Sững sờ ngày nội mất
Ngày nội mất, nội gầy guộc, mái tóc dài của nội con thường vuốt cũng bị cắt vì sợ nội đau. Những ngày nội bệnh, con là trẻ con không được tới gần, nội ú ớ không nói được gì, chỉ thấy mắt nội long lanh nước.
Hồi bé xíu thì mong mình nhanh lớn để được đi xa, khi lớn rồi lại mong quay về cái thời con nít đó. Chẳng phải ngẫu nhiên không hài lòng với những gì đang diễn ra, đôi khi con cảm thấy cuộc sống khó thở và lại yếu lòng mất rồi. Khi đó những khuôn mặt từng quen thân với con hiện về, con nhớ nội, nhớ tuổi thơ trọn vẹn bên nội, nhớ những ký ức đẹp đẽ và trong veo mà con không bao giờ kể hết được.
Ngày xưa quấn nội nhiều, chắc bố con là út, em gái con bệnh nên nội thương nhiều hơn, con không rời nội nửa bước, chắc trừ lúc đi học và đi chơi với lũ bạn. Nội chăm con những ngày bố mẹ đưa em đi bệnh viện vài tuần đến một tháng. Con chỉ bên nội, nội lo cơm nước, tắm rửa và giặt giũ. Bố mẹ kể con bị ngã máu chảy đầm đìa, thằng bé mới 18 tháng mà phải khâu hơn 20 mũi trên sống mũi, cứ tưởng con không còn một đôi mắt bình thường, cha mẹ thương con còn bé đau, nội thức đêm dỗ dành và vỗ về con những tháng ngày đó. Tuy con không có nhớ nhưng biết nội và mọi người thương yêu con rất nhiều.
Nội dạy dỗ con cách sống đàng hoàng, không được làm việc này, không nên làm việc kia, có lẽ giờ đây con sống ngăn nắp sạch sẽ là do nội dạy. Nội không biết chữ, nội không đọc được, con mắt tròn xoe “ Sao ngày xưa nội không đi học để biết chữ như con”. Nội nhìn con cười “Ngày xưa nhà nội nghèo, ông bà phải cho đi để làm con nuôi nhà khác cho đỡ khổ, vì chiến tranh và nghèo đói nên không được đi học. Con phải cố học giỏi, học cả phần của nội nữa”. Con chỉ biết gật đầu.
Video đang HOT
Nội ở với nhà bác trưởng nhưng con toàn ngủ với nội. Sáng nội dậy sớm lắm, kiếm rau hay dọn dẹp. Nội thường úp mỳ bò phần con để trên bàn ngay giường ngủ, loại mỳ giờ người ta ít bán. Vài lần nhìn thấy ở đâu đó con lại nhớ đến nội nhiều hơn. Nội hay nấu bột sắn dây cho con và em gái ăn, phần con những cái bánh cốm nho nhỏ, bánh đậu xanh, những cây kẹo, quả cam, quả táo, quả chuối, quả na. Những ngày mùa nắng thu vàng ươm, nội nấu xôi nếp còn tươi mới xay, thơm cả mùi đồng lúa ngoài kia. Con hít nhẹ ngửi những yêu thương mà nội gói ghém, cất giữ. Nội thường dặn “Rơi một hạt cơm là phải nhặt lên ăn, không được bỏ phí”. Cả một đời vất vả con hiểu những giá trị nội dạy dỗ, có lẽ nó theo đến hết cuộc đời.
Trẻ con hiếu động như con ban ngày nghịch như quỷ, ban đêm con về lại đau khớp đau chân, nội lại thức bóp dầu, bóp cao con hổ cho con, để con ngủ nội mới ngủ. Những ngày hè mất điện nội lại quạt cho con, để con chìm vào những giấc ngủ ngon lành vô tư. Con nhớ canh cá chua với rau sam nội hay nấu, cái nồi cơm bé xíu, chiếc lược nội hay chải đầu…, con nhớ cả những vết sẹo trên chân nội, nhớ những nếp nhăn trên bàn tay mà còn thường lấy áp vào má của mình.
Con lớn hơn, nội cũng già yếu hơn, tuổi thơ của con song hành với nội. Ngày nội mất, nội gầy guộc, mái tóc dài của nội con thường vuốt cũng bị cắt vì sợ nội đau. Nội bệnh, con là trẻ con không được tới gần, nội ú ớ không nói được gì, chỉ thấy mắt nội long lanh nước. Ngày nội mất con sững sờ, chui vào góc giường khóc nấc. Nội sẽ không thể bên con quãng đời còn lại nữa, một khoảng trời trong con vỡ vụn.
Theo Blogtamsu
Cháu ốm là bà cho uống 'nước thánh'
Mẹ chồng em chăm cháu theo cách vô cùng 'tai quái', khác người.
Em sinh con đến nay đã được 9 tháng. Từ ngày sinh đến giờ, không lúc nào em thấy lòng yên ổn, thỏa mái chỉ vì có mẹ chồng quá &'khác người'.
Chồng em là con một, hơn em 12 tuổi và từng có 1 đời vợ sống với nhau được hơn 3 năm thì chia tay mà không có con. Yêu nhau, chúng em đã trải qua rất nhiều sóng gió - gia đình ngăn cản, hàng xóm dị nghị, bạn bè cười chê, đồng nghiệp bàn ra tán vào... - chỉ vì em và anh không hợp cảnh. Em là con gái út. Nhà chỉ có 2 anh em nên từ nhỏ đã được nuông chiều, chưa từng phải làm việc gì quá nặng cũng không phải lo chuyện tiền bạc.
Lấy anh về, cuộc sống của em thay đổi chóng mặt. Em phải học cách quán xuyến và lo toan tất cả việc nhà từ đối nội đến đối ngoại. Chuyện tiền nong trong nhà em phải cân đo, đong đếm rất chặt vì anh chỉ là nhân viên làm công ăn lương bình thường (thu nhập cả 2 vợ chồng cũng chỉ được hơn 10 triệu/tháng). Ngoài việc lo chi tiêu ăn uống hàng ngày, tiền điện, tiền nước... mỗi tháng 2 vợ chồng còn phải trích ra một khoản để biếu mẹ chồng. Rồi có dư dả ra được đồng nào là bà lại nịnh chồng em: &'đưa mẹ gửi tiết kiệm cho'...
Mẹ chồng quá tai quái, khác người... khiến em khổ tâm quá! (Ảnh minh họa).
Gần 1 năm, cuộc sống của 2 vợ chồng em trôi qua tạm gọi là &'yên ấm'. Đến khi em bầu bí thì áp lực một cách &'kinh khủng'. Từ việc em ăn gì, uống gì, đi lại ra sao... tất cả đều bị mẹ chồng quản-lý-chặt. Thôi thì chuyện ăn uống, bà lo cho em và muốn tốt cho cháu cũng không sao nhưng cả đến chuyện đôi khi nũng chồng, 10h đêm muốn chồng xuống phố