Sững sờ thấy người yêu với ‘em gái’ không mảnh vải che thân
Tôi tức tưởi vào phòng và giật tung tấm chăn của anh… thì tôi đã thật sự sửng sốt khi thấy anh không mảnh vải che thân và đang bên cạnh người phụ nữ ấy.
Cho đến giờ phút này sự việc đã xảy ra hơn 2 ngày rồi nhưng tôi vẫn không thể nào cho vào quá khứ. Mỗi lần tôi muốn quên lãng nó đi thì những hình ảnh của cặp tình nhân ấy cứ hiện ra trước mắt tôi. Tôi không thể nào kìm nén được những giọt nước mắt của mình
Chúng tôi gặp và yêu nhau đã được một năm nay. Chúng tôi phải trải biếtbao khó khăn xuất phát từ phía gia đình tôi: vì khoảng cách học vấn, vì anh ấy đông anh em, vì anh ấy nghèo… Khi tôi nhờ bạn bè góp ý kiến thì ai cũng phản đối vì anh ấy chỉ là một người công nhân, còn tôi lại là một nhân viên văn phòng.
Ảnh minh họa.
Thế nhưng, sức mạnh của tình yêu đã không có gì ngăn cản được tôi. Trước mắt tôi chỉ thấy được những điều tốt và chân thật từ anh ấy. Và sau bao nhiêu ngày tháng đấu tranh cho tình yêu của mình, cuối cùng chúng tôi cũng đã chiến thắng được sự ngăn cấm của mọi người.
Vì công việc nên chúng tôi đành phải ở xa nhau, một người ở Thành phố, một người ở quê nên một khoảng một đến hai tuần, chúng tôi mới được gặp nhau một lần nhưng hầu như ngày nào chúng tôi cũng nhắn tin, gọi điện cho nhau. Và cũng vì thế nên chúng tôi rất tin tưởng và yêu nhau nhiều hơn.
Trong những buổi tiệc của công ty, anh ấy luôn dẫn tôi theo và chính tai tôi nghe được lời khen từ bạn bè, từ các ông sếp của anh ấy và tôi lại càng hãnh diện vì có một người yêu chung thủy như vậy.
Có những lúc tôi trẻ con hay giận hờn vô cớ, hay bắt nạt anh ấy nhưng anh ấy không bao giờ giận, trái lại anh ấy luôn là người xin lỗi tôi trước.
Tôi còn nhớ có lần anh ấy dẫn tôi về nhà chơi. Tôi không biết làm công việc bếp núc, thậm chí khi cha anh ấy nhờ tôi chiên giùm quả trứng nhưng tôi cũng không biết bật bếp gas như thế nào. Loay hoay mãi khoảng 15 phút sau thì anh ấy đi công chuyện về hỏi, “Em đang làm gì vậy?”. Tôi ngước lên nhìn rồi bật khóc “Em không biết bật bếp, cũng không biết chiên như thế nào nhưng em không dám từ chối”. Anh ấy cười bảo”Thôi! Em để anh làm cho nhưng mai mốt phải học nấu ăn nha!”.
Anh là anh cả nên tất cả mọi việc trong nhà đều một mình anh làm hết, còn tôi, từ nhỏ mẹ đã làm cho tôi những việc từ giặt quần áo, nấu cơm nước… nên tôi chỉ biết học và nghỉ ngơi. Hiện tại, tôi đã trưởng thành và sống xa gia đình nhưng tôi vẫn phải đi ăn cơm tiệm, thuê người giặt quần áo.
Ngày thứ 4 tuần vừa rồi, anh ấy gọi điện cho tôi và nói, “Anh đi nhậu với bạn làm cùng công ty, một lát nữa anh sẽ về” nhưng tôi cương quyết không cho anh đi (Thông thường chúng tôi muốn đi đâu đều phải gọi điện nói cho nhau biết trước và nếu được sự đồng ý của người này thì người kia mới được đi). Tôi bắt buộc anh ấy phải về nhà sau giờ làm nhưng anh vẫn đi…
Video đang HOT
Đến ngày hôm sau, chúng tôi giận nhau không nói chuyện. Khi anh ấy gọi điện, tôi cũng cương quyết không nghe máy để lần sau anh ấy biết không được làm trái ý tôi nữa… Và sang ngày thứ ba thì tôi chủ động gọi điện cho anh để làm hào nhưng cuối cùng, tôi không kiềm chế được nên lại tiếp tục gây sự với anh.
