Sững sờ vì cái bạt tai của chồng “soái ca” chỉ vì Euro
Còn chưa kịp lên tiếng chỉ trích, tôi đã choáng váng nhận ngay một cái tát mạnh đến nỗi khiến tôi ngã lăn ra của chồng.
Vợ chồng tôi sống được gần 7 năm, cũng có một cháu gái 4 tuổi rồi. Chồng tôi nói chung cũng thương vợ con. Lương lậu hàng tháng anh đều đưa đủ để tôi chi tiêu trong gia đình. Đi làm về thì chơi với con, hoặc phụ tôi dọn dẹp nhà cửa. Con bệnh, anh cũng lo lắng, túc trực bệnh viện chăm sóc. Thôi thì cũng tạm gọi là &’soái chồng’.
Nhưng chồng tôi có một đam mê khiến tôi vô cùng khổ sở: mê đá banh. Cũng may anh không cá độ, nếu không chắc gia đình tôi ra đường ở lâu rồi.
Cứ cuối tuần, thay vì dành thời gian cho vợ con thì chồng tôi lại ôm giày đi đá banh cùng mấy chiến hữu trong cơ quan. Đá nguyên ngày, chiều đi nhậu, thế là xong, chẳng cần biết vợ con làm gì, cần gì. Mà anh cưng chiều quả bóng của mình như thể nó mới là vợ anh. Đá ngoài sân thì nó phải dơ, thế mà anh rửa cẩn thận, rồi lau chùi sạch bóng.
Nhiều lần, tôi tự so sánh mình không bằng trái banh thì anh cười xòa. Anh bảo đam mê bóng đá là sở thích tao nhã của cánh đàn ông. Nên tôi đừng dại mà can thiệp vào. Ừ thì tôi cũng có can thiệp đâu, chỉ là thấy tủi cái thân thôi.
Đi làm về mệt, thấy chồng ngồi ỳ trên salon, miệng la hét, thú thật tôi tức đến mức hộc máu. (Ảnh minh họa)
Trong nhà cũng toàn hình các cầu thủ nổi tiếng trên thế giới. Chồng tôi hâm mộ họ còn hơn mấy đứa trẻ tuổi teen hâm mộ ca sĩ Hàn quốc. Lâu lâu, chẳng hiểu anh kiếm đâu ra tấm hình có chữ kí của thần tượng. Thế là anh vui suốt mấy ngày, nâng niu, trân trọng như thể đó là người thật. Con gái dám đụng tới là bị anh quát cho một trận ngay.
Cũng vì cái tính ham đá banh quá độ của chồng nên mùa Euro tới, tôi buồn thối ruột. Chồng tôi mê đến mức anh xin nghỉ phép nửa tháng để ở nhà xem đá banh cho đã.
Video đang HOT
Đi làm về mệt, thấy chồng ngồi ỳ trên ghế salon, miệng la hét, thú thật tôi tức đến mức hộc máu. Coi ở nhà chưa đã, anh còn chạy ra quán cà phê ngồi lì từ khi ăn cơm xong cho đến sáng hôm sau. Tôi giận quá nên cũng chẳng thèm điện, tự đi tự về được. Tôi chỉ nói đúng 1 câu: “Cứ thức đêm coi đi, nếu đổ bệnh thì tự kêu mấy trái banh mua thuốc cho mà uống. Đừng gọi tới tui”.
Mới mấy hôm mà chồng tôi nhìn xuống sắc đến mức thảm hại. Đầu tóc dài rối tung, hai mắt thâm quầng như mắt gấu trúc, da dẻ sạm đen lại vì thức khuya nhiều. Tôi nhìn cũng xót nhưng thôi cũng kệ. Cho chừa…
Tôi cũng không định can thiệp vào chuyện banh bóng của anh. Nhưng thử hỏi, một người đi làm về rồi lao vào dọn dẹp, nấu nướng, lo cho con. Còn một người ở nhà suốt ngày đến cái nhà không quét nổi, quần áo đầy thau không phơi được, chén bát đầy bồn không rửa cái nào thì ai mà không nổi điên.
Tối hôm qua, tôi gọi điện báo về trễ vì phải gặp đối tác nước ngoài. Tôi dặn chồng mua cháo cho con ăn, rồi tranh thủ tắm con giúp tôi. Anh ừ ừ trong điện thoại với thái độ gắt gỏng.
