Suốt đời này em chỉ làm tình nhân thôi
Giá như vợ anh là người phụ nữ xấu xa, đem đến cho anh đau khổ… có lẽ tôi sẽ mạnh mẽ đứng dậy và cướp anh đi. Nhưng đằng này lại khác, chị ấy quá tốt. Yêu anh, tôi chấp nhận mãi là tình nhân!
Có lẽ trong cuộc đời này sẽ không có một người con gái nào ngây ngô, khờ dại như tôi. Cũng sẽ không có một người phụ nữ nào đem hết trái tim mình để yêu một người đàn ông đã có vợ và nguyện mãi là tình nhân của nhau như tôi.
Khi quen anh tôi mới chỉ 18 tuổi chân ướt chân ráo lên thành phố học. Khác với những cô gái khác tôi quen anh không phải vì tiền bạc hay bất kỳ suy nghĩ lợi dụng nào cả. Gia đình tôi cũng thuộc vào diện khá giả, có dư thừa sức để lo cho tôi ăn học, vì thế vấn đề tiền bạc không ảnh hưởng đến suy nghĩ hay cách lựa chọn của tôi. Đa phần những người con gái yêu đàn ông đã có gia đình đều bị đánh giá là “yêu lợi dụng”, “yêu vì tiền”, “đào mỏ”… Nhưng có ai biết được rằng kể từ ngày quyết tâm yêu anh chưa bao giờ tôi đòi hỏi tiền bạc của anh. Tôi yêu anh chỉ vì con người anh, yêu vì yêu, đơn giản chỉ vì cảm giác cần, nhớ thương anh mà thôi.
Vì chị ấy quá tốt nên mình mãi là tình nhân thôi anh nhé! (Ảnh minh họa)
Ngày mới yêu anh tôi 18, anh đã ngoài 30, nhưng tuổi tác chưa bao giờ là rào cản giữa tôi và anh. Anh là doanh nhân trẻ, phong độ, lịch lãm và ngoại hình trẻ hơn so với tuổi khá nhiều. Kể từ khi yêu anh đối với tôi tất cả những gã đàn ông vây quanh tôi đều trở nên vô hình. Có những cậu thanh niên chạc tuổi tôi hay hơn tôi dăm ba tuổi, tôi luôn nghĩ họ như những đứa trẻ đang học đòi yêu đương vậy.
Tôi với anh thường xuyên liên lạc với nhau qua điện thoại, gặp gỡ nhau vào những ngày cuối tuần. Những ngày đầu anh rụt rè thể hiện tình yêu không giống như người đàn ông đã có gia đình. Chính những hành động âu yếm nhưng không vồ vập của anh khiến tôi ngày càng dấn sâu vào mối tình ngang trái này. Anh đến với tôi nhưng không hề che giấu về việc mình đã có vợ. Ngược lại anh thường xuyên kể cho tôi nghe về cuộc sống của gia đình anh, sau mỗi lần tâm sự với anh tôi càng hiểu hơn về con người anh, càng cảm thương hơn cho anh.
Video đang HOT
Anh nói từ khi lấy vợ chưa một giây phút nào anh được hạnh phúc, vì gia đình, vì cha mẹ nên anh đồng ý chấp nhận sống với người con gái anh không yêu. Trước đó anh có yêu một người con gái nhưng vì khoảng cách giàu nghèo cha mẹ anh nhất quyết không đồng ý, mẹ anh dọa sống dọa chết để ép anh cưới người mà mẹ anh muốn. Anh chỉ còn cách ngoan ngoãn nghe lời. Sau khi anh kết hôn, người con gái anh yêu hóa điên. Ôm nỗi hận bản thân nên anh chưa bao giờ coi ngôi nhà vợ anh đang ở là gia đình.
