Sững sờ nghe con gọi cô bán cháo dinh dưỡng là mẹ
Hương đề nghị buổi tối trước khi đi ngủ, cô sẽ giúp chồng chuẩn bị bữa cháo cả ngày hôm sau cho con. Nhưng Tùng gạt phăng, bảo Hương chẳng phải cố gắng làm gì cả, vì có quán cháo dinh dưỡng ngay gần nhà nấu rất ngon, con lúc nào cũng ăn ngoan hết suất.
Hương cảm thấy cuộc đời bỗng chốc như hóa thành thiên đường trước quyết định của chồng cô. Rằng Tùng sẽ ở nhà trông con và để cô đi làm. Bởi mức lương 3 triệu một tháng của Tùng chẳng đủ để thuê nổi giúp việc, còn mức lương hơn 15 triệu một tháng ở tập đoàn nước ngoài của Hương sẽ giúp cả nhà tạm đủ sống.
Hương thương Tùng khi anh phải bỏ qua cái tôi của một người đàn ông để ở nhà nội trợ và chăm con. Vậy nên cô luôn cố gắng hết sức để hoàn thành công việc thật sớm, về nhà với hai bố con và chẳng bao giờ dám nặng lời với chồng. Nhưng mọi chuyện hồi đầu diễn ra khá suôn sẻ, còn khoảng một tháng gần đây Tùng lại bắt đầu hay tỏ ra cáu gắt với Hương.
Hương vẫn cố thông cảm cho chồng, nghĩ rằng anh có nhiều chuyện khó nói, cộng với cảm giác chán nản khi ở nhà đã khiến anh trở nên khó tính, kỳ cục như thế. Nên cô bắt đầu để tâm hơn trước những nỗi vất vả của chồng. Hương đề nghị buổi tối trước khi đi ngủ, cô sẽ giúp chồng chuẩn bị bữa cháo cả ngày hôm sau cho con. Nhưng Tùng gạt phăng, bảo Hương chẳng phải cố gắng làm gì cả, vì có quán cháo dinh dưỡng ngay gần nhà nấu rất ngon, con lúc nào cũng ăn ngoan hết suất.
Quán cháo đấy lại còn giao hàng tận nhà nữa, nên giả như hôm nào Tùng lười quấy cháo cho con, có thể gọi điện cô bán hàng mang lên tận nơi. Và cháo người ta nấu thì lúc nào cũng cân đo đong đếm chuẩn chế độ cho trẻ nên không phải lo lắng gì cả. Hương đành xuôi lòng đồng ý, vì thật ra buổi tối đi làm về cô cũng mệt phờ người, thật sự chẳng còn sức để kiêm thêm việc gì nữa cả. Hương càng cảm thấy an lòng hơn khi Tùng an ủi: “Em cứ việc đi làm mang tiền về thôi, còn mọi chuyện ở nhà, anh có thể cáng đáng được hết mà!”.
Ảnh minh họa.
Rồi có một sáng thứ 7, Hương chẳng muốn ngủ nướng như mọi hôm nữa. Cô nảy ra ý định dậy sớm, giúp đỡ chồng cho con ăn một hôm. Dù Tùng cứ chối đây đẩy, Hương vẫn khăng khăng việc sẽ cùng chồng đưa con xuống quán cháo dinh dưỡng để ăn. Cô không muốn làm một bà mẹ vô tâm, dù sự thật là thế. Rồi Hương cùng Tùng đi xuống dưới nhà. Cô bán cháo đang nở một nụ cười tươi như hoa với Tùng, vừa nhìn thấy Hương đã ngơ ngác thu gọn đôi môi lại thành một gương mặt lạnh tanh.
Hương cảm thấy hơi nhột với vẻ bối rối của cô nàng bán cháo, nhưng nghĩ chắc do bố con Tùng là khách quen nên mới thế. Rồi khi thằng cu Tí chập chững bước lại quẩn quanh bên cô bán cháo, miệng cứ ê a: “Mẹ Nha, mẹ Nha!” khiến Hương giật nảy mình. Tùng nhanh chóng giải thích: “Tí hồi đầu nó lười ăn, một mình anh không cho ăn được, phải nhờ cô Nga đây bón cùng cho. Lâu dần nó cứ quen cô Nga rồi gọi đùa luôn là mẹ Nga…” Hương nghe vậy thì giận tím mặt, cảm giác chơi vơi vô cùng.
