Sững sờ phát hiện bộ mặt thật của chồng sau 3 năm
Là con gái khi yêu và quyết định tiến tới hôn nhân với người mình yêu là họ đã đặt hết niềm tin vào nửa kia. Ấy vậy mà tôi lại rơi vào bi kịch hôn nhân không ai mong muốn.
Tôi đã đông ý xây dựng hôn nhân với anh nhưng giờ đây cuôc hôn nhân của chúng tôi không hê hạnh phúc (Ảnh minh họa).
Tôi tên Nguyên Lê Thu (26 tuôi) sinh ra và lớn lên ở môt vùng quê nghèo tại Thanh Hóa, vì thâu hiêu được cảnh nghèo khó ở quê nhà nên tôi đã cô gắng học tâp thât giỏi và quyêt tâm đi thoát ly.
18 tuôi tôi ra Hà Nôi học tại môt trường đại học chuyên ngành kinh tê, thuở ây tôi chưa biêt yêu là gì mặc dù ngoại hình của tôi cũng ưa nhìn. Sang năm thứ 2 đại học, tôi gặp anh- môt chàng trai Hà thành có ngoại hình điên trai học trên tôi 1 khóa. Anh chủ đông “tân công”, quan tâm khiên trái tim của đứa con gái mới lớn là tôi siêu lòng.
Tôi đã dành cả tuôi trẻ của mình chỉ đê yêu môt người đàn ông, chúng tôi yêu nhau và quyêt định tiên tới hôn nhân khi cả hai đã có công viêc ôn định. Năm đâu tiên của hôn nhân, chúng tôi hạnh phúc vô cùng khi đón thêm thành viên mới là môt bé trai đâu lòng.
Video đang HOT
Trong thời gian sinh nở, tôi mải mê chăm con, còn anh mải đi làm lo cho cuôc sông gia đình nên chúng tôi ít có thời gian quan tâm, bên nhau. Rồi chồng tôi bỗng thay tính đổi nết, không còn nụ cười ngọt ngào với vợ, sự cưng nựng cho con, cứ đi làm vê nghe tiêng con khóc là anh ức chê, càu nhàu: “Em trông con kiêu gì vây, em làm mẹ kiêu gì mà cứ đê con khóc hoài”.
Lúc đó, tôi chỉ biêt rơi nước mắt, tôi cứ nghĩ anh cáu gắt là vì đi làm vê mêt. Thê nhưng, dân dà tôi nhân thây anh thay đôi quá nhiêu, đi làm vê tiên không thây đưa vợ con và lúc nào bực tức là đánh đâm, mắng chửi tôi, thâm chí anh còn nói tôi là kẻ vô dụng, ăn bám…
Tôi phải làm sao đê đưa anh vê vị trí ban đâu? (Ảnh minh họa).
Biêt bao đêm tôi khóc thâm, tôi cô nín nhịn vì con còn quá nhỏ, đên khoảng 1 năm sau, khi con lớn hơn môt chút tôi cũng bắt đâu quay trở lại công viêc nơi công sở. Lúc này, tôi mới có thời gian đê quan sát, theo dõi nhât cử nhât đông của anh. Môt tôi, khi đang ăn cơm có tiêng chuông điên thoại reo anh lâp tức bước ra khỏi nhà không nói năng gì. Tôi vôi bám theo sau và vô cùng sững sờ khi thây anh dừng tại môt quán bar, đi vào trong đó tôi phát hiên anh đang thích thú bay lắc, cười vui như môt người điên dại…
Tôi đã sôc thât sự, vây là sô tiên bao ngày kiêm được anh mang “nướng” hêt vào thú vui chơi trác táng cùng bạn bè. Tôi vôi chạy vê khóc như mưa, tôi phải làm sao đê anh quay trở vê là người đàn ông của gia đình, là người chồng yêu thương vợ hết mực?
Theo Nguoiduatin
3 năm ngày gặp lại cô gái tôi từng ruồng bỏ, tôi sững sờ vì ngạc nhiên và xấu hổ
Tôi không ngờ lại gặp lại em trong hoàn cảnh này. Bản thân tôi thấy xâu hổ vô cùng, có lẽ đây chính là quả báo cho kẻ bạc bẽo như tôi.
Tôi và Linh yêu nhau từ khi hai đứa còn ngồi trên giảng đường đại học. Tôi hơn em 2 tuổi, học khác trường nhưng gần nhau. Cả hai đứa đều là mối tình đầu của nhau. Tình cảm thời gian đầu vô cùng ngọt ngào, dù thời điểm ấy hai đứa vẫn nghèo lắm, trong tay chẳng có thứ gì. Tình yêu lúc đấy chưa nhuốm màu vật chất hay toan tính, đơn giản yêu chỉ là yêu thôi nên rất đẹp.
Tôi ra trường trước cô ấy, đây cũng là lúc tình cảm của chúng tôi nhiều sóng gió lắm. Tôi đi làm bận rộn, ít thời gian dành cho em hơn nên em thường xuyên hờn dỗi, trách tôi thay đổi. Thời điểm đó, tình cảm của hai chúng tôi không đồng điệu, tôi yêu nhưng bắt đầu nghĩ nhiều đến kinh tế, tương lai, còn cô ấy đơn thuần vẫn thích kiểu tình yêu màu hồng lãng mạn.