Kết hôn được gần 8 năm nhưng anh không hề có ý định sinh con với người con gái anh không yêu. Anh nói lần đầu tiên anh gặp tôi, gương mặt tôi khiến anh nhớ lại người yêu cũ, anh tìm đến tôi vì muốn tìm lại quá khứ nhưng lâu dần anh yêu tôi và không thể xa rời tôi. Có thể với những người con gái khác, những lời anh nói như rót mật vào tai và không đáng tin. Nhưng với tôi trăm vạn lời anh nói ra đều là thật, tình yêu anh dành cho tôi cũng là thật… tình cảm chỉ có thể dùng trái tim để cảm nhận.
Anh cũng nói chuyện anh yêu tôi, qua lại với tôi vợ anh đều biết. Nhưng chị ấy là người phụ nữ cam chịu, là người con gái tốt… Lỗi lầm lớn nhất của chị ấy là lấy phải người đàn ông “xấu” như anh. 4 năm qua tôi đã dành cho anh tất cả những gì tôi có, trao cho anh cả trái tim và tình yêu chân thành nhưng thứ tôi nhận lại ngoài tình yêu, sự quan tâm, chăm sóc của anh ra có lẽ vẫn chỉ là mối quan hệ không tên, là tình nhân chứ không phải vợ, không phải người yêu.
Những ngày gần đây tôi suy nghĩ rất nhiều. Phải chăng trong mối quan hệ này tôi đã sai, phải chăng tình yêu là thứ tình cảm khó nắm bắt, phải chăng tôi nên dừng lại trả anh về đúng vị trí của anh, về với người vợ cam chịu ấy?… Một người phụ nữ cam chịu sống lạnh lẽo, cô đơn với anh 8 năm ấy có đáng để bị đối xử như vậy không? Còn tôi, nếu cứ tiếp tục với mối quan hệ không đầu không cuối này sẽ nhận được những gì?. Giá như vợ anh là người phụ nữ xấu xa, đem đến cho anh đau khổ… có lẽ tôi sẽ mạnh mẽ đứng dậy và cướp anh đi. Nhưng đằng này lại khác, chị ấy quá tốt.
Yêu anh, tôi chấp nhận mãi là tình nhân!
Theo Giadinhvietnam
Chồng bảo, không có bầu thì sẽ bỏ tôi
Lấy nhau 3 năm rồi, vậy mà tình nghĩa vợ chồng chỉ thế thôi sao. Tôi chưa từng nghĩ, anh lại có thể thốt ra những lời cay độc như vậy.
ảnh minh họa
Anh khiến trái tim tôi rụng rời, đau đớn, tôi không còn niềm tin vào anh, vào cuộc sống nữa.
Tôi và anh cưới nhau đã được 3 năm. Thời gian đó, tôi có bầu nhưng bị thai chết lưu. Tôi cũng không biết nguyên nhân vì sao. Mất đi đứa con đầu lòng đã mang nặng suốt thời gian dài, tôi như người chết đi vậy. Tôi mất tinh thần suốt mấy tháng, không còn nghị lực sống. Lúc đó, chồng tôi còn lạnh lùng với tôi. Anh trách tôi là người không cẩn thận, chu đáo, làm mất con của anh. Thế nên trong chuyện này, dường như với gia đình anh, lỗi hoàn toàn là do tôi.
Khi tôi đau khổ nhất, anh lại lạnh lùng. Anh chưa một lần hỏi han, quan tâm tôi. Anh bảo tôi là người đã gây ra cái chết cho con làm tôi đã tuyệt vọng còn tuyệt vọng hơn. Nhưng tôi cứ cố gắng như vậy, cứ nghĩ đến con mà sống để sinh cho con những đứa em khác.
Suốt thời gian dài, tôi bị stress nặng. Tôi ốm trầm trọng cũng tự mình chăm sóc bản thân. Nhà tôi sống riêng nên chỉ có hai vợ chồng với nhau. Chồng tôi lại kiếm được tiền nên nhiều khi anh cáu gắt, coi thường tôi. Hễ nhìn thấy con cái nhà ai ngoan ngoãn theo lời bố mẹ là anh lại ghen tị và nhìn tôi bằng ánh mắt khó chịu. Không thể có ai hiểu được nỗi lòng của tôi lúc ấy đâu.
