Sửng sốt với vợ vung tay tiêu xài tiền
Tôi chắt chiu, góp nhặt bao nhiêu thì em vung tay xả láng tiêu pha bấy nhiêu.
Lần đầu tiên gặp em, tôi là chàng trai 28 tuổi phiêu bạt đầy sóng gió, còn em là cô gái 24 tuổi sống khép mình với cuộc sống không hạnh phúc.
Ba năm sau gặp lại, tôi là người đàn ông 31 tuổi cứng cỏi cùng thời gian, còn em là người phụ nữ 27 tuổi không chồng.
Lần đầu tiên gặp em, tôi đã đem lòng yêu thầm em, nhưng biết em là người đã yên bề gia thất, tôi nhanh chóng gạt đi suy nghĩ ấy và coi em như một người bạn. Ba năm sau gặp lại, đi cạnh em không phải là chồng, thay vào đó là cậu bé 3 tuổi, hỏi ra thì biết em đã ly hôn và sống với con trai của mình. Cuộc sống của em lúc đó rất khó khăn, em đang chờ việc làm.
Là kỳ diệu hay phép màu? Sự xuất hiện của em trong đời khiến tôi hạnh phúc vô cùng. Tôi mặc quá khứ của em, mặc em đã có chồng, mặc em có con riêng, tôi vẫn ôm em vào lòng và trao em tình yêu đầy trải nghiệm.
Tôi đón em cùng con trai em về nhà cùng chung sống. Tôi tổ chức một bữa tiệc nhỏ cùng người thân, anh chị em, bạn bè để mừng cho hạnh phúc của chúng tôi. Tôi muốn giới thiệu em trên danh nghĩa chính thức là vợ mình với mọi người.
Tôi coi con em như con mình, tôi cố gắng hòa đồng với nó, mặc dù nó vẫn cứng đầu coi tôi là người đàn ông xa lạ. Tôi không trách móc hay hắt hủi nó bởi, tôi thương nó còn quá nhỏ, chưa hiểu biết và thiếu thốn tình cảm quá sớm.
Sống chung êm ấm với nhau được hơn một năm, cuộc sống của tôi ngỡ tưởng như thật hoàn hảo, nhưng mọi chuyện vẫn thường xảy ra không như ta mong đợi.
Từ khi lấy em về làm vợ, tôi lo cho mẹ con em tất cả, cho mẹ con em một cuộc sống sung túc chẳng thiếu thốn thứ gì, nếu không muốn nói là cuộc sống nhung lụa, xa hoa. 31 năm bươn trải cuộc sống, tôi lao vào kiếm tiền như con thiêu thân, cũng chỉ vì nghĩ để giành dụm cho vợ con sau này. Em không phải ra ngoài đi làm, mà tôi chỉ cần em làm tròn trách nhiệm nội trợ một người vợ, một người mẹ ở nhà.
Nhưng em đâu chỉ đơn thuần như tôi vẫn thường nghĩ, từ một người phụ nữ chẳng còn gì, em trở thành một “quý bà” cao sang, quyền quý. Tôi chắt chiu, góp nhặt bao nhiêu thì em vung tay xả láng tiêu pha bấy nhiêu. Cậu con trai cũng khỏi phải nói, ăn chơi nổi tiếng khắp trường.
Video đang HOT
Mặc dù tôi luôn xông xênh mỗi khi đưa em tiền chi tiêu hàng tháng song nhu cầu của em luôn cao hơn gấp nhiều lần so với mức ấy. Trong khi tôi hàng ngày cật lực làm việc để cho vợ con một cuộc sống đủ đầy thì em lại ra sức tiêu xài vô cùng lãng phí.
Trong thời gian tôi đi vắng, em đem tiền của tôi cho đi vay nặng lãi (Ảnh minh họa)
Vào tháng 8/2012, tôi được mời về làm bác sỹ chính chuyên khoa mổ của một bệnh viện lớn, việc này đòi hỏi tôi phải xa nhà trong vài năm và tất nhiên em tỏ ra không thích một chút nào. Tôi cũng vì thế mà rất vui vì nghĩ em không nỡ xa chồng nhưng ngờ đâu, khi tôi mới đến đó được vài hôm, em gọi điện cho tôi và giục nếu tôi không gửi tiền về cho em thì tôi đừng có đi đâu cả, hoặc là tôi cứ đi, còn em và con sẽ bỏ đi.
