Sững sờ trước điều kiện ly hôn
Anh ngoại tình và lấy đi tất cả tiền bạc của tôi, bỏ mặc tôi loay hoay với hai đứa con nhỏ. Tuy nhiên, khi tôi đề nghị ly hôn thì anh lại từ chối và đưa ra một điều kiện khiến tôi quá bất ngờ…
Tôi và anh kết hôn đã được 11 năm và có với nhau 2 cậu con trai. Năm 2011, chúng tôi rời quê lên Hà Nội lập nghiệp. Hai vợ chồng vay mượn tiền bạc và mở một quán cơm bình dân.
Quán cơm đông khách nên đời sống kinh tế của hai vợ chồng được cải thiện rõ rệt. Năm 2014, nhận thấy xung quanh mọc lên nhiều tòa chung cư, anh bàn với tôi nâng cấp cửa hàng. Từ một quán cơm bình dân, vợ chồng tôi gom góp tiền bạc và mượn thêm 200 triệu để chuyển thành quán ăn sang trọng.
May mắn quán ăn của chúng tôi đón khách tấp nập. Thu nhập có ngày lên đến vài chục triệu. Tuy nhiên, mọi việc chỉ suôn sẻ được chừng 1 năm. Từ năm 2015, chồng tôi có nhiều mối quan hệ xã hội hơn nên bắt đầu sa đà vào bài bạc, ham mê tới mức có tối anh “đốt” của tôi cả trăm triệu đồng.
Tôi khuyên không được, cấm anh cũng không xong nên vợ chồng càng ngày càng mâu thuẫn. Đỉnh điểm là việc anh bỏ cửa hàng và mẹ con tôi đi biệt tích.
Video đang HOT
Ảnh minh họa (Nguồn: Shutterstock)
Tôi nghe thế, sợ hãi đến xanh mặt. Tôi gom góp tất cả vốn liếng, kể cả của hồi môn của mình nhưng vẫn không đủ. Tôi phải đi vay mượn để trả nợ cho anh rồi dẫn theo các con về quê sinh sống.Anh đi được gần 2 tháng thì nhóm người xăm trổ tìm đến quán tôi và yêu cầu mẹ con tôi dọn khỏi cửa hàng. Họ nói, anh đã gán nợ quán ăn cho họ. Song song với đó, họ bắt tôi phải nộp 250 triệu đồng để trả hết số nợ cho anh. Nếu không họ sẽ dùng biện pháp mạnh với các thành viên trong gia đình tôi.
3 mẹ con về quê được một thời gian thì anh xuất hiện. Anh tỏ ra ăn năn hối hận rồi ngon ngọt nhờ tôi vay thêm họ hàng bên ngoại để anh gây dựng lại cơ đồ. Không còn cách nào khác, tôi lại ngoan ngoãn nghe lời anh. Tôi tiếp tục vay nợ rồi đưa cho anh. Số nợ tổng cộng lên đến gần 400 triệu.
Anh mang tiền lên Hà Nội dựng quán bán hàng. Khi công việc của anh dần ổn định, tôi ngỏ ý muốn rời quê đến cửa hàng cai quản cùng anh. Tuy nhiên anh không đồng ý. Anh lấy lý do bố mẹ già và các con cần có môi trường học tập ổn định nên khuyên tôi ở nhà.
Không ngờ thời gian xa vợ, anh cặp kè với hết lượt nhân viên. Anh còn gọi một cô bé là vợ và cho cô này ở lại quán, phụ trách các khoản thu chi của cửa hàng.
Tôi nghe chuyện nên đã từng đến đánh ghen và đuổi việc cô gái này. Tuy nhiên, đuổi cô nọ anh lại cặp kè với cô kia. Cuối cùng tôi chán nản, không còn muốn quan tâm đến chuyện yêu đương của anh nữa. Tôi chỉ muốn anh gửi tiền đầy đủ để nuôi con ăn học và trả dần số nợ mà tôi đã vay cho anh.
Thế nhưng suốt nửa năm trời, anh không về thăm con, cũng không gửi một đồng cho con khiến tôi phải bươn chải vô cùng vất vả.
Tôi đề nghị chia tay khi mọi chuyện đã vượt ngưỡng chịu đựng của mình. Thế nhưng trước sự kiên quyết của tôi, anh đổ vào đầu tôi một gáo nước lạnh. Anh nói không chu cấp, không quan tâm nhưng cũng không ly hôn. Nếu ly hôn, tôi phải đáp ứng điều kiện của anh. Anh yêu cầu tôi phải viết giấy cam kết, tự trả tất cả số nợ mà tôi đã vay và coi như anh không liên quan đến số nợ đó.
Lời đề nghị của anh khiến tôi sững sờ. Chắc chắn tôi không thể trả được số sợ đó vì tôi không có công ăn việc làm ổn định. Tôi lại phải nuôi hai con. Tuy nhiên nếu không ly hôn, tôi sẽ không thể chịu được cảnh ấm ức như thế này.
Mong mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Nld
Muốn gia đình nhỏ sống riêng nhưng lại sợ bố mẹ già không ai lo
Ông bà bước qua tuổi hưu thì sức khỏe cũng đi xuống, một mình quét dọn 4 tầng nhà, có can cũng không nghe.
