Sung sướng một đêm để rồi phải hối hận
Tôi quen Lê trong một buổi đi xem phim với thằng bạn thân. Lần đầu nhìn em lững thững cầm bỏng ngô, nước một mình đi vào xem phim mà tôi không sao kìm lòng lại được. Có lẽ tôi đã mê em từ lần đó. Kết thúc bộ phim tôi tìm cách tiếp cận và làm quen em nhanh chóng. Càng nói chuyện với Lê nhiều hơn, tôi càng thấy em là một cô gái yếu đuối nhẹ nhàng cần được bảo vệ.
Sau hơn 3 tháng que nhau, em gật đầu làm bạn gái tôi. Điều này làm tôi khá vui sướng.Ở bên cạnh em, tôi luôn cảm nhận được đôi mắt u sầu của em còn chất chứa nhiều bí mật, nhưng tôi không muốn hỏi em. Tôi muốn em tự chia sẻ với mình, tôi sẽ lắng nghe và cảm thông dù đó là chuyện gì.
Một bữa đi sinh nhật bạn tôi về cũng tầm hơn 10h đêm. Đi ngang đường trời bắt đầu đổ cơn mưa. Vì trời mưa to quá tôi kéo em vào nhà nghỉ bảo ở tạm một đêm và hứa sẽ không làm gì em. Em cũng gật đồng ý không hỏi và có vẻ gì đề phòng tôi.
Lên nhận phòng, tôi vội vàng giục em vào tắm không cảm lạnh. Em nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ, rồi ngoan ngoãn đi tắm. Giữ lời hứa, đêm ngủ tôi kê gối ở giữa để tránh chuyện gì xảy ra. Nhưng không hiểu sao đêm gối bay đi đâu mất, còn tôi đã ôm trọn em vào lòng. Giây phút ngọt ngào ấy tôi không thể làm chủ được mình, tôi nhẹ nhàng tiến lại hôn và trao cho em những yêu thương ngọt ngào. Khi cánh tay tôi lần mò cởi chiếc cúc áo đầu tiên của em ra thì em giữ tay tôi, đôi mắt em nhỏ lệ và chỉ nói vẻn vẹn câu:
- Anh muốn điều này thật ư?
- Xin lỗi em, anh không kiềm chế được bản thân mình. Sau đêm nay anh sẽ bảo bố mẹ tới nhà em nói chuyện.
- Vậy à – Em cười nhếch miệng, rồi để mặc tôi làm gì thì làm.
Xong việc, tôi hôn lên trán Lê cười mãn nguyện rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Sáng dậy, không thấy em nằm bên cạnh. Nghĩ em đang ở trong nhà tắm, tôi vội vàng vào nhà tắm để ôm em nhưng rốt cuộc chẳng thấy em đâu. Ngồi thần người xuống giường lấy điện thoại gọi cho em, thì tôi đã thấy một bì thư được kê cẩn thận dưới điện thoại của tôi. Giở thư ra xem, tôi giật mình trước những gì em viết.
“Thì ra anh đến với em cũng chỉ vì &’chuyện ấy’. Trước khi đến với anh, em đã yêu một người và người đó sau khi cướp đi đời con gái của em rồi biến mất. Em rất đau, buồn và hận anh ta nữa. Anh đến bên em, nhẹ nhàng ân cần khiến em rung động. Nhưng anh lại bộc lộ bản chất của một người đàn ông muốn lên giường và hứa suông. Em đi đây, đừng tìm em nữa. Em không muốn bất kỳ ai làm đau, và tổn thương chính mình”.
Video đang HOT
Tôi vội vã mặc quần áo lao ra ngoài tìm em, nhưng tôi biết tìm em ở đâu bây giờ? Trong khi tôi không hề biết em sống ở đâu, bạn bè có ai và quê em ở đâu nữa. Nghĩ lại tôi thấy một người vô tâm quá, yêu Lê mấy tháng rồi mà không hay biết gì về em.
Đi đến chỗ làm của Lê, đồng nghiệp của cô nói Lê đã xin nghỉ và chuyển đi nơi khác rồi. Tuyệt vọng, tôi chán chường lui tới rạp chiếu phim, ngồi ở đúng vị trí mà trước đây tôi đã từng ngồi với em. Tất cả những hồi ức đều ùa về, duy chỉ thiếu mỗi Lê bên cạnh.
Từ ngày đó đến giờ cũng được hơn năm rồi. Hơn năm trời tôi tìm kiếm em trong vô vọng. Tôi muốn chịu trách nhiệm về cái đêm đầu tiên đó với em, nhưng Lê không cho tôi cơ hội. Em đang chơi trốn tìm với tôi, và tôi biết tìm em nơi đâu để có thể lại được yêu em như ngày đầu. Lê à, hãy cho em cơ hội được chứng minh tình yêu với em được không?
Theo Tinvn
Đau xót khi biết sự thật về việc ăn khuya của vợ
Kể từ hôm đó vợ tôi không còn đi làm thêm buổi tối nữa. Tôi cứ ngỡ cô ấy tăng ca như đã nói nhưng không phải. Cô ấy nhận làm thêm cho 1 quán cơm muộn, rửa bát phục vụ quét dọn và làm các việc.
Ở nơi xa tôi cứ tưởng vợ làm ở xưởng may nhưng thực tế phũ phàng hơn nhiều. Hai vợ chồng tôi lấy nhau đến nay đã được 4 năm, vì cả hai gia đình đều vất vả nên đều tự lực cánh sinh từ nhỏ. Vợ tôi đảm đang, hiền lành chịu thương chịu khó nên rất được lòng bố mẹ chồng.
