ nữ khác đã và đang được Tùng ban bố cho niềm hoan lạc ấy. Tôi đã nghĩ ra đủ cách để đánh ghen, ly gián họ. Tôi quay cuồng trong ân ái và ghen tuông cho đến khi tờ lịch trước mặt thông báo rằng, chỉ còn 1 tháng nữa là chồng tôi trở về.
Anh gọi điện, nhắn tin cho tôi với tất cả sự nhớ nhung bị dồn nén. Anh háo hức kể cho tôi nghe chuyện anh đã lùng sục để mua quà cho tôi như thế nào... Tôi càng nghe, càng đọc thì đầu óc càng quay cuồng. Tôi không biết mình sẽ đối diện với chồng, với sự thật như thế nào? Chuyện giữa tôi với Tùng tuy chỉ có hai chúng tôi biết nhưng tôi làm sao dám chắc không có kẻ thứ ba cũng hiểu rõ nhưng chưa nói ra?
Điều khốn nạn nhất là bây giờ tôi lại nhen nhóm trong đầu ý nghĩ ly hôn. Tôi muốn ly hôn vì cảm thấy mình không xứng đáng với chồng nhưng có một phần vì tôi muốn được tự do để đến với Tùng. Tôi nghĩ cả khả năng là Tùng sẽ không bao giờ cưới tôi làm vợ hoặc tiếp tục mối quan hệ vụng trộm giữa chúng tôi, thế nhưng có một điều gì đó đã làm cho tô i u mê, lú lẫn đến nỗi chỉ muốn hành động theo bản năng.
Tôi biết mình đam mê mù quáng nhưng tôi không có cách gì để dứt ra được. Tôi phải làm sao để chấm dứt tình cảnh trớ trêu này, cái tình cảnh mà đôi lúc tôi nghĩ do chính tôi gây ra, chính tôi đã lấy thòng lọng tròng vào cổ mình...
Theo NLD
Choáng váng vì đòi hỏi quá đáng của nhà mẹ vợ Tình huống oái oăm này khiến tôi khá đau đầu, bởi thật sự, lương của tôi chỉ đủ ăn mỗi tháng, chứ không dư thừa về tiền bạc. Thật tình mà nói, lương tôi mỗi tháng 10 triệu, vợ tôi 7 triệu. Lấy nhau về, là một gia đình, có bao nhiêu thứ tiền phải lo, tiền thuê nhà, tiền ăn, rồi có...