“Thứ mất dạy”. Nói rồi, anh bỏ ra xe đi thẳng, chẳng thèm nghe vợ nói một câu hay nhìn con lấy một lần. (Ảnh minh họa)
Tới gần 8 giờ tôi về. Vừa mở cửa, cảnh tượng trước mắt khiến tôi không sao kiềm chế được. Chồng tôi đang gác chân coi đá bóng, tay còn vỗ đen đét lên đùi. Nhà cửa tan hoang không khác gì bãi chiến trường. Con gái tôi thì mặt mày lấm lem, trên miệng còn vương cả cọng mì gói dài. Rồi giấy vệ sinh được trải dài từ nhà vệ sinh ra tận salon. Chai nước suối, tô ăn mì còn nguyên trên bàn.
Máu nóng bốc lên cùng sự mệt mỏi và chán nản mấy hôm nay tích tụ, tôi lao tới tắt phụt ti vi. Còn chưa kịp lên tiếng chỉ trích, tôi đã choáng váng nhận ngay một cái tát mạnh đến nỗi khiến tôi ngã lăn ra của chồng.
“Thứ mất dạy”. Nói rồi, anh bỏ ra xe đi thẳng, chẳng thèm nghe vợ nói một câu hay nhìn con lấy một lần. Tôi sững sờ trước mọi chuyện diễn biến quá nhanh. Con gái thấy tôi bị bố đánh thì chạy tới ôm lấy tôi. Cả hai mẹ con tôi đều khóc ròng trong căn nhà bẩn thỉu.
Tôi chán quá. Giờ tôi hận luôn đá bóng, đá banh. Tôi nên làm gì để chồng giảm bớt đam mê mà nghĩ đến vợ con đây mọi người? Nếu cứ thế này hoài, chưa hết mùa banh chắc gia đình vợ chồng tôi đã tan nát quá.
Theo Trí thức trẻ
Vì bất tài nên tôi im lặng chịu "mọc sừng" để em làm bồ nhí của sếp
Cuộc sống của em đã quá nhiều cơ cực và khổ sở... Tôi yêu em mà không lo được cho em đàng hoàng nên tự thấy xấu hổ. Bởi vậy, tôi nhắm một mắt, mở một mắt để em làm bồ nhí của sếp già.
Tôi với cô ấy lớn lên bên nhau. Cô ấy kém tôi 2 tuổi. Chúng tôi biết nhau từ khi còn học phổ thông, hai đứa đã nảy sinh tình cảm từ ngày đó. Mối tình học trò trong trẻo theo chúng tôi đến suốt những năm đại học rồi ra trường. Tôi trân trọng tình cảm ấy và cũng trân trọng con người bạn gái mình. Cô ấy tốt, hiền ngoan và yêu tôi chân thành.
Bạn gái tôi có cuộc sống rất cơ cực. Bố cô ấy bỏ ba mẹ con đi từ lâu rồi. Ngày nhỏ còn ở cùng thì ông ta đánh đập nhiều tới nỗi nhắc đến bố là cô ấy sợ. Sau này khi ông ta bỏ đi, ba mẹ con sống cảnh vô cùng cực khổ. Càng yêu tôi lại càng thương bạn gái mình. Cô ấy xinh đẹp, mong manh, đáng để trân trọng chứ không phải bị chà đạp như vậy.
Từ khi yêu tôi, cô ấy hay cười nhiều hơn nhưng tôi biết là chị cả trong nhà, cô ấy cũng chịu áp lực rất lớn. Có tình cảm với tôi từ khi còn học cấp 3 nên lên đại học, cô ấy từ chối nhiều chàng trai khác để giữ tình cảm chung thủy với tôi tới cùng. Sau khi ra trường, hai đứa cũng đã định tính tới chuyện kết hôn nhưng vì công việc của tôi chưa ổn định, cô ấy lại còn mẹ và hai em phải lo lắng nên chúng tôi tạm gác lại mọi chuyện.
