Suốt nửa năm chồng không “đòi hỏi”
Tôi không hiểu vì sao suốt nửa năm không “gần gũi” mà chồng cũng chẳng “đòi hỏi”.
Chúng tôi đến với nhau qua sự quen biết từ hai gia đình, cũng chính vì thế nên giữa tôi và anh không có thời gian để tìm hiểu kỹ càng mọi chuyện. Có chăng cũng chỉ là một vài lần đi chơi lúc anh ra nhà thăm tôi hay hỏi han nhau qua những người thân của hai bên gia đình.
Cũng vì tin tưởng mọi người nên khi anh ngỏ lời làm đám cưới, tôi đã nhanh chóng đồng ý. Thời gian đầu sống với nhau, tôi cũng cảm nhận được sự ấm áp của tình cảm vợ chồng… nhưng đến bây giờ, tôi mới thấy cuộc sống của mình thật tẻ nhạt.
Suốt 10 năm chung sống bên nhau, chúng tôi đã có với nhau hai con, một trai, một gái. Thú thật, đến bây giờ tôi cũng không hiểu được vì sao mình lại có thể chung sống với anh suốt một thời gian dài đằng đẵng như vậy? Còn thời gian anh dành cho ba mẹ con tôi hầu như là con số không.
Anh rất vô tâm, vô tình, ngay khi tôi đang mang thai, rất mệt mỏi và không thể nấu cơm, dù tôi có nhờ anh giúp đỡ nhưng anh vẫn mặc kệ. Anh cứ ngồi xem cho hết bộ phim anh thích rồi mới chạy ra ngoài mua cơm cho mẹ con tôi ăn. Cũng có nhiều lúc vì đợi chồng không được, tôi đành phải ra ngoài mua cơm về cho cả nhà ăn.
Tôi thực sự rất buồn khi chồng mình hời hợt với gia đình như vậy! Anh đi đâu, làm gì, tôi cũng không hề biết… vì anh không bao giờ nói chuyện, chia sẻ cùng tôi. Nếu có hỏi thì anh cũng trả lời chung chung cho qua chuyện.
Video đang HOT
Phải chăng tôi đang bị lãnh cảm? (Ảnh minh họa)
Giờ đây, anh không quan tâm tới tôi, tôi cũng cho qua vì chuyện đó đã xảy ra quá nhiều. Nhưng có điều lạ là hai đứa con anh cũng không hề quan tâm… nhưng hễ con đau ốm hay có chuyện gì xảy ra thì anh lại đổ lỗi lên đầu tôi.
Tôi dường như đã không còn tình cảm gì với anh nữa… nhưng tôi không biết phải làm gì, cũng không có cớ gì để ly hôn. Anh vẫn làm việc bình thường, vẫn về nhà đều đặn, chỉ có việc anh sống chỉ cho riêng anh, không bao giờ quan tâm đến mẹ con tôi sống thế nào.
Đã nửa năm nay, hai vợ chồng không “gần gũi” nhau nhưng anh vẫn không “đòi hỏi” gì cả. Tôi cũng không muốn nói đến chuyện này vì như vậy càng tốt hơn cho bản thân tôi. Dường như tôi đã không còn bất cứ cảm giác gì với anh nên anh sống ra sao tôi cũng kệ.
Nhiều lúc tôi cũng không thể hiểu được tại sao tình cảm gia đình chúng tôi lại nhạt nhòa, hời hợt như vậy? Như lúc này đây, tôi cũng không biết mình thật sự cần gì ở anh và tại sao lại phải bó buộc mình sống như vậy nữa?
Phải chăng tôi đang bị lãnh cảm? Tôi thực sự cảm thấy hoang mang và không biết phải làm sao để giải thoát bản thân khỏi hoàn cảnh này nữa?
Theo VNE
Tôi tự nguyện cặp bồ với anh
Tôi đã chia tay khi biết anh có vợ con. Nhưng rồi, chẳng hiểu sao tôi vẫn quay lại với anh một cách tự nhiên, không gượng ép. Tôi hiện giờ thật sự hoang mang và không biết phải làm sao hết. Tôi rất mong sau khi đọc những lời này, các bạn hãy cho tôi một lời khuyên bởi là người trong cuộc nên tôi không thể biết thế nào là đúng, là sai.
