Sung sướng tận hưởng “đêm cuối” trước khi chia tay mà không biết sau lần cởi áo ngực đó…
Tôi từ từ cởi khuy áo ngực của em ra, rồi hai đứa đã lao vào nhau một cách mãnh liệt. Nghĩ em cũng sẽ không để sự cố xảy ra vì bọn tôi đã chia tay nhau nên đêm đó tôi cũng không dùng bao phòng bị.
Tôi từ từ cởi khuy áo ngực của em ra, rồi hai đứa đã lao vào nhau một cách mãnh liệt. Nghĩ em cũng sẽ không để sự cố xảy ra vì bọn tôi đã chia tay nhau nên đêm đó tôi cũng không dùng bao phòng
Yêu gần 2 năm thì mối tình của tôi và Loan có dấu hiệu rạn nứt. Loan bắt đầu trách móc rằng thời gian gần đây tôi đã dành thời gian quá nhiều cho công việc và ít quan tâm tới cô ấy. Tôi cảm thấy không thể chịu được một cô gái nhõng nhẽo như vậy, tôi muốn tiến tới hôn nhân với một cô gái hiểu rõ được thiên chức làm vợ và chấp nhận hi sinh mọi thứ vì sự nghiệp của chồng. Tôi muốn chia tay:
- Mình chia tay đi em, anh xin lỗi anh thấy chúng ta không hợp vì tính em trẻ con quá, 2 năm qua em vẫn không thay đổi gì cả.
- Tại sao em phải thay đổi chứ, chính anh mới phải là người cần thay đổi. Yêu mà anh còn chẳng quan tâm chứ lấy về rồi thì anh còn bỏ bê em tới mức nào nữa. Nếu anh cảm thấy không hợp thì ok, mình chia tay.
Tôi cũng không thể ngờ em lại có thể đồng ý dễ dàng như vậy. Cứ nghĩ em sẽ phải khóc lóc vật vã, níu kéo tôi quay lại, mà lúc đó nếu em làm như thế chắc chắn tôi cũng sẽ mủi lòng. Nhưng không, em đã không làm như thế, em mạnh mẽ chấp nhận chuyện chia tay khiến tôi giật mình choáng váng.
Mình chia tay đi em, anh xin lỗi anh thấy chúng ta không hợp vì tính em trẻ con quá, 2 năm qua em vẫn không thay đổi gì cả. (Ảnh minh họa)
Tuy nhiên trước khi đường ai nấy đi, em rủ tôi đi uống rượu chia tay, tôi đồng ý liền. Tối đó em uống khá nhiều, tôi biết em rất buồn và đang cố giấu nỗi buồn đó vào trong lòng, em không muốn tôi biết là em đang khóc. Lần đầu tiên sau 2 năm yêu nhau tôi thấy em mạnh mẽ tới vậy.
Nhưng rồi cuối cùng em cũng say, tôi đưa em về nhưng em không cho, bảo giờ này mà về mẹ biết say thì sẽ giết em. Em cố gắng mở mắt soạn một tin nhắn xin ngủ lại nhà đứa bạn thân để mẹ yên tâm rồi nhờ tôi chở em ra thuê nhà nghỉ. Đưa em vào phòng rồi bảo em nằm xuống nghỉ ngơi, tôi định quay ra thì bất ngờ em giữ tay tôi lại:
- Đêm nay anh ở lại đây với em nhé, ngày mai mình đã là 2 người xa lạ rồi mà.
- Anh…
- Anh không phải lo đâu, em tình nguyện mà, coi như đêm “khuyến mại” trước khi chia tay đi.
Video đang HOT
Chắc chắn thời khắc đó chàng trai nào cũng ước được như tôi. Chia tay rồi mà bạn gái còn khuyến mại đêm cuối, tại sao lại phải khước từ khi em tình nguyện dâng hiến cơ chứ. Vậy là tôi ở lại cùng em đêm đó, đúng là có chút men trong người, em bạo dạn hơn hẳn chứ không rụt rè sợ sệt như cái lần vượt rào đầu tiên cùng với tôi.