Trưa thứ 7 vừa rồi, tôi gọi điện nói với anh rằng, “Chúng mình thật sự không hợp nhau, chia tay sẽ giải thoát cho cả hai” và đồng thời tôi cũngbáo cho anh biết một tin là tuần sau, tôi sẽ đi công tác tại miền Trung với thời gian hai tháng nhưng anh đã không một lời phản hồi.
Rồi chiều hôm đó, tôi gọi cho anh một lần nữa và bảo, “Những gì em bỏ quên ở nhà anh thì em sẽ nhờ bạn tới lấy. Em không muốn về bởi vì em không muốn gặp mặt anh và chúng ta cũng không còn gì để nói”. Nhưng anh không chịu và bảo tôi phải trực tiếp về lấy.
Đến tầm tối, tôi gọi điện cho anh bảo, “Khoảng 9 giờ tối nay em sẽ đến lấy và về nhà luôn”. Tôi nói với anh như vậy không phải tôi muốn “cạn tình cạn nghĩa” với anh mà tôi chỉ muốn ghé qua nhà để gặp anh và làm hòa với anh thôi. Nhưng tôi không ngờ rằng, cuộc gặp đó như một giấc mơ thật hãi hùng đối với tôi.
19h 55. Tôi từ thành phố đã về đến gần nhà anh nhưng tôi không vào nàh mà gọi điện cho anh… thế nhưng, điện thoại của anh lại không liên lạc được. Tôi nghĩ anh đang đi nhậu với bạn bè nên nhắn tin, “Em đang đợi anh ở ngoài cầu. Khi nào anh về thì ra em đợi ở đó. Không gặp được anh em sẽ không về” nhưng anh vẫn im lặng.
Liệu tình yêu của tôi có đủ lớn để mỗi khi giận nhau tôi không nhắc lại lỗi lầm của anh… (Ảnh minh họa)
20h 20. Tôi tiếp tục gọi và điện thoại đổ chuông. Sau 25 cuộc gọi không có người bốc máy thì đến cuộc gọi thứ 26, em gái anh nghe máy và bảo,”Anh hai đi nhậu nên bỏ điện thoại ở nhà chị ạ!”. Tôi không tin và tiếp tục gọi thêm 15 cuộc gọi nữa thì em gái anh bắt máy và bảo, “Anh hai ngủ rồi”.
21h 15. Chờ đợi mãi không có tín hiệu gì nên buộc lòng tôi phải chạy vào nhà anh. Khi tôi gọi cửa thì hai đứa em của anh tỏ thái độ lúng túng và không mở cửa cho tôi vào. Thấy tụi nhỏ có “dấu hiệu bất thường”, tôi tự hỏi, “Bình thường mình về là tụi nhỏ vui mừng chạy ra mang cặp và ba lô vào cho mình, sao hôm nay bọn chúng lại kì vậy?”.
Linh cảm cho thấy có chuyện chẳng lành nên tôi giật mạnh cánh cửa ra và bước vào nhà. Khi vào đến nhà thì tôi thấy cha mẹ anh đã đi ngủ rồi nên tôi hỏi hai đứa nhỏ, “Anh hai em đâu?” thì chúng bảo, “Anh hai đã ngủ rồi”.
Khi tôi lên phòng anh thì thấy cánh cửa đã bị khóa trong. Tôi gõ cửa hoài nhưng không ai tới mở cửa, đến khi tôi đập mạnh cánh cửa thì có một ngườiphụ nữ lạ ra mở cửa. Lúc đó, tôi như người hết hồn không biết phải xử lý như thế nào… Nhưng rồi, tôi lấy hết bình tĩnh và bước vào phòng, lấy hết sức mạnh để tát anh ta một cái thật mạnh rồi bỏ ra ngoài.
Đứng bên ngoài một lúc vẫn không thấy anh chạy ra xin lỗi nên tôi lại quay vào phòng để lôi anh dậy nói chuyện… Và tôi đã thật sự sửng sốt khi vừa kéo chăn anh ra thì thấy anh không một mảnh vải che thân bên người phụ nữ ấy.
Tôi như chết lặng đi và chỉ biết khóc khi chứng kiến cảnh đó… và chẳng một phút chần chừ, tôi chạy thẳng ra đường để không phải nhìn thấy cảnh đau lòng ấy. Anh vội mặc quần áo và chạy theo tôi giải thích, “Sự thật em thấy vậy nhưng không phải vậy? Sao em không nghĩ, tại sao hôm nay anh biết em về mà anh lại làm điều đó? Đấy chỉ là một đứa em họ của anh thôi. Nó đến chơi vài ngày và anh nhờ nó đóng kịch thử xem em có còn thương anh không thôi?”.
