Sững sờ nghe lời đối thoại của người yêu với cô bạn thân
Có lẽ lúc đó em không ngờ tôi đến đón em đi chơi sớm như vậy, nên cứ vô tư buôn điện thoại với bạn, nói rất hoành tráng về chuyện của chúng tôi…
Người ta bảo là gái ế khổ, chứ tôi thấy là trai ế cũng khổ không kém. Là con trai mà lên diễn đàn kêu ca thì mọi người lại bảo không đáng mặt đàn ông, nhưng thật sự là tôi cũng đang khốn đốn vì ế và phải đi xem mặt các đối tượng nhưng chẳng có cô nào tôi cảm thấy phù hợp cả.
Tôi năm nay 36 tuổi, hiện đang làm nhân viên kinh doanh cho một công ty truyền thông, dáng người cao ráo, ưa nhìn và nói chuyện cũng được coi là hòa đồng vui vẻ. Nhưng trong khi các ông bạn tôi ông nào cũng cưới vợ và con cái đề huề thì tôi vẫn một mình lẻ bóng đi về.
Mỗi lần nhìn thấy bạn tôi bế con nhỏ đến nhà chơi, mẹ tôi lại quấn lấy đứa bé và xuýt xoa, giá có đứa cháu để ẵm bồng cho vui cửa vui nhà thì bà có chết cũng nhắm mắt. Cũng có phải tôi không muốn lấy vợ, sinh con đâu. Chẳng qua là số phận long đong nên duyên chưa tới. Nhưng mẹ tôi nói nhiều quá nên để chiều lòng mẹ và cũng vì đã nhiều tuổi, muốn có người gắn bó nên tôi cũng cố gắng đi xem mặt một vài đối tượng cho bà vui lòng.
Cô thứ nhất là em gái họ của một người bạn. Em ấy đang học năm thứ hai đại học, nhìn qua ảnh trên facebook cũng khá là xinh xắn, dễ thương. Trước khi đến gặp, tôi cũng nói chuyện qua với em và cảm thấy chúng tôi khá hợp nhau . Ngày hẹn, tôi hồ hởi đến kí túc xá đón em nhưng tới cổng rồi gọi điện thì em nói chưa chuẩn bị xong và bảo tôi chờ em 15 phút.
Sau 5 tháng cầm cưa với đủ mọi quà tặng thì em và tôi chính thức là người yêu. (Ảnh minh họa)
Một tiếng trôi qua vẫn chưa thấy em xuống, tôi gọi điện thì em lại bảo chờ em thêm vài phút nữa. Tôi đứng dưới cổng kí túc xá chờ em hơn hai tiếng đồng hồ, người gần như hóa đá vì lạnh thì mới thấy em xúng xính váy áo đi xuống. Mặc dù hôm đó em rất xinh đẹp nhưng tôi chẳng còn cảm xúc gì nữa do phải chờ em quá lâu. Đặc thù công việc và từ tính cách thích đúng giờ nên tôi rất ghét mấy người lề mề.
Quen em được hai tháng thì tôi nói lời từ giã vì không thể nào chịu đựng nổi sự &’cao su’. Mỗi lần đến đón em đi chơi, tôi lại phải chờ cả tiếng đồng hồ để em trang điểm, thử váy thay quần áo. Rồi những lần tôi bận việc, em lại nũng nịu giận dỗi khiến chỉ 2 tháng mà số lần tôi phải đi xin lỗi em đã lên tới 20 lần.
Video đang HOT
Rút kinh nghiệm không nên yêu mấy cô trẻ quá, tôi lại được giới thiệu cho cô thứ hai. Cô này là đồng nghiệp vợ bạn thân của tôi. Em 28 tuổi, đang làm nhân viên kế toán. Khác xa với những gì tôi nghĩ em khá trẻ so với tuổi. Ở em toát lên sự đằm thắm và từng trải khiến tôi thích em ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ. Chúng tôi có khá nhiều sở thích giống nhau nên nói chuyện rất hợp.
Thế nhưng hẹn hò được một tháng thì em chủ động hẹn tôi đi nhà nghỉ và nói: “Em nghĩ chuyện đó là rất cần thiết trong hôn nhân. Cả hai chúng ta đều đã có tuổi nên em không muốn lãng phí thời gian. Giờ nếu anh và em cảm thấy chuyện đó hòa hợp thì mình tiếp tục, không thì đường ai nấy đi anh ạ”.
Mặc dù không phải là người cổ hủ trong chuyện ấy nhưng với tư tưởng quá ư là tây hóa của cô bạn gái này, trai ế như tôi cũng phải tá hỏa và nói lời chào tạm biệt. Tôi sợ rằng nếu sau này lấy em làm vợ tôi mà không thỏa mãn được em chắc em sẽ cắm sừng trên đầu tôi mất.