Tôi từ từ cởi khuy áo ngực của em ra, rồi hai đứa đã lao vào nhau một cách mãnh liệt. Nghĩ em cũng sẽ không để sự cố xảy ra vì bọn tôi đã chia tay nhau nên đêm đó tôi cũng không dùng bao phòng bị. Bọn tôi có một đêm lưu niệm chắc chắn đứa nào cũng nhớ mãi. Sáng hôm sau tỉnh dậy thì em đã ra về trước rồi, tôi cũng vội vàng tới công ty ngay lập tức vì công việc đang ngập đầu.
1 tháng trôi qua, tôi lao vào công việc và không còn bị cuộc gọi nào của em làm phiền nữa. Tôi thấy nhẹ nhõm và thoải mái hơn hẳn, tôi đã định duy trì cuộc sống độc thân thế này vài ba năm nữa rồi mới tìm vợ. Nhưng rồi chiều hôm đó, vừa kết thúc dự án, buổi chiều đầu tiên tôi thấy mình thảnh thơi, với điện thoại theo quán tính định gọi rủ em đi ăn thì mới sực nhớ ra rằng chúng tôi đã chia tay được một tháng.
Tự dưng lại thấy nhớ em, định gọi hỏi thăm vì chia tay rồi thì vẫn có thể là bạn mà, nhưng chưa kịp bấm số thì đã thấy cuộc gọi đến của em. Tôi bắt máy ngay:
- Anh rảnh không, mình gặp nhau đi em có việc gấp cần nói.
- Ok, 15 phút nữa ở quán cà phê cũ nhé.
1 tháng không gặp em không tiều tụy như tôi tưởng mà nhìn lại còn tươi tắn hơn. Em trang điểm nhẹ mặc bộ váy hồng rất hợp với làn da của em:
- Em có bầu rồi, anh tính sao? Hay là để em bỏ…
- Bỏ gì mà bỏ. Em nghĩ anh là ai mà không dám nhận con mình. Anh dám làm thì dám chịu em đừng có coi thường anh.
Máu nóng của thằng đàn ông bốc lên ngùn ngụt, chẳng lẽ em lại coi thường tôi đến thế ư. Chẳng còn nhớ tới chuyện hai đứa đã chia tay tôi về nhà bảo mẹ chuẩn bị cưới gấp, mẹ tôi cũng ngớ người nhưng khi nghe nói con dâu tương lai đã có bầu thì bà cũng cuống quýt cả lên. Đám cưới của chúng tôi diễn ra khiến bạn bè họ hàng hai bên cứ há hốc vì ngạc nhiên: “Thế mà bảo chia tay, chia tay mà lại có bầu như chúng mày thì thiên hạ khiếp vía”.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh đến tận đêm tân hôn tôi mới kịp bình tĩnh để hỏi vợ:
- Hôm đó anh tưởng em phải phòng tránh chứ, biết chia tay mà sao liều vậy, nhỡ anh không cưới thì sao?
- Không liều thì hôm nay làm gì được ở cùng anh trong cái phòng này chứ. Anh tưởng cởi khuy áo ngực của em ra xong là anh hết trách nhiệm à, đừng có mơ…
Nhìn em cười đắc thắng tôi mới biết hóa ra là tôi bị em cho vào trong mà không hay. Nhưng thú thực là tôi và em đâu phải hết yêu đâu mà chỉ là đã cố chấp không thông cảm cho nhau mà thôi. Từ lúc bảo cưới tôi thấy em cũng người lớn hẳn, không nhõng nhẽo như trước nữa. Tôi ôm chặt vợ cùng giọt máu đang hình thành trong bụng em vào lòng rồi thủ thỉ: “Thì anh đã mặc váy cô dâu cho em rồi đó, đời này đừng có cởi nó ra đấy nhé”.