Tôi trân trọng tình cảm ấy và cũng trân trọng con người bạn gái mình. Cô ấy tốt, hiền ngoan và yêu tôi chân thành. (Ảnh minh họa)
Tuy thế, mối quan hệ của chúng tôi chẳng khác nào vợ chồng. Cô ấy đã trao cho tôi thứ quý giá nhất của đời con gái. Tôi chưa một giây phút nào nghĩ sẽ phụ người con gái này cả. Thậm chí tôi giận bản thân mình, chỉ biết yêu mà không lo lắng được điều gì cho cô ấy, không giúp cô ấy vơi đi những gánh nặng gia đình.
Rồi cô ấy đi làm ở một công ty tư nhân, lương tháng cũng tạm ổn. Tôi bắt đầu nhận thấy cô ấy có sự thay đổi trong khoản kinh tế, thu nhập. Mặc dù đang làm ở chỗ không tốt lắm nhưng tôi đủ hiểu với vị trí và thời gian làm việc của bạn gái mình như vậy, cô ấy không thể nào kiếm được nhiều thế. Bạn gái tôi gửi được tiền về sửa nhà cho mẹ và các em, nuôi hai đứa em ăn học và mua được cho mình vài vật dụng như máy tính đắt tiền, xe máy...
Chỉ trong một thời gian ngắn với ngần ấy thứ có được, tôi đoán... em đang cặp kè với ai đó. Tôi lẳng lặng theo dõi và phát hiện ra sự thật đúng như tôi nghĩ. Em làm bồ nhí cho gã giám đốc già ở công ty. Tôi không lấy làm ngạc nhiên khi cô ấy mới vào mà lại được ông ta chọn. Bạn gái tôi xinh xắn, lại ăn nói ngọt ngào, dễ nghe, đàn ông nào cũng phải xiêu lòng.
Em làm bồ nhí cho gã giám đốc già ở công ty. Tôi không lấy làm ngạc nhiên khi cô ấy mới vào mà lại được ông ta chọn. Bạn gái tôi xinh xắn, lại ăn nói ngọt ngào, dễ nghe, đàn ông nào cũng phải xiêu lòng. (Ảnh minh họa)
Lúc biết bạn gái phản bội tôi đã cú lắm. Bao năm qua tình cảm hai đứa giữ gìn cuối cùng cô ấy lại phản bội tôi như thế. Nhưng rồi tôi chết lặng khi thấy hàng tháng về, ngoài tiền giúp bố mẹ, em lại đưa cho tôi vài triệu bảo "Chồng cất đi, bọn mình để dành cho đám cưới. Sau này tới lúc tổ chức hai đứa đỡ vất vả phải lo một khoản lớn".
Tôi vẫn nhận thấy tình yêu nồng nàn trong đôi mắt cô ấy khi nói với tôi, vẫn thấy niềm khát khao được làm vợ tôi của cô ấy. Tôi nhận ra rằng, chuyện cô ấy chấp nhận làm bồ nhí của gã đàn ông kia chỉ vì tiền. Cô ấy là phận gái, có quá nhiều áp lực mà tôi thân đàn ông, yêu cô ấy không làm được gì. Để giải tỏa được những gánh nặng đó, chẳng còn cách nào cô ấy phải chọn cách hèn hạ này. Chỉ có như vậy cô ấy mới mau chóng ổn định cho gia đình rồi yên tâm về làm vợ tôi.
Tôi thấy thương bạn gái mình đến cháy lòng. Vì tôi bất tài nên cô ấy mới phải làm cái việc nhục nhã đó. Vậy là tôi im lặng, coi như mình không biết. Tôi cố gắng làm, dành dụm để sau này, khi cô ấy lo được cho mẹ và hai em tạm ổn, chúng tôi sẽ cưới nhau, chí ít cô ấy cũng không phải khổ.
Theo Khám phá
Soái ca đi 60km mỗi ngày chăm vợ bầu như trứng mỏng: Bà xã tự hào, chị em xuýt xoa Bên nhau đã 4 năm, chỗ làm cách xa nhà nhưng ông xã của Hiệp chưa bao giờ ngại vất vả đi đi về về mỗi ngày tới 60 cây số chỉ để có thêm nhiều thời gian ở bên chăm vợ bầu. ảnh minh họa Trong cuộc đời, dù có giàu sang đến cỡ nào cũng không quý giá bằng tìm được...