Cô bế thốc thằng Tí lên, rồi bảo Tùng đóng hộp cháo mang về nhà cho ăn tiếp. Nhưng cu con khóc váng trời váng đất, chân tay cứ giãy đành đạch, về đến nhà cũng không chịu hợp tác với mẹ. Hương cảm giác mình như đã bị tước đi quyền làm mẹ thật sự, khi thằng bé chỉ chịu lặng yên lúc bố bế đi ra ngoài cửa dỗ ngoan nào, ngoan nào bố thương. Còn lại Hương ngồi bó gối một mình trong nhà suy nghĩ, rồi ra tối hậu thư với chồng khi con đã thiu thiu ngủ: “Từ ngày mai em sẽ nấu cháo cho con, anh cho con ăn ở nhà đi! Đừng biến người khác thành mẹ của con như thế!”. Tùng chỉ im lặng gật đầu.
Cả ngày chủ nhật hôm sau, Hương vật lộn với từng bữa cháo của con. Vì cô không quen, con lại biếng ăn nên chẳng thể nào hoàn thành được dăm thìa gọn gàng đưa vào miệng cu Tí. Bố Tùng cũng bất lực nhưng chẳng dám nói lời nào, Hương đoán là anh chỉ có thể cho con ăn ngoan khi có sự trợ giúp của cô Nga mà thôi. Suy nghĩ đó càng khiến Hương trở nên căm giận vô cùng. Và cả ngày hôm đấy, gần như thằng Tí chỉ ăn được tổng cộng lưng bát cháo của ba bữa cộng lại mà thôi.
Video đang HOT
Đến ngày thứ Hai đi làm, Hương dặn dò chồng cố gắng cho con ăn cháo một mình, dần dần sẽ quen và khá hơn thôi. Tùng dặn vợ cứ yên tâm, anh biết phải làm như thế nào. Rồi Hương đi làm, nhưng ruột gan cô nổ đôm đốp, cứ cảm giác lo lắng không yên với những chuyện đã diễn ra cuối tuần. Cô lấy số điện thoại gọi đến cửa hàng cháo dinh dưỡng gần nhà, định hỏi cô Nga, nhưng ai đó nghe máy bảo cô Nga đã đi giao hàng cho khách rồi. Linh tính chuyện chẳng lành, Hương liền xin phép sếp và lao ngay về nhà.
Dùng chìa khóa mở cửa, cô thấy Tí đang ngồi xem điện thoại một mình ngoài phòng khách, còn bên trong phòng ngủ lại có tiếng cười khúc khích của ai đó. Cô bước vào và chết điếng người, mắt trợn tròn không hiểu chuyện gì đang xảy ra khi thấy chồng mình và cô bán cháo đang cuốn lấy nhau trên giường. Chiếc chăn kéo vội chẳng để làm chi, chẳng khiến sự thật trước mắt bớt đi chút khủng khiếp nào. Hương á lên một tiếng rồi ngã quỵ xuống chân giường, tay vẫn cố che đi đôi mắt của mình, trong khi Tùng chỉ kịp lắp bắp: “Anh xin lỗi, xin lỗi…”.
Theo Trí thức trẻ
Tôi kiên quyết bỏ vợ khi nghe con của người bạn gọi em là mẹ để rồi phải hối hận mãi mãi
Vợ tôi như bị nói trúng tim đen không dám cãi mà chỉ nói "Anh cho em cơ hội giải thích". Lúc ấy rượu đã ngấm vào người tôi quá nhiều, tôi chẳng cho vợ giải thích mà dắt tay đuổi cô ấy ra ngoài ngay trong đêm rồi khóa cửa lại.
Những khi được nghỉ dịp lễ em gác hết mọi chuyện lại, cùng tôi đi du lịch bù lại những ngày bận bịu trước đây. (Ảnh minh họa)
Tôi và vợ đã có cuộc sống hạnh phúc sau 2 năm kết hôn. Vợ tôi là phụ nữ đảm đang, hết mực yêu thương chồng và chăm lo vun vén cho nhà chồng. Trước khi cưới vợ chồng tôi đã thống nhất sẽ sinh con ngay, nhưng chẳng ngờ sau khi cưới vợ tôi lại nhận được thông báo đỗ cao học. Cô ấy sợ đi học vừa chửa đẻ thì không chăm lo cho con được chu đáo. Vợ muốn kế hoạch, để đi học trước đã.
Lúc đầu tôi tỏ ra không vui, muốn vợ dừng việc học nhưng bố tôi lại ủng hộ con dâu vì ông luôn muốn con cái trong nhà phải học hành cao. Trước sự hậu thuẫn quá lớn của bố tôi đành chiều theo ý vợ.