Theo blogtamsu
Đêm cuối bên nhau, chồng ôm chặt tôi, khóc nức nở xin lỗi
Cứ thế, chúng tôi ôm lấy nhau mà khóc ròng. Khóc cho mối tình 7 năm, khóc cho cuộc hôn nhân 5 năm đầy đau khổ, bi kịch. Ngày mai, chúng tôi sẽ chính thức trở thành người dưng dù vẫn còn yêu nhau rất nhiều.
Ngày đó sao mà hạnh phúc quá, hạnh phúc đến mức làm cho nhiều người khác phải ghen tị. (Ảnh minh họa)
Chào chị Tường Vy, tác giả "Đêm cuối cùng nghẹn ngào trước khi chia tay chồng". Tôi cũng vừa trải qua một đêm cuối cùng như thế, khi mà phải ly hôn chồng dù cả hai vẫn còn yêu nhau tha thiết. Nhưng nguyên nhân của tôi lại khác chị.
Tôi và chồng yêu nhau từ hồi học phổ thông. Chúng tôi quyết định thi cùng ngành, cùng trường đại học chỉ vì muốn ở cạnh nhau. Bốn năm đại học xa nhà, dù ở gần phòng trọ nhưng chúng tôi vẫn quyết giữ gìn cho nhau.
Khi đó, chồng tôi luôn nói sau này ra trường, anh sẽ làm một đám cưới thật hoàng tráng, rước tôi về nhà. Anh sẽ chăm sóc, yêu thương tôi và chúng tôi sẽ có những đứa con thật đáng yêu như thiên thần.
Ra trường, chúng tôi lại cố gắng thi tuyển vào cùng một công ty nước ngoài. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ như thể chúng tôi sinh ra là của nhau. Đi làm hơn 1 năm, cả hai cùng dành dụm được một số vốn, chúng tôi tiến hành làm đám cưới.
Đúng như chồng tôi nói, anh đã tổ chức cho tôi một lễ cưới long trọng trong nhà hàng lớn nhất nhì thành phố. Đeo nhẫn vào tay tôi xong, anh ôm chầm lấy tôi giữa hàng trăm quan khách rồi nói lớn sẽ yêu thương, bảo vệ tôi cả đời.
Nghĩ lại, tôi vẫn thấy mắt mình rưng rưng. Ngày đó sao mà hạnh phúc quá, hạnh phúc đến mức làm cho nhiều người khác phải ghen tị.
Cưới xong, tôi chuyển đồ đạc về nhà chồng ở. Hàng ngày, chúng tôi đi làm cùng nhau, tối lại đi chơi, đi ăn cùng nhau. Ba mẹ chồng cũng thoải mái nên không gò bó tôi chuyện bếp núc, thời gian. Ông bà chỉ mong tôi nhanh nhanh sinh cháu đích tôn vì chồng tôi là con trai duy nhất trong nhà.
Nhưng chúng tôi thả mãi mà chẳng thể có tin vui. Tháng nào, tôi cũng mong đợi ngày có kinh. Nếu trễ 1 ngày, tôi đã cuống lên đi mua que thử thai rồi trốn vào toilet mà thử. Cái cảm giác đợi que lên vạch không dễ chịu chút nào. Vừa lo âu, vừa hồi hộp và cuối cùng là thất vọng.
Cứ thế hơn 1 năm thì mẹ chồng tôi bắt đầu khó chịu. Bà bắt vợ chồng tôi đi khám, nhưng anh không chịu. Chồng tôi bảo có người 3-4 năm mới có con thì sao? Con là lộc trời cho, sao phải vội xoắn lên. Mỗi khi mẹ chồng có ý xóc xỉa tôi, anh lại đứng ra bênh vực khiến mối quan hệ giữa tôi và bà càng căng thẳng.