Tôi và con đã khổ sở thế nào, đến khi mất con tôi cũng không biết. Vậy mà một lời động viên cũng không có. Bố mẹ chồng thì thờ ơ, coi như đó là chuyện riêng của chúng tôi nên không can thiệp.
Sau đó một thời gian, tôi cũng đi làm và lấy lại tinh thần. Tôi lại trở về là người vợ hiền thục, chăm chồng những bữa cơm và giấc ngủ. Nhưng thái độ của anh bây giờ không được như trước. Dù có ân ái vợ chồng anh cũng rất nóng vội, giống như là cho xong trách nhiệm và khát khao có một đứa con.
Thời gian sau đó, tôi mãi không có tin vui, anh cứ hỏi tại sao liên tục. Anh giục tôi đi khám nhưng tôi không đi, vì tôi nghĩ, chuyện con cái đâu phải nói có là có được. Tôi cứ từ từ tính chuyện nhưng mà bản thân tôi cũng mong có con lắm. Vì mất đi một đứa con rồi, tôi cảm thấy chán nản kinh khủng nhưng còn cách nào khác đâu là cố sinh đứa con để tìm kiếm niềm vui.
Nhưng mà, mãi chẳng thấy tín hiệu gì. Bố mẹ bảo tôi phải đi khám tôi cũng không nghĩ đến. Vì tôi mất đi đứa con đầu nên có lẽ cũng ảnh hưởng. Cứ thấy tôi chần chừ, có vẻ anh bực bội. Gần đây, anh hay nổi cáu với tôi vô cớ. Tôi không làm gì sai anh cũng kiếm cớ gắt gỏng, khó chịu. Tôi bực bội vô cùng nhưng phải nín nhịn.
Thế mà đêm đó, anh đùng đùng nổi giận khi bạn gọi điện mai tới sinh nhật con anh ta. Anh bảo tôi là: "Nếu không sinh được con thì nói rõ đi, đừng có giấu giếm. Không sinh được con nữa thì tôi bỏ, cho cô thời hạn 6 tháng. Đi khám thì không đi, chắc là cô có vấn đề. Nếu vậy, tôi sẽ ngoại tình kiếm con cho cô coi, đừng thất vọng!". Nghe anh nói vậy, tôi sốc nặng, tôi như chết lặng trước từng câu từng lời chồng thốt ra. Nếu như anh chịu động viên, an ủi tôi thì biết đâu tinh thần tôi sẽ tốt, tôi không bị áp lực nặng nề thế này.
Thú thực, tôi cũng đã đi khám nhưng không nói với anh. Vì bản thân tôi muốn thử xem anh đang có thái độ thế nào với mình. Tôi không dám tin là anh lại phũ phàng như vậy.
Đợt này, tôi thấy anh đi sớm về muộn, thi thoảng lại ra ngoài nói chuyện rất lâu. Phải chăng anh đang ngoại tình? Hay là anh đang cố tình muốn làm vậy để tôi có động lực? Nhưng dù sao, những lời anh nói ra đã không còn tình nghĩa gì nữa rồi, chắc là anh đang rũ bỏ tôi vì tôi không sinh được con cho anh. Nhưng nhiều khi tôi nghĩ, tại sao anh không nghĩ chính anh mới là nguyên nhân khiến chúng tôi không thể có con. Nếu mà như vậy thì sao nhỉ...?
Theo VNE
Cưới hay không khi chưa xác định được đứa bé đó là con mình? Suốt 5 tháng liền, cứ đều đặn 1 tuần 2 lần, chúng tôi lại ân ái với nhau. Chúng tôi đang muốn nhanh có con nên đã lên mạng tìm hiểu nhiều biện pháp để chóng đậu thai. Vốn là dân tỉnh lẻ bám trụ lại ở giữa thủ đô hoa lệ, tôi với cô ấy đã phải nương tựa vào nhau để...