Hàng ngày đi làm thứ 7, chủ nhật thì vợ đi học thành ra vợ chồng ít có thời gian ở bên nhau. Những khi được nghỉ dịp lễ em gác hết mọi chuyện lại, cùng tôi đi du lịch bù lại những ngày bận bịu trước đây.
Có chuyện hơi lạ là dù chưa có con nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn thấy vợ mua đồ cho trẻ mà lại là đồ cho trẻ tầm 4-5 tuổi chứ không phải đồ sơ sinh. Tôi hơi thắc mắc nhưng, tôi nghĩ có lẽ vợ mua chuẩn bị sẵn cho con sau này nên cũng không hỏi lại cô ấy.
Thời gian cứ thế trôi đi, cuối cùng cũng đến ngày vợ tôi bảo vệ luận án Cao học. Tôi định hôm ấy sẽ cầm bó hoa thật to đến chúc mừng vợ. Hôm ấy Toàn - cậu bạn học chung đại học của em cũng đến chúc mừng, vợ có nói với tôi chuyện này. Toàn là người giúp đỡ em rất nhiều trong luận án tốt nghiệp Cao học lần này. Tôi định sau buổi hôm đó sẽ cùng vợ mời cậu ấy đi ăn để cảm ơn.
Nhưng sáng hôm ấy đến công ty thì sếp lại giao cho tôi một việc phải làm gấp. Tôi sợ không kịp nên báo với vợ không đến buổi bảo vệ của em được để vợ khỏi mất công đợi. Tôi cố gắng hoàn thành công việc thật nhanh, lúc nhìn đồng hồ vẫn kịp giờ nên phi ngay đến trường em, tôi muốn dành tặng vợ sự bất ngờ.
Tuy nhiên, tôi vẫn đến hơi muộn, vợ đã bảo vệ xong. Cầm bó hoa bước vào căn phòng thì đã thấy mọi người vây quanh rất đông để chúc mừng em rồi. Chắc là buổi bảo vệ của vợ tôi được đánh giá cao.
Tôi bước đến định tặng hoa cho vợ thì chợt khựng người lại khi nghe giọng một đứa bé gái tầm 4 tuổi đứng bên cạnh vợ giật giật tay cô ấy nói: "Tối nay mẹ nhớ đến đọc truyện cho con ngủ đấy nhé". Có lẽ do vợ chưa biết có sự hiện diện của tôi nên cô ấy thoải mái trả lời đứa trẻ: "Tối nay mẹ sẽ sang ăn cơm cùng con và đọc truyện cho con ngủ". Đứa trẻ nhảy lên sung sướng và ôm chặt lấy vợ tôi. Còn Toàn đứng cạnh đó dắt tay đứa bé nói: "Thôi con tránh ra đi, để mẹ Thảo (tên vợ tôi) nhận hoa của các cô các bác".
Giấy phút ấy làm tôi choáng váng vô cùng. Vợ tôi đã có con lớn thế này với người đàn ông khác ư? Yêu em gần 1 năm rồi cưới, mỗi khi tôi hỏi chuyện yêu đương trước kia của vợ em đều nói là chưa từng yêu ai và tôi đã tin những lời em nói. Tôi quay gót ra về mang theo niềm hoài nghi về vợ và không còn ý định rủ toàn đi ăn để cảm ơn nữa.
Tối ấy tôi rủ vợ đi liên hoan chúc mừng nhưng vợ từ chối, hẹn ngày mai vì tối nay em có hẹn với 1 người bạn rồi. Lúc em ra khỏi nhà, tôi thấy em mang theo mấy bộ quần áo trẻ con mới mua, vậy là đã rõ. Em lấy cớ học cao học, để được gần gũi bên người cũ và đứa con riêng của em. Tôi lập tức đi theo vợ. Vợ tôi dừng lại ở một căn nhà 4 tầng, em bấm chuông, đứa bé gái ban chiều mở cửa rồi lao ra ôm chầm lấy em, Toàn đứng ngay sau đó. Tôi chụp lại bức ảnh ấy rồi phóng xe đến quán nhậu uống tới khuya mới về.
Đứa bé gái ban chiều mở cửa rồi lao ra ôm chầm lấy em, Toàn đứng ngay sau đó. (Ảnh minh họa)
Tôi về nhà trong tình trạng say khướt, vợ đã về rồi, em ra đón tôi. Nhưng tôi không còn vui mừng như mọi khi nữa mà trong lòng trào dâng một nỗi uất hận:
- Cô tránh xa tôi ra, người đàn bà đáng ghê tởm. Suốt thời gian qua tôi tin tưởng để cô đi học vậy mà cô lấy cớ đó để đến bên tình cũ hả?