Thêm nửa năm nữa trôi qua, tôi vẫn chẳng thể đưa ra một chiếc que 2 vạch. Không thể chịu được, tôi âm thầm giấu chồng đi kiểm tra tổng quát.
Kết quả khiến tôi bàng hoàng. Tôi bị đa nang buồng trứng nên rất khó thụ thai, nếu có thai cũng không giữ được.
Từ hôm đó đến nay, tôi chạy chữa không biết bao nhiêu nơi. Vào ra bệnh viện thụ tinh nhân tạo cũng không được. Nghe thấy nơi nào hay, dù trong Nam, ngoài Bắc có bệnh viện nào chữa hiếm muộn tốt, vợ chồng tôi cũng bắt tàu, bắt xe đi tìm. Ròng rã mấy năm, tốn không biết bao nhiêu tiền bạc nhưng con vẫn chẳng thấy đâu.
Tôi mệt rã rời cả thể xác lẫn tinh thần. chồng tôi thì cứ ở bên, an ủi, động viên, chăm sóc và không cho tôi bỏ cuộc. Nhưng mẹ chồng tôi thì không đợi được nữa.
Tháng trước, bà gọi hai vợ chồng tôi xuống nói chuyện. Bà thẳng thừng bảo tôi phải chuyển đi, trả lại tự do cho con trai bà. Bà đã chờ đợi 5 năm rồi nên không thể đợi được nữa. Chồng tôi phản kháng, cãi lại thì bà nói thẳng nếu muốn thì chồng tôi có thể chuyển đi cùng tôi. Nhưng khi đó, anh sẽ mất mẹ mãi mãi.
Tôi không khóc, nhưng thi thoảng lại thấy nước mắt chồng rơi xuống bát. (Ảnh minh họa)
Tôi đau đớn bấm tay chồng, không cho anh nói nữa và gật đầu chấp nhận ly hôn. Tôi không khóc vì cũng chẳng còn nước mắt mà khóc.
Trong vòng 1 tháng, tôi tự nhủ mình phải mạnh mẽ để bước tiếp mà không có chồng bên cạnh. Ngay hôm sau, tôi làm đơn ly hôn đơn phương vì chồng không chịu kí. Đồng thời, tôi cũng xin chuyển việc đến một thành phố khác.
Mẹ chồng tôi lấy tính mạng để đe dọa nên anh buộc phải đồng thuận ly hôn. Đêm cuối cùng bên nhau trước khi nhận giấy quyết định thật chẳng dễ dàng.
Bữa cơm cuối, hai vợ chồng ngồi ăn mà chẳng dám ngẩng lên nhìn nhau. Tôi không khóc, nhưng thi thoảng lại thấy nước mắt chồng rơi xuống bát.
Khi tôi lúi húi dọn những bộ quần áo cuối cùng cho vào vali. Chồng tôi cứ ngồi thần ra, mắt sưng lên. Rồi anh đến và ôm chầm lấy tôi mà khóc, miệng không ngừng xin lỗi. Lần đầu tiên sau cả tháng chuẩn bị xa anh, tôi cũng khóc.
Chúng tôi khóc ròng cho 7 năm yêu nhau, 5 năm sống cùng nhau dưới danh nghĩa vợ chồng. Sáng mai, chúng tôi sẽ chính thức trở thành người dưng dù vẫn còn yêu nhau rất nhiều.
Theo Afamily
Nhật ký đêm cuối tại quê nhà Đây là ngày cuối cùng sau những chuỗi ngày nghỉ lễ của tôi tại nơi chôn nhau cắt rốn của mình. Nha Trang ngày 12 tháng 5 năm 2016, Ngày mai là tôi lại phải tiếp tục lên đường chiến đấu với cuộc sống xô bồ nơi thành thị kia, cảm giác hiện tại thật khó tả. Tôi vu vơ nghĩ về gia...