Thấy em nói vậy, tôi vội vàng gửi tiền cho em, thậm chí còn nhiều hơn ngày ở nhà vì tôi nghĩ, không có tôi bên cạnh, em sẽ chịu nhiều thiệt thòi hơn.
Đến tháng 12/2013, tôi quyết định từ bỏ công việc hấp dẫn đó và quay về làm tại nhà để được sống cùng vợ con. Nhưng lúc này cũng là lúc vấn đề bắt đầu nảy sinh.
Rất nhiều bạn bè, hàng xóm nói với tôi rằng, trong thời gian tôi đi vắng, em đem tiền của tôi đi tiêu pha, mua sắm thả phanh, không những thế, em còn cho vay nặng lãi. Ai mà chậm tiền của em, em cho người tới siết cổ đe dọa đến khi đòi được tiền thì thôi.
Tôi sửng sốt, thậm chí còn cho rằng, mọi người đã ghen tị và đặt điều cho vợ bởi, vợ tôi đâu có thế, em là cô gái rất biết điều.
Nhưng thực sự tôi đã lầm…
Tôi tự đi tìm hiểu thực hư những lời đàm tiếu ấy và biết được sự thực rằng, tiền của tôi đưa em để chi tiêu cho gia đình bấy lâu, em đổ hết vào quần áo, trang sức và phần lớn đúng là làm vốn để cho vay nặng lãi với giá cắt cổ. Trong giới giang hồ, em cũng có tiếng là đàn chị có máu mặt.
Trời ơi, tôi đang làm gì thế này? Tôi thương vợ hay đang làm hại vợ mình đây? Tôi yêu em vẫn như những ngày đầu gặp gỡ, còn em thì sao? Em bận bịu suốt ngày bên ngoài, tới tối mới có mặt ở nhà. Tôi về nhà mở phòng khám tư nên khi nào cũng ngóng em về để gia đình được quây quần họp mặt, nhưng mà sao khó quá!
Tôi có nên cắt chi tiêu của em không? Tôi sợ làm như vậy em sẽ giận và bỏ nhà ra đi. Mà cứ để tình trạng này tiếp tục thì tôi e sẽ có ngày em lao vào vòng pháp lý. Tôi nên làm gì với em đây?
Theo VNE
"Yêu là việc của chúng nó, còn cưới là việc của tôi"
Người yêu em kể lại, có một lần, bố anh hỏi anh rằng: "Thế mày có yêu cái L thật hay không?". Anh chưa kịp trả lời thì mẹ chông tương lai đã lên tiếng: "Yêu là việc của chúng nó, còn cưới là việc của tôi".
Đọc tâm sự của chị C.V "Mẹ chồng đá thúng đụng nia khi biết vợ chồng tôi gần gũi với nhau" mà em cảm thấy lo sợ sau này mình cũng gặp phải hoàn cảnh tương tự như của chị.
Dù chưa cưới nhau, nhưng là con người, mà lại là đàn bà với nhau, em có thể cảm nhận được mẹ của ban trai không thích em. Em cũng buồn, cũng cố gắng thay đổi nhưng chẳng biết mọi chuyện có tốt đẹp lên được hay không nữa.
Em và người ban trai yêu nhau được hơn 1 năm, có hứa hẹn nên gia đình hai bên đều biết mặt hai đứa. Về phía gia đình em không ai phản đối vì người yêu em khá hiền lành, biết ăn nói, có công ăn việc làm ổn định. Nhưng về phía gia đình ban trai thì em không được lòng cho lắm.
Nói đến đây em lại thấy buồn, nhà em ở Hà Nội, con gái duy nhất trong nhà nên em được mọi người chiều chuộng, công việc nhà hầu như không phải động đến bao giờ, thành ra thân hình em không được mảnh mai cho lắm, không giống như con gái ở quê nhà người yêu em ở Bắc Giang. Một phần em bị chê vì béo, một phần gia đình anh cũng lo em gái phố về quê nên không làm ăn gì được.
Em không ngại việc, chỉ cần hướng dẫn em làm là em có thể giúp được. Vả lại người yêu em cũng nói rõ ràng sau này không cho gia đình làm ruộng nữa, công việc của em cũng ổn, em xác định chỉ giúp trong những gì em có thể làm được chứ không phải gắn bó với nghề nông. Còn về khoản béo thì em vẫn luôn cố gắng thay đổi nhưng vẫn cần thời gian để em hoàn thiện nó. Những chị nào từng béo mập chắc cũng biết cảm giác của em lúc này, người béo cũng khổ lắm chứ có sung sướng gì.