- Anh nói gì em không hiểu, làm gì có chuyện đó.
Tôi lấy điện thoại mở bức ảnh chụp lúc chiều tôi ra để trước mặt vợ: "Cô còn chối nữa đi, cô nói bận bịu tới nhờ nó giúp luận án tốt nghiệp nhưng thực ra là đến với nó và đọc truyện cho con gái cô nghe đúng không?". Vợ tôi như bị nói trúng tim đen không dám cãi mà chỉ nói "Anh cho em cơ hội giải thích". Lúc ấy rượu đã ngấm vào người tôi quá nhiều, tôi chẳng cho vợ giải thích mà dắt tay đuổi cô ấy ra ngoài ngay trong đêm rồi khóa cửa lại.
Chúng tôi ly hôn 1 tháng sau đó, vì em cảm thấy bị tổn thương nặng nề. Bố mẹ tôi muốn vợ chồng hàn gắn nhưng tôi nhất định không chịu cũng vì sĩ diện. Sau khi ly hôn, vợ tôi bỏ vào Nam, tôi đoán cô ấy vào đấy xây dựng cuộc sống mới cùng nhân tình và con riêng nên cũng chẳng quan tâm nữa.
Từ ngày chia tay vợ, tôi chán nản chẳng thiết gì chuyện lập gia đình. Hơn 2 năm sau, tình cờ Toàn xuất hiện trước mặt tôi, anh ta nói cần gặp tôi để nói chuyện. Chúng tôi ngồi với nhau suốt 1 buổi chiều trong quán cà phê:
"Thực sự anh và Thảo chia tay tôi không biết gì hết, chỉ biết rằng cô ấy nói đi Nam và không đến chơi với bé Sóc nhà tôi được nữa. Con bé nhớ mẹ Thảo đến nỗi bây giờ vẫn nhắc. Bố con tôi phải cảm ơn cô ấy nhiều lắm, cô ấy đã cho phép con tôi được gọi mẹ, một từ thiêng liêng mà con tôi đã không co cơ hội được gọi từ khi nó biết nói. Vợ tôi sinh con và đã mất ngay khi bé Sóc chào đời.
Thực sự anh và Thảo chia tay tôi không biết gì hết, chỉ biết rằng cô ấy nói đi Nam và không đến chơi với bé Sóc nhà tôi được nữa. (Ảnh minh họa)
Những buổi đến nhờ tôi giúp đỡ luận án thấy tôi vất vả để cho con bé ngủ nên cô ấy đã giúp tôi đọc truyện cho con bé nghe, không ngờ nó mê giọng của cô ấy đến mức tôi phải thu âm lại để mở cho nó nghe hàng đêm. Thỉnh thoảng cô ấy mua quần áo cho con bé, tôi là đàn ông nên không biết chọn đồ đẹp cho con.
Tôi không nghĩ hai người lại ly dị vì trước khi Thảo bảo vệ luận án cô ấy vẫn khen ngợi anh là người chồng tốt, thương và chiều vợ hết lòng. Từ khi đi cô ấy cũng không liên lạc với tôi lần nào. Tháng trước tôi vào Nam tình cờ có người bạn chỉ chỗ cho tôi đến gặp Thảo thì tôi mới biết cô ấy đã ly hôn. Tôi hỏi lý do cô ấy không nói, cô ấy đang chuẩn bị quy y trong một ngôi chùa. Một năm qua cô ấy đã sống bên cạnh những em nhỏ mồ côi ở ngôi chùa ấy, cô ấy muốn được chăm sóc cho chúng.
Tại sao anh lạ để một người vợ tốt như vậy ra đi chứ?".
Tôi nghe mà chết lặng cả người. Vậy là tôi đã mắc lỗi lớn với vợ của mình rồi. Tối ấy tôi gọi điện cho vợ cũ, cuộc gọi đầu tiên tôi gọi cho em sau hôm ở toà về. Tôi muốn quay lại, nhưng đầu giây bên kia một giọng trầm buồn: "Muộn rồi, em đã quyết định ở lại đây với lũ trẻ. Anh hãy sống tốt và tìm người phụ nữ khác đi". Sự hối hận muộn màng của tôi đã không thể níu kéo vợ cũ quay trở lại. Chỉ vì ghen tuông nhất thời mà tôi đã để mất đi một người vợ tốt, suốt cuộc đời này tôi sẽ phải sống trong sự ân hận nuối tiếc người vợ ấy.
Theo blogtamsu