Khi con tôi được 3 tuổi tôi quyết định theo công trường vào Tây Nguyên làm. Ở trong đó xa xôi nhưng đồng lương khấm khá hơn, vợ tôi đi làm ở 1 nhà máy ngoại thành thủ đô, còn con gửi cho ông ngoại. Vì hoàn cảnh nên gia đình mỗi người một nơi, tôi thương và nhớ vợ con nhiều lắm.
Hôm đó tôi gọi điện thì vợ bảo em tăng ca, tôi bảo vợ làm ít thôi còn giữ gìn sức khỏekẻo lại ốm ra thì nguy. Cô ấy cười nhẹ đáp: "Em không sao đâu, ông xa đừng lo. Em... em nhớ anh lắm". Câu nói của cô ấy khiến tôi cay mắt và nhói trong lòng: "Anh cũng vậy, anh nhớ em".
Cả đêm hôm ấy tôi không ngủ được, 2 tuần sau tôi quyết định lĩnh lương và âm thầm về thăm vợ. Tôi ra Bắc Ninh gặp vợ, tôi định ngủ lại cùng cô ấy 1 đêm mai sớm sẽ bắt xe về nhà.
Khi tôi đến dãy trọ thì cô bạn thân của cô ấy chào hỏi niềm nở. Tôi hỏi vợ tôi thì cô ấy bảo: "Cái Lan đi làm thêm chưa về anh à?". Tôi ấp úng: "Anh tưởng cô ấy tăng ca?". Cô bạn của vợ tôi bảo rằng vợ tôi đi làm thêm buổi tối 2 tháng nay rồi, tăng ca lương thấp hơn nên cô ấy không làm ở xưởng mà thay vào đó buổi tối vợ tôi đến làm ở 1 quán ăn. Tôi đi bộ ngoằn nghèo đến quán nhỏ ven đường nơi vợ tôi đang làm. Tôi lấy máy ra gọi:
- Vợ à! Em đi làm về đã ngủ chưa?
- Dạ... dạ em đang đi ăn đêm với mấy cô bạn cùng xóm trọ, lát em về chồng à?
- Ừ anh biết rồi.
Tôi tắt máy, cô ấy cất điện thoại vào túi, lại đeo găng tay vào kỳ cọ mấy chậu xoong nồi bát đĩa tấp đống quanh chân. Xót xa, thương vợ vô cùng, tôi chờ 30 phút khi đó đồng hồ đã điểm 11 giờ đêm. Tôi đi nhanh về phía quán, giờ cũng đã hết khách chỉ có vợ đang hì hục rửa nốt đống bát đĩa kia còn cô chủ quán thì xếp bàn ghế lại. Thấy tôi vợ bất ngờ đến mức á khẩu, người cô ấy ướt đẫm mồ hôi, tóc cũng vậy. Cô ấy mừng rỡ khi thấy tôi nhưng rồi lại ngượng ngùng cúi xuống:
- Anh.. anh về khi nào thế sao không cho em biết?
Tôi hất xô nước đầy dầu mỡ qua 1 bên ôm vợ thật chặt rồi nói:
- Về đi em, em đừng làm nữa. Anh xin lỗi, đã để em vất vả.
Mắt tôi cay xè, chưa bao giờ tôi thấy xót xa như thế. Cô ấy ôm tôi và bảo:
- Em không sao đâu, mấy việc này ai chẳng làm được. Chồng đừng lo.
- Mình về đi em.
- Anh giận em à?
- Anh không, anh làm sao dám giận em được.
Chúng tôi ra về sau khi chào cô chủ quán và dĩ nhiên tôi đã nói chuyện với cô ấy 1 lúc tôi xin cho vợ tôi được nghỉ hẳn công việc tại đó. Tôi chờ vợ tắm rửa xong rồi ôm lấy cô ấy:
- Lên đây anh ôm nào, anh nhớ vợ nhiều lắm.
Cô ấy mỉm cười nằm xuống:
- Để anh bóp vai cho em nhé.
- Thôi không cần đâu anh, em quen rồi không sao đâu. Anh đi xa có mệt không?
Càng nói chuyện tôi càng thương vợ, cô ấy là người tốt nhưng lấy phải gã chồng nghèo như tôi cô ấy thiệt thòi quá. Mấy tháng nay mẹ tôi ốm đau nhưng cả nhà giấu tôi, cô ấy có cày cuốc để có tiền mua thuốc cho mẹ chồng, mua sữa cho con nên làm việc quên cả bản thân. Ôm vợ trong tay, cô ấy gầy đi nhiều quá, trong màn đêm mắt tôi vẫn cay xè.
Sau hơn 1 năm tích góp chắt chiu, tôi mở cho vợ 1 hàng quán nhỏ để cô ấy kinh doanh cho gần con gần nhà. Mỗi lần nhìn vợ con mỉm cười hạnh phúc, lòng tôi lại thấy ấm hơn: "Vợ à! Cảm ơn em, thực sự cảm ơn em nhiều lắm".
Theo Tinvn
Cưới vợ mới rồi mới ân hận vì vợ cũ quá đẹp Ngày tôi bỏ vợ đi theo bồ, vợ tôi là một người đàn bà lôi thôi, lếch thếch đến mức, người chồng như tôi cũng không muốn nhìn. Suốt ngày đầu bù tó rối, ăn mặc thì luộm thuộm, người khác nhìn vào cũng bảo, sao vợ mày dạo này tiều tụy như vậy. Mà nào có phải tiều tụy. Cô ấy vẫn...