Sau một lúc cãi vã nhau thì tôi bỗng dưng dịu xuống và nghĩ đấy là những là những lời giải thích chân thật của anh. Rồi anh dẫn tôi vào nhà rửa mặt cho tôi và ôm tôi lên võng nằm với anh trước mặt người phụ nữ đó khiến tôi càng tin rằng, người đó chính là em họ của anh. Trong khi đó, người phụ nữ đó không nói bất cứ điều gì mà chỉ đi ra, đi vào và nhìn tôi soi xét.
Khoảng 23 giờ. Tôi không ngủ được vì hai người nằm chung một cái võng quá chật cội nên tôi đề nghị anh ra ngoài thuê khách sạn ngủ và anh cũng đồng ý ra ngoài cùng tôi.
Khi đến khách sạn, tôi mới hỏi anh một lần nữa về người phụ nữ đó thì anh mới thú nhận, “Người đó là bạn gái trước kia của anh nhưng bây giờ, cô ấy đến thăm gia đình anh với tư cách là con nuôi của bố mẹ anh. Mấy nay rảnh rỗi nên cô ấy đến nhà anh chơi vài ngày… nhưng hôm nay, sau khi có chút men rượu nên anh không kiềm chế được bản thân và đã để xảy ra mọi việc như em vừa nhìn thấy. Người phụ nữ ấy cũng đã từng về nhà sống chung với anh một thời gian nhưng vì bọn anh không hợp nhau nên đã chia tay”. Nói rồi, anh cầu mong tôi hãy rộng lượng tha thứ cho anh…
Khi nghe được những điều từ chính người yêu của mình, tôi cảm thấy ghê sợ chính anh và người phụ nữ ấy. Tôi không thể ngờ được rằng, chỉ vì giận dỗi tôi, chỉ vì bản năng đàn ông của mình mà anh đã sẵn sàng lên giường với người phụ nữ khác và phản bội lại sự tin yêu nơi tôi.
Suốt mấy ngày nay, người phụ nữ ấy gọi điện cho tôi rất nhiều và cũng mong tôi hãy tha thứ cho anh ấy. Tôi không trách cô ấy… mà chỉ trách bản thân mình tại sao lại rơi vào hoàn cảnh tréo ngoe như thế này!
Mấy ngày nay, tôi không thể ngủ được, cũng chẳng làm được bất cứ việc gì. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện tình cảm của mình… Chẳng nhẽ, đấy là món quà “ý nghĩa” nhất anh tặng tôi trước khi đi công tác đó sao?
Thật lòng, tôi rất yêu anh ấy… và nếu phải chia tay anh, liệu tôi có thể sống tốt được không? Nhưng nếu thứ tha cho anh và quay lại thì liệu rồi, mỗi khi sóng gió ập đến với gia đình nhỏ, những kí ức đau lòng này có trở thành nỗi đau đè nặng lên suy nghĩ của tôi không?
Theo Phununews
Không dám kể cho chồng chuyện sáng thức dậy tôi "không mảnh vải che thân"
Lẽ nào có kẻ lạ mặt nhân lúc mình quên khóa cửa đã lẻn vào nhà rồi mò lên giường của vợ chồng mình làm chuyện đó? Còn mình vì ngủ quá say, lại nghĩ là chông mình nên đã năm im hương thu... Đên khi tỉnh giấc phat hiên thi đã quá muộn.
Chào cả nhà!
Sự việc này đã xảy ra đến hôm nay được 1 tuần rồi. Nhưng cứ mỗi lần nhìn chồng hiện diện trước mắt, mình lại thấy bối rối và sợ hãi chuyện vừa mới xảy ra. Mình sợ nên chưa dám kể cho anh nghe. Bởi chồng mình tuy rất yêu thương vợ con nhưng anh ghen tuông khủng khiếp.
Vợ chồng mình làm lụng mãi cũng mua được 1 căn nhà nhỏ. Vì mới chuyển nhà đến đây nên trong nhà còn tuyềnh toàng lắm. Đồ đạc vợ chồng cũng mua sắm được nhiều vì tiền mua nhà đã dồn hết vào đó nên hết tiền. Được cái, đã có căn nhà dù nhỏ bé, vợ chồng mình cũng vui lắm.