Người yêu em dù là trai quê nhưng về khoản kiếm tiền thì em dám chắc nhiều anh trai phố còn phải nể. Chính vì thế nhà em rất yên tâm không lo anh lợi dụng em.
Dù chưa cưới nhau, nhưng là con người, mà lại là đàn bà với nhau, em có thể cảm nhận được mẹ của ban trai không thích em (Anh minh hoa)
Mẹ anh tuy không nói thẳng hay thể hiện ra mặt rằng không thích em nhưng mỗi lần em về đấy, bác lại hằm hè, không nói chuyện gì với anh - người yêu em, con trai bác.
Về quê nhà người yêu, em cũng không phải làm gì nặng nhọc cả, chỉ phải rửa bát. Nói thật, em còn cảm thấy may mắn vì mình còn được rửa bát chứ nếu mà vừa bê mâm bát ra xong lại bị mẹ anh bảo: "Thôi để đấy cho bác, vào nhà chơi đi" thì chắc em chết hẳn luôn.
Cũng nhiều lần em muốn nói chuyện với bác nhưng tính em vốn nhát, to béo là thế mà đứng trước người lớn nói vấn đề gì đấy em lại sợ. Thành ra càng ngày em càng thấy mình khép nép trước gia đình anh. Thế nhưng bố anh, hay các cô các chú lại khác, có gì nói thẳng, còn khuyên em: "Cứ phải tấn công mạnh, mình không ngán người ta thì phải làm cho người ta ngán mình chứ". Em ước gì mẹ anh cứ nói thẳng với em chứ đừng để yên trong lòng như thế có phải em dễ thở hơn không.
Người yêu em là con trai duy nhất trong nhà, lại là đích tôn. Anh rất yêu mẹ, rất thương mẹ. Có chị nào từng thấy người yêu ngồi sau lưng mẹ, ôm mẹ rồi thơm vào má mẹ chưa? Con trai vốn dĩ khó mà bộc lộ cảm xúc nhưng với người yêu em hay với mẹ anh thì việc ấy hoàn toàn rất bình thường. Anh rất thoải mái thể hiện, mà bác cũng rất vui khi đón nhận nó. Cính vì thế, em cũng hiểu phần nào đó về việc tự dưng con trai mình yêu thương, quan tâm, chăm sóc một đứa con gái khác trước mặt mình khó mà thích nghi đến thế nào trong lòng một người mẹ.
Hôm vừa rồi em về nhà người yêu chơi, nói là về chơi nhưng cũng chỉ sáng đi chiều về. Mẹ anh vẫn cười vẫn: "Ừ" khi em chào. Nhưng đến khi người yêu em hỏi một chuyện gì đấy thì bác lại phớt lờ, không nói gì rồi đi ra chỗ khác.
Người yêu em kể lại, có một lần, bố anh hỏi anh rằng: "Thế mày có yêu cái L thật hay không để tao còn biết đường lo đám cưới". Anh chưa kịp trả lời thì mẹ anh đã lên tiếng: "Yêu là việc của chúng nó, còn cưới là việc của tôi".
Người yêu em cũng động viên, anh bảo lấy anh chứ có lấy mẹ anh đâu mà phải lo. Nhưng em lại nghĩ khác, lấy anh rồi cũng có ra ở riêng được đâu vì anh là con trai duy nhất trong nhà. Sau này còn nhiều chuyện phức tạp hơn nhiều. Mặt khác em cũng muốn lấy chồng, được mẹ chồng chúc phúc, thương yêu chứ không phải ngày càng ghét mình.
Sau lần này chắc cũng phải lâu lắm em mới dám về nhà anh. Em cũng lên kế hoạch giảm cân triệt để và cũng mong thay đổi được tình hình căng thẳng này. Nói là thế chứ cũng chưa biết phải làm từ đâu. Em rất mong nhận được những góp ý của các anh các chị trong mục tâm sự. Cảm ơn vì đã lắng nghe em!
Theo VNE
"Chơi bời thôi, ngu gì mà lấy" Trang không buồn vì Khải không yêu mình mà chỉ buồn vì Khải chưa bao giờ coi cô là một người con gái đáng để yêu. Tiếng Khải cười ha hả trong phòng cùng những người bạn. Cuộc vui của họ mỗi lúc một thêm sung với rượu và tiếng nhạc. Thùy bước ra khỏi toilet, cô cảm thấy mệt và muốn thoát...