Tôi và anh tình cờ quen nhau trong một lần online. Sau vài lần nói chuyện, tôi cho anh số điện thoại và chúng tôi đã có những ngày tháng nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Anh là bộ đội, hơn tôi 3 tuổi, người nhỏ nhắn và khá duyên. Ngoài nói chuyện, chúng tôi cũng đã gặp mặt và đi chơi. Chúng tôi đều nhận thấy rất hợp nhau trong cách sống cũng như suy nghĩ.
Một ngày, anh bảo yêu tôi và nói rằng không thể sống thiếu tôi được. Tôi cũng có cảm giác như vậy nên đã đồng ý. Chúng tôi quen nhau được nửa năm, mặc dù nhà anh gần chỗ làm của tôi, chỉ cách khoảng 20 cây số, song chưa lần nào anh nói tôi về nhà chơi. Đồng nghiệp của tôi ai cũng hỏi tại sao chúng tôi chưa tính tới chuyện hôn nhân bởi tôi hiện nay cũng 24 tuổi. Là một người hay suy nghĩ nên tôi có cảm giác rất khó tả.
Rồi anh thông báo anh sẽ đi học tiếp hai năm, anh nói tôi hãy chờ anh. Với tôi, khoảng thời gian đó không phải là dài và tôi sẵn sàng chờ đợi anh nếu không có một ngày, tôi đem chiếc laptop của anh về và biết được sự thật. Tôi tình cờ vào mục đơn nghỉ phép của anh, thấy anh xin nghỉ phép với lý do con bị bệnh. Thật sự khi đọc tôi rất hoang mang. Tôi gọi điện hỏi thì anh nói đó chỉ là lý do anh nói ra để được nghỉ nhưng tôi đâu phải là con nhỏ ngu ngốc, dễ tin vào điều đó. Tôi gặng hỏi thì anh cho tôi biết anh đã có vợ và hai đứa con. Lúc đó với tôi trời đất như sập xuống, tôi khóc rất nhiều và đau khổ.
Anh gặp tôi và giải thích rằng đó là do trước kia anh đi học ở Đà Nẵng, trong lần đi nhậu say, hai người đã không làm chủ được bản thân. Sau lần đó, chị đã có thai nhưng do không có tình cảm nên anh không cưới mà vẫn chịu trách nhiệm. Đến khi bé được 3 tuổi, gia đình bên nhà gái đòi kiện và bắt anh phải cưới. Vì nghề nghiệp và danh dự, anh buộc phải làm theo.
Vốn là con nhà giàu, tuy hơn tuổi anh nhưng chị vẫn rất trẻ con. Ngoài chăm sóc con cái ra thì chị không hề đụng tới việc nhà, rất nhiều lần về nhà hay tự ý bỏ đi mà không cho gia đình anh biết. Mặc dù chán nản song anh vẫn cố gắng chịu đựng. Khi biết chị mang thai lần thứ hai, gia đình chị bắt phá nhưng anh không chịu vì anh nghĩ nếu sinh thêm con, trách nhiệm sẽ nhiều hơn và anh mong chị thay đổi để các con khỏi khổ.
Ngay sau khi anh đi học, chị đã lại một lần nữa bỏ về nhà mẹ mà không nói cho gia đình anh biết (Những chuyện này tôi cũng đã kiểm chứng lại và biết đều là sự thật). Anh chán nản và tâm sự với tôi rất nhiều. Anh buồn và thật sự tôi cũng cảm thấy buồn. Và rồi không biết từ lúc nào, chúng tôi quay lại với nhau. Tuy chưa ly dị nhưng anh cũng đã đưa tôi về nhà chơi trên danh nghĩa bạn bè. Thật sự bây giờ, khi quay lại nhưng trong lòng tôi vẫn suy nghĩ nhiều lắm. Tôi luôn cảm thấy có lỗi và suy nghĩ rất nhiều. Tôi không biết phải làm sao nữa? Mong các bạn hãy cho tôi lời khuyên xem tôi phải thế nào cho đúng.
Theo Ngoisao
Bức bí trong cuộc hôn nhân 'bắt vạ' Khi tôi chia tay, đêm nào cô ấy cũng đến nhà và tìm cách làm 'chuyện ấy' với tôi. Sau đó, cô ấy còn đem chuyện kể với sếp tôi để ép tôi phải cưới. Tôi có người yêu từ năm thứ hai của đại học. Là người đa cảm nên ngay từ khi gặp vợ tôi bây giờ, tôi đã không cầm...