Chuyển về nhà mới được 1 tháng thì mình sinh em bé. Em bé nhà mình hiện được 4 tháng tuổi. Mình vẫn trong thời gian ở nhà trông con chưa phải đi làm. Còn chồng mình là công nhân nhà máy nhựa nên 1 tháng có 2 tuần anh phải đi làm ca ban đêm. Và sự việc vừa rồi xảy ra với mình đúng vào hôm chồng mình cũng đi làm ca ban đêm.
Hôm ấy, cơm nước buổi chiều cho chồng xong, vợ chồng mình cùng ăn cơm tối như bao ngày khác. Sau đó hơn 19 giờ thì chồng mình đi làm. Mình ở nhà cho con ăn thêm bữa phụ, ru con ngủ rồi tranh thủ dọn dẹp mọi việc trong nhà cho gọn gàng. Dọn nhà xong cũng đến 21h45 đêm. Sau đó, mình tắm giặt và đi ngủ. Song vì buồn ngủ quá nên mình sơ xuất quên cài then cửa bên trong. Do đó, cửa nhà mình mới chỉ được khép không khóa.
Và cứ thế, mình ôm con ngủ trong phòng của vợ chồng mình từ hơn 22 giờ đêm đến hơn 1 giờ đêm thì thức dậy cho con bú. Nào ngờ mình dậy thì giật mình khi nhìn thấy trên cơ thể mình không có một mảnh vải che thân nào. Mà đêm qua, khi tắm xong, mình vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ ban đêm. Mình nhớ rõ như in thế.
Quay sang bên cạnh, tất cả đều không có gì khả nghi. Chỉ có chăn chiếu gần chỗ mình thì xộc xệch. Bộ quần áo trên người mình cũng đang bị vứt dưới sàn nhà nhàu nát và cẩu thả. Mình chẳng hiểu mọi chuyện như thế nào? Có lẽ nào mình nằm ngủ say quá mà tự cởi quần áo không?
Ban đầu mình đã nghĩ thế. Nhưng thật sự mình lại thấy không phải vậy. Bởi trên người mình còn vài vết cào xước giống như đêm qua mình vừa làm "chuyện ấy" với một ai đó. Và trong cơn mê ngủ, mình tuy không biết gì nhưng chắc cũng thấy hơi khác lạ nên chống cự nên thành ra vậy chăng?
Thật sự mình cứ băn khoăn mãi. Sao dù bị kẻ lạ "hấp diêm" lúc ngủ say, nhưng sao mình vẫn ngủ được nhỉ? Sao kẻ lạ mặt vẫn cứ một mình một trận địa mà không sợ gì thế? Hay là mình đã bị đánh thuốc mê rồi. Mà tại sao mình không mảy may biết một chút nào về chuyện đêm ấy.
Mình xấu hổ quá. Chẳng lẽ lại kể với chồng chuyện đêm ấy bị người lạ mặt nào đó đến "yêu" lén à? Anh sẽ cho mình là loại phụ nữ mất nết mất. Bởi vì, như thông thường anh sẽ chẳng tin mình lại có thể ngủ khiếp đến vậy. Tại sao bị xâm hại như vậy mà cũng không hề hay biết. Và kẻ lột sạch sẽ quần áo, giở trò đồi bại rồi quất ngựa truy phong cắm đầu chạy thẳng cũng chẳng biết là ai.
Một tuần đã trôi qua, mình cứ suy nghĩ và ám ảnh mãi về cái đêm lạ lùng này. Lẽ nào có kẻ lạ mặt nhân lúc mình quên khóa cửa đã lẻn vào nhà rồi mò lên giường của vợ chồng mình làm chuyện đó? Còn mình vì ngủ quá say, lại nghĩ là chông mình nên đã năm im hương thu... Đên khi tỉnh giấc phat hiên thi đã quá muộn. Giờ mình thực sự chi biêt câm nin coi như ac mông hay làm thế nào đây cả nhà?
Theo Phunutoday
Shock ngất khi chứng kiến trước cảnh động trời trong phòng ngủ... Trưa ấy Hà về nhà sớm, nghe vợ đang cười rúc rích trong phòng, anh đẩy cửa bước vào, Vân đang không một mảnh vải che thân... Ngay lần đầu gặp Vân, Hà đã thấy tim mình đập loạn nhịp. Trong đời anh, chưa bao giờ gặp một cô gái duyên dáng và ngọt ngào đến vậy. Nhìn Vân đứng bẽn lẽn bên...