Tôi và Linh đều là dân tỉnh lẻ, hoàn cảnh gia đình cũng chẳng khấm khá gì. Hai đứa cứ cãi nhau, chia tay, lại làm lành, lằng nhằng thế cho đến khi Linh ra trường, đi làm. Cô ấy cũng vội vã, bận rộn, lúc ấy Linh nói với tôi giờ mới hiểu cảm giác của người đi làm, xin lỗi vì thời gian trước không thông cảm cho tôi.
Phải thừa nhận, Linh là người con gái rất tốt. Em chân thành, chu đáo, hiểu biết và khéo léo. Thực sự tôi cũng rất yêu em, tình cảm gắn bó không phải ngày một ngày hai. Rồi Linh đả động tới chuyện cưới xin, em nói yêu lâu vậy rồi, hiểu nhau rồi, hơn nữa cũng đều đã đi làm. Tôi chưa nghĩ tới chuyện này, bởi cả hai còn trẻ, hơn nữa lấy nhau về rồi đủ thứ vất vả, lương 3 cọc 3 đồng, vặt mũi đủ đút miệng... thử hỏi làm sao mà sống.
Thế rồi đúng thời gian này tôi quen với Vân, Vân làm ngân hàng, là người Hà Nội và rất thích tôi. Một thời gian cân nhắc, tôi quyết định sẽ chia tay Linh để tới với Vân, thật sự tôi không yêu Vân, nhưng Vân cho tôi nhiều sự lựa chọn và cuộc sống đảm bảo hơn rất nhiều. Ngày tôi nói lời chia tay, Linh khóc rất nhiều, tôi biết tôi là thằng tồi nhưng đành vậy, tôi khao khát muốn giàu sang, muốn có nhà, có xe ở đây, nếu giờ lấy Linh, hai đứa tự phấn đấu thì cả đời chắc cũng chẳng được.
Không lâu sau đó, tôi và Vân kết hôn. Nhưng rồi tôi sớm vỡ mộng với cuộc sống hôn nhân. Tôi ở rể, bố mẹ vợ cũng không coi ra gì. Vân là con một, tiểu thư, đỏng đảnh, coi chồng như người hầu. Trong mắt cô ấy, tôi đúng là kẻ "chuột sa chĩnh gạo", cô ấy có cái quyền ban phát là lên mặt với tôi. Chúng tôi cãi nhau liên miên, nhiều khi tôi chán nản và bất lực vô cùng.
Vân không thích sinh con, cô ấy bảo chưa đến lúc, giờ sinh xong thì không được chơi bời tự do nữa. Tôi cũng chẳng dám làm gì khác. Sống trong nhà vợ, tôi thấy mình đúng là một kẻ lạc loài. Được hơn 1 năm, bố mẹ vợ mua nhà cho hai đứa ra ở riêng, tất nhiên nhà đứng tên vợ, và tôi lại thành kẻ ở nhờ.
Vân coi thường tôi ra mặt, có chồng rồi mà cô ấy vẫn ăn chơi, nhảy múa , chẳng thiết tha gì việc nhà. Tôi nói thì cô ấy cãi lại...nhà cửa lúc nào cũng lạnh ngắt. Rồi Vân có bồ, cô ấy công khai đi lại với anh ta. Đó là khi chúng tôi bước sang năm thứ 3 của cuộc hôn nhân. Thế rồi, cuối cùng không chịu nổi, tôi ly hôn. Bỗng dưng thấy mình chẳng có gì, gần 30 tuổi, 1 đời vợ, không con cái, không nhà cửa, sự nghiệp cũng chẳng ra gì...
Thế rồi vô tình một ngày, tôi gặp lại Linh. Trớ trêu thay, cô ấy lại mua nhà ngay cùng chung cư với tôi. Ngồi với nhau ngay dưới sảnh, Linh nói cô ấy mới cưới, chồng trưởng phòng trong một tập đoàn lớn, rất tốt, rất yêu thương vợ và cô ấy hiện đang có bầu 2 tháng. Linh hỏi tình hình của tôi, tôi chỉ biết cười chua chát. Chia tay nhau, tôi thấy ân hận vô cùng, giá mà ngày ấy tôi không ruồng bỏ Linh thì biết đâu chúng tôi lại có một tương lai khác. Không ngờ tôi lại sớm nhận hậu quả đến vậy, trách ai bây giờ, chỉ trách mình tham lam, ngu muội...
Theo KhoeDep
Nghe tiếng con khóc ré trong nhà, tôi hoảng hốt lao vào ai ngờ chết đứng trước cảnh ... Tôi sững sờ, chân quỵ cả xuống vì cảnh tượng kinh khủng bày ra trước mắt. Tôi không biết phải làm thế nào bây giờ nữa. Ảnh minh hoạ Tôi mới kết hôn được 3 năm, có một con trai 2 tuổi. Gia đình tôi kinh tế cũng ở mức trung bình, hiện chung sống với bố mẹ chồng. Bố mẹ tôi buôn...