ảnh minh họa
Tôi ngoài 30 tuổi, đã lập gia đình, có một bé trai một tuổi. Hai vợ chồng tôi đều tốt nghiệp cao học ở nước ngoài, có công việc ổn định với tổng thu nhập khoảng 20 triệu/tháng. Gần đây vợ chồng tôi mới chuyển ra thuê căn hộ ở riêng sau 5 năm ở cùng ông bà nội. Tôi muốn viết bài chia sẻ vì qua trao đổi với một số người quen, thấy nhiều trường hợp giống như tôi vậy. Bố mẹ tôi đã về hưu, là những người chăm chỉ, nhờ tiết kiệm và chịu khó làm việc nên có một căn nhà 4 tầng khang trang ở trung tâm thủ đô và một vài bất động sản khác. Thời gian ở cùng ông bà, vợ chồng tôi cũng tiết kiệm được nhiều chi phí, mặc dù có thất bại khi thử kinh doanh vài lần nhưng cũng để được một khoản tích lũy.
Tuy nhiên, khi có thêm cháu nhỏ, có một số điều không hợp với ông bà vì tôi muốn cải tạo lại nhà cửa nhưng ông bà không cho phép. Nhà xây từ những năm 90, có 4 tầng nhưng ông bà dùng đến 2,5 tầng để chứa đồ đạc cũ không dùng đến, vợ chồng và con tôi chỉ có một phòng ngủ để sinh hoạt riêng. Tôi muốn dọn bớt đồ đạc cũ, cải tạo ban công để trồng cây xanh và kê bàn uống nước, làm thêm tủ tường để có không gian sống rộng hơn cho cháu nhỏ có chỗ bò chơi, cuộc sống dễ chịu hơn nhưng tất cả đề xuất đều bị từ chối vì ông bà không muốn. Ông bà nội là người tốt, thương con cháu nhưng không nghe góp ý, đôi khi hay can thiệp vào đồ đạc cá nhân của tôi.
Tôi là người yêu thích trồng cây, nuôi cá, vì không gian hẹp và thời gian hạn chế nên có lúc đồ đạc để ban công bừa bộn, bị ông bà vứt đi. Trong một lần bực bội, tôi quyết định chuyển ra ngoài, vợ ủng hộ, tôi nghĩ con dâu thời nay ít người muốn sống cùng bố mẹ chồng. Tôi chọn được một căn hộ chung cư có điều kiện rất tốt, giá hợp lý vì cách trung tâm khoảng 10km, thuê người giúp việc vì con còn nhỏ chưa đi nhà trẻ được. Ông bà có nói cho mượn căn hộ để ở nhưng vì chất lượng không tốt, đường đi làm xa nên tôi từ chối, thuê ở gần nhà ông bà thì với thu nhập hiện tại vợ chồng tôi cũng không đủ khả năng. Cuộc sống tôi cảm thấy cũng tốt hơn, có thêm thời gian cho bản thân, mặc dù về kinh tế thì vừa đủ, không tích lũy được gì.
Dù thế nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó không phải, ông bà bước qua tuổi hưu thì sức khỏe cũng đi xuống, một mình quét dọn 4 tầng nhà, có can cũng không nghe. Mấy năm nữa em gái tôi đi lấy chồng thì còn có hai ông bà. Bố mẹ vợ tôi có hai con gái nên hai ông bà ở với nhau, nhưng suy nghĩ lạc quan nên con cháu đỡ phải lo nghĩ. Tôi không biết nên làm như thế nào, hỏi vài người quen cùng hoàn cảnh, đều là thế hệ sau sinh ra ở thủ đô, là con trai cả, ông bà có điều kiện; đa phần họ đều muốn ra ở riêng vì ba thế hệ ở cùng rất dễ có xích mích. Tài sản, vật chất quý thật, nhưng cuộc sống vui vẻ dễ chịu còn quý hơn. Tôi hiểu ông bà muốn giữ tài sản cho con cháu, sợ chúng tôi tiêu hoang nhưng tôi đi làm đã gần chục năm, chuyên môn cao, tự khởi nghiệp vài lần thất bại, nuôi gia đình nhỏ bằng đồng lương nên rất hiểu giá trị đồng tiền, trong mắt ông bà các con vẫn là chưa trưởng thành.
Tôi tôn trọng, kính yêu ông bà vì thời trẻ các cụ rất vất vả, đã cho tôi đi học nước ngoài. Giờ thời vất vả qua rồi, tôi muốn báo đáp cũng chẳng được. Khi chuyển đi tôi lục đống đồ lưu trữ, tìm thấy đồ dùng mới tinh đủ cấp cho 4-5 gia đình mà các cụ lưu trữ từ nhiều năm trước, chưa bao giờ mang ra sử dụng. Tôi thấy đó mới là lãng phí, góp ý các cụ cũng không nghe. Đồ nội thất cũ, đồ điện máy cũ, hỏng cũng không thay trong khi tôi sẵn sàng biếu các cụ đồ mới để dùng cho tiện nghi, tôi có tự mua thì cũng không bao giờ các cụ đụng đến. Tôi nghĩ sẽ tiếp tục thuê nhà ở riêng đến khi ông bà nhiều tuổi sẽ quay lại, mặc dù rất muốn được để ông bà gần con cháu khi còn khỏe mạnh.
Theo VNE
Bị sàm sỡ cô gái ế tặc lưỡi:Thôi cứ nằm im tận hưởng 1 lần dù gì 32 năm rồi chưa biết mùi. Anh ơi, anh cứ bình tĩnh, để em tự cởi ạ. Em sẽ chiều anh nhưng xin anh đừng xé đồ để lát em còn về, cũng đừng giết em vì em còn bố mẹ già ở quê. ảnh minh họa Ở cái tuổi ngoài 30 đối với 1 cô gái như Hương mà chưa chồng thì được người ta &'ca tụng' là...