Sau hai lần thất bại, tôi cũng nản dần chuyện tìm vợ thì tôi lại gặp được em – cô gái khiến con tim tôi rung động. Em 25 tuổi hiện đang làm nhân viên quảng cáo cho một hãng điện thoại. Vừa nhìn thấy em, tôi đã không thể cưỡng lại được trước vẻ trẻ trung, xinh đẹp và nụ cười tự tin. Tôi quyết tâm xin số điện thoại và tán tỉnh em.
Phải chăng con gái thời nay ai cũng có những nhược điểm không chấp nhận nổi vậy? (Ảnh minh họa)
Sau 5 tháng cưa cẩm hẹn hò với đủ mọi quà tặng thì em và tôi chính thức là người yêu. Em vừa xinh đẹp lại khéo léo trong giao tiếp nên tôi chẳng thể chê trách em được gì. Nhưng em hay kể với tôi về hoàn cảnh nghèo khó ở quê và hàng tháng em vẫn phải gửi tiền về quê thuốc thang cho mẹ già và nuôi các em ăn học. Thương người yêu vất vả, tôi quyết định sẽ chi ra 1 số tiền để em gửi về quê giúp đỡ bố mẹ. Ban đầu em từ chối nhưng thấy tôi cương quyết nên em cũng gật đầu và hứa sau này sẽ trả tôi.
Mọi chuyện cứ êm đềm như vậy cho tới khi tôi nghe được cuộc nói chuyện của em và bạn. Em nói tôi chỉ là con vịt còm, không giàu có như em tưởng. Sau thời gian nữa, lợi dụng tôi xong sẽ đá tôi đi. Có lẽ lúc đó em không ngờ tôi đến đón em đi chơi sớm như vậy, nên cứ vô tư buôn điện thoại với bạn, nói rất hoành tráng về chuyện đã lừa tôi, đã ép được tôi hai tay đưa tiền như thế nào. Cho tới khi nhìn thấy tôi đứng lặng ở cửa, em mới giật mình tái mặt. Tôi không trách mắng em, tôi cũng chỉ âm thầm bỏ đi như khi đến. Nhưng từ đó, tôi không gặp lại em nữa.
Giờ thì tôi vẫn đang là trai ế và tôi cũng đã thật sự thất vọng về một nửa kia của thế giới, phải chăng con gái thời nay ai cũng có những nhược điểm không chấp nhận nổi vậy? Tôi có nên cắn răng chịu đựng một cô gái nào đó mà lấy cho có vợ hay quyết tâm chờ đợi?
Theo Afamily
Hãi hùng chuyện tán gái tuổi 40
Gần 40 tuổi, bước đường công danh cũng đã thành, cũng đã có một chỗ đứng trong xã hội nhưng nói về một gia đình lại là điều vô cùng khó khăn.
Tôi vốn đã quên khái niệm lấy vợ, lập gia đình nhưng những lời giục giã, những câu nói đầy áp lực của gia đình cứ đè nặng lên vai tôi.
Là con trai trưởng trong gia đình, tôi thực sự sợ mỗi lần bố mẹ nói &'mày không định có con nối dõi cho bố mẹ à?'. Bố mẹ tôi sốt ruột từ khi tôi bước sang tuổi 30, ai cũng nói tôi phải làm gương cho các em. Dù là, gia đình tôi có cả 2 cậu em trai ở dưới nhưng phận làm con trưởng, không thể không lấy vợ. Ấy vậy mà, tới tận bây giờ, khi đã 40, tôi cũng chẳng tìm được ai, nói đúng hơn là tôi không còn hứng thú với chuyện tìm hiểu hay tán tỉnh cô nào đó.
Trước đây, tôi cũng đã từng yêu, yêu say đắm một người con gái, nhưng mà vì hoàn cảnh, do bố mẹ tôi không ưng cô gái này nên chúng tôi chia tay. Ngày đó, tôi cũng không hiểu tại sao mình lại bỏ cô ấy. Căn bản, vì bố mẹ tôi phản ứng dữ dội quá, và khi đó tôi còn trẻ, cũng không muốn làm căng để bố mẹ phiền lòng. Thế nên, tôi quyết định từ bỏ em, làm cho em đau đớn tột cùng.
Cũng không hiểu vì sao, từ đó tới giờ, tôi luôn nghĩ, người chồng vũ phu kia của em chính là do tôi. Chính tôi đã đẩy em vào con đường đó, phải lấy một người mà em chỉ yêu trong vòng vài tháng. Và đến tận bây giờ, tôi vẫn đau khi nghĩ về em. Giống như, tội lỗi này là do tôi gây ra. Chính tôi đã làm cho cuộc đời em bi thương đến vậy.
Trước đây, tôi cũng đã từng yêu, yêu say đắm một người con gái, nhưng mà vì hoàn cảnh, do bố mẹ tôi không ưng cô gái này nên chúng tôi chia tay. (ảnh minh họa)
Từ đó đến nay, hễ gặp người con gái nào là tôi lại sợ mình sẽ làm tổn thương họ. Tôi luôn nghĩ, nếu như ngày nào đó, tôi lại gieo đau thương cho người ta thì sao? Cứ nghĩ như vậy, vả lại cảm thấy có lỗi với người yêu cũ nên tôi chẳng có cảm hứng tán tỉnh ai, yêu thương ai.
Bố mẹ tôi giục nhiều đâm ra chán. Nói mãi con trai cũng vẫn như khúc gỗ. Mặc dù với người ngoài thì tôi là một gã đàn ông thành đạt, chỉ là họ luôn băn khoăn, tôi đã có tất cả rồi sao vẫn chưa chịu lấy vợ. Phải chăng là có uẩn khúc gì. Có người còn hài hước nghĩ tôi là &'gay'.
Mãi đến gần 40 tuổi, khi mà con trai đã bị thúc quá nhiều mà không có tín hiệu gì, mẹ tôi mới chủ động tính chuyện mai mối. Có một lần mẹ van xin tôi đi gặp một người con gái, người này có lẽ là quá lứa nhỡ thì giống như tôi. Tôi từ chối không được, đành chấp nhận. Đúng là, cái cảnh mời nhau đi uống nước, ngồi nói với nhau vài ba câu chuyện, rồi hỏi này hỏi nọ thật là mệt mỏi. Tôi bây giờ đã quá cái tuổi tán tỉnh. Chỉ là mai mối, gặp người nào thấy ưng ưng mắt thì cưới. Nhưng mà, tôi lại không thể làm được điều đó. Tôi cũng muốn tìm hiểu xem người đó như thế nào, gia cảnh ra sao, tính tình ra sao. Nghĩ đó lại là một chặng đường dài, sao tôi thấy mệt mỏi vô cùng.
Thật ra, cái chuyện vợ con bây giờ với tôi quả thật là áp lực. Nghĩ đến cảnh đi tìm ai đó rồi tán tỉnh, đưa nhau đi cà phê, đi xem phim, nói những lời ngọt ngào, nhắn tin tình cảm mà tôi khiếp.(ảnh minh họa)
Có lần, gặp một cô bạn, cô này ra sức giới thiệu cho tôi một người, nói rằng, người này rất hợp với tôi, ăn nói dễ nghe lại còn xinh xắn. Gặp rồi thì tôi chẳng thấy ưng ý chút nào. Không hiểu sao, tôi không thích những cô gái ăn mặc sexy, son phấn quá lòe loẹt trước mặt tôi, với lại cách ăn mặc của cô này có phần hơi lố, quá tuổi, cứ phải gồng mình lên chứng minh bản thân mình là xinh đẹp này nọ...
Thật ra, cái chuyện vợ con bây giờ với tôi quả thật là áp lực. Nghĩ đến cảnh đi tìm ai đó rồi tán tỉnh, đưa nhau đi cà phê, đi xem phim, nói những lời ngọt ngào, nhắn tin tình cảm mà tôi khiếp. Không biết đàn ông ở lứa tuổi như tôi có hiểu được tâm trạng của tôi lúc này hay không. Chứ thật tình, tôi cảm thấy hãi hùng cảnh đó lắm. 40 tuổi rồi ai còn đi tán gái, tán làm sao được gái đây? Mà lấy bừa một người thì coi như là liều mạng, vì sau này, biết người đó ra làm sao. Nói chung, tôi rất sợ tìm hiểu, tán gái, nhưng lại sợ lấy nhầm vợ khi đã quá già rồi, làm sao bỏ được nữa nếu như hai người không hợp nhau.
Áp lực quá, biết thế này, ngày xưa quyết lấy người yêu cũ, biết đâu giờ cả hai đều hạnh phúc...
Theo Khampha
Sống biết điều nhưng vẫn không được chồng yêu Chuyện tôi không còn trong trắng đã nói cho anh biết lúc mới quen, nhưng cứ nhậu say là anh nhắc chuyện đó khiến tôi muốn phát điên. Tôi 28 tuổi, lấy chồng năm 25 tuổi, hiện có 2 bé một gái một trai thông minh nhanh nhẹn. Tôi có ngoại hình khá dễ thương, dù sinh hai đứa nhưng thân hình vẫn...