Sững sờ nghe vợ “buôn” điện thoại
Chiều nay khi đi làm về tôi chợt sững người khi vô tình nghe được câu chuyện vợ nói qua điện thoại với chị gái cô ấy.
ảnh minh họa
Cô ấy nói không muốn có con với tôi vì thứ nhất sợ tôi sẽ không yêu thương con riêng của cô ấy nữa và thứ hai là do cô ấy không có tình cảm gì với tôi.
Giờ tôi đang rất rối bời và không biết mình phải xử sự ra sao với người vợ mà tôi nhất mực yêu quý?
Chúng tôi học cùng chung trường đại học với nhau. Vợ tôi khi ấy là một cô gái năng động, hoạt bát hay tham gia công tác Đoàn ở trường. Tôi rất yêu cô ấy nhưng cô ấy chỉ coi tôi là người bạn bình thường. Còn cô ấy yêu say đắm một gã đàn ông khác.
Gã đàn ông cô ấy yêu là một chàng trai hào hoa, đẹp trai và tán gái rất giỏi. Đã có rất nhiều cô gái gục ngã trước miệng lưỡi ngọt ngào của anh ta trong đó có cả vợ tôi. Và kết quả sau khi đã đạt được cái mình muốn, anh ta đã rất phũ phàng ruồng bỏ cô ấy không thương tiếc, để lại cô ấy và cái thai trong bụng.
Cô ấy đã đau khổ, gục ngã và có ý định tự tử. Chính tôi là người đã đến với cô ấy, khuyên nhủ và đã cầu hôn cô ấy mặc dù biết tất cả mọi chuyện yêu đương của cô ấy với gã đàn ông kia. Tôi còn chấp nhận đứa con của cô ấy và hứa sẽ yêu nó, coi nó như con ruột của mình.
Video đang HOT
Sau nhiều ngày thuyết phục, có lẽ vì thấy được tấm chân tình của tôi nên cô ấy đồng ý. Vậy là đám cưới của chúng tôi diễn ra. Bố mẹ tôi thì không hài lòng lắm vì con dâu có bầu trước khi cưới. Nhưng thấy con trai vui vẻ và dẫu sao cũng nghĩ là cháu mình nên ông bà đành chấp nhận.
Đến ngày vợ tôi sinh nở, cả gia đình tôi ai cũng tất tả lo cho mẹ con cô ấy mẹ tròn con vuông. Rồi vợ tôi cũng sinh được một bé trai rất kháu khỉnh. Tôi rất vui và trong lòng thầm hứa sẽ coi nó như con đẻ của mình.
Hai năm trôi qua, tôi muốn vợ tôi sinh thêm cho tôi một đứa con nữa bế bồng nhưng vợ tôi tỏ vẻ không vui lắm nhưng vẫn ậm ừ để đó. Tôi chỉ nghĩ rằng cô ấy đang phấn đấu cho công danh sự nghiệp nên chưa muốn có thêm con
Vậy mà chiều nay khi đi làm về tôi chợt sững người khi nghe cô ấy nói chuyện điện thoại với chị vợ. Cô ấy nói không muốn có con với tôi vì thứ nhất sợ tôi sẽ không yêu thương con cô ấy nữa. Thứ hai là do cô ấy không có tình cảm gì với tôi. Cô ấy lấy tôi là để con cô ấy có bố.
Khi nghe được điều này, tim tôi nhói đau. Vậy ra bấy lâu nay cô ấy đều giả tạo yêu thương tôi. Tôi biết cô ấy lấy tôi vì muốn con cô ấy có bố, tôi đã yêu thương thằng bé như bố đẻ của nó, tôi cũng đã hi vọng rằng tất cả những điều tôi làm cô ấy hiểu và sẽ yêu tôi và chúng tôi sẽ hạnh phúc. Vậy mà…
Tôi sẽ phải làm gì đây, chẳng lẽ tôi không được có đứa con của chính mình? Chẳng lẽ những điều tôi làm đều vô ích với vợ tôi? Tôi không biết giờ sẽ đối mặt sao với cô ấy và con cô ấy ra sao?
Tôi không biết mình còn có thể yêu thương nó như trước được không khi mà biết nó là nguyên nhân khiến tôi không thể có đứa con của chính mình?
Và chính câu chuyện mà tôi vô tình nghe được từ cuộc điện thoại của vợ cũng đang làm tôi hoang mang…
Theo VNE
Sống ở Hà Nội, chắc cả đời đi thuê nhà
Sau giờ tan tầm, tôi lập tức đứng dậy về mà không dám làm thêm gì cả. Vì chỉ cần muộn 5 phút thôi là đường đã đông nghịt, người đổ ra đường tràn lan.
Ở Hà Nội tôi quá khổ rồi
Mỗi lần nghĩ tới cuộc sống ở quê nhà yên ả, nhẹ nhàng, thanh tịnh, tôi lại thèm được cảm giác về quê biết bao. Sau mỗi giờ tan tầm, tôi lại phải chen chúc, nhích từng bước đi về tới căn phòng trọ ở cách chỗ làm 6km. Tôi chán nản vì ngày nào cũng phải vội vàng, vội hít khí độc từ khói xe nhả ra, vội chen lấn xô đẩy và vội... về. Mà có muốn vội cũng nào có được, vì đường không thể nào chỉ có mình mình đi.
Sau giờ tan tầm, tôi lập tức đứng dậy về mà không dám làm thêm gì cả. Vì chỉ cần muộn 5 phút thôi là đường đã đông nghịt, người đổ ra đường tràn lan. Và rồi, phải đi tới cả 40 phút, tôi cũng không được về nhà. Mà nào phải nhà, chỉ là căn phòng rộng hơn chục m, đi về đã mệt lại còn không thở nổi, ngồi trong phòng hẹp bí bách khó chịu.
Nghĩ lại cảnh ở nhà mình, đất rộng người thưa, về nhà có bố, có mẹ, có họ hàng, anh chị em mà hạnh phúc biết bao! Cuộc sống chốn đô thành quá nhiều bon chen. Công việc thì lương ba cọc ba đồng, nhưng tại sao con người ta vẫn có bám trụ ở đây để rồi thuê một căn phòng hẹp. Con cái sau này sinh ra rồi sẽ không có sân chơi. Tôi tin chắc rằng, chẳng có ai trong chúng ta chưa từng chứng kiến cảnh ách tắc giao thông ở Hà Nội. Nhìn cảnh đó đúng là, chán không muốn sống ở mảnh đất thủ đô này nữa luôn.
Đâu còn hạnh phúc như ngày yêu nhau (ảnh minh họa)
Có tháng thiếu thốn còn phải vay tiền bạn bè. Rồi có khi ăn uống cũng phải tiết kiệm thì may ra hàng tháng mới có tiền về quê thăm bố mẹ. Đó là chưa có con, còn có con ra, tiền sữa, tiền sinh hoạt cho con còn tốn gấp vạn lần. Nghĩ mà quá sợ. Mỗi khi dừng lại ở chợ mua mớ ra thì nửa tiếng sau không chen được ra tới cổng. Thật sự tôi quá chán cuộc sống chốn thành thị này. Đợi mà mua nhà, chắc phải mọt kiếp, vì tiền ăn còn không đủ nói chi tiền nhà cửa sang trọng. Cả đời chỉ đi ở nhà thuê thì chán lắm!
Van xin chồng về quê sống an nhàn
Tôi thật sự hết chịu nổi nên đã nhiều lần xin chồng về quê, sống và làm công việc bình thường. Nhưng chồng tôi vốn học cao nên không muốn về quê, sợ người ta bàn bạc, rồi xì xào. Vì trình độ cao chí ít cũng phải kiếm được công việc ra trò, hoặc là làm ở nơi mà người ta không hay biết thu nhập của mình như thế nào. Về tỉnh, cứ lương tháng vài triệu sợ người ta lại chê cười.
Chồng tôi sĩ diện cao nên rất sợ bị người khác soi mói. Anh không muốn về quê, chỉ muốn lập nghiệp ở Hà Nội và thà rằng đi thuê nhà, thà rằng lương không đủ tiêu, thà rằng không bằng tiền lương khi về quê đi làm. Anh vẫn chấp nhận cuộc sống như thế mấy năm nay. Hai vợ chồng chưa dám sinh con cũng là vì thiếu thốn.
Vậy mà khi tôi cương quyết, chồng bảo tôi cứ về, anh ở đây lập nghiệp, coi như vợ chồng tạm xa nhau, chồng đi làm xa, thi thoảng anh sẽ về thăm tôi. (Ảnh minh họa)
Vậy mà chồng dỗi hờn, bảo tôi không có chí tiến thủ. Người ta tiến thủ thì cũng phải có tương lai, chứ ai lại cứ lương ba đồng mà cũng đòi tiến thủ. Trong khi về quê, có cuộc sống an nhàn hơn, với mức thu nhập, tuy tiền mặt không bằng ở Hà Nội, nhưng nhu cầu sống thất hơn rất nhiều. Tính ra thì cũng chẳng thua thiệt gì nhau. Ở quê chẳng phải thuê nhà, có thích không.
Vậy mà khi tôi cương quyết, chồng bảo tôi cứ về, anh ở đây lập nghiệp, coi như vợ chồng tạm xa nhau, chồng đi làm xa, thi thoảng anh sẽ về thăm tôi. Nói vậy thì nói làm gì, muốn là vợ chồng cùng nhau phấn đấu, bên cạnh nhau, sẻ chia với nhau. Tôi cũng chẳng trách chồng, vì thật ra, mỗi người mỗi suy nghĩ. Chồng vẫn là người quyết định chính. Nhưng đúng là, sống như thế này thì thật quá khổ cho tôi, và tôi cũng không còn tâm trí nào để tính chuyện cố gắng kiếm tiền nữa. Không an cư thì làm sao mà lạc nghiệp?!
Theo VNE
Sau một tình yêu ra đi... Sau một tình yêu ra đi, người ta đau đớn nhưng rồi cần đứng dậy với trái tim mở rộng để đón nhận tình yêu mới... Khi em biết mình yêu là lúc anh lặng lẽ quay đi... Khi em biết mình sai lầm là lúc tình yêu anh dành cho em tuột khỏi tầm tay. Anh thân yêu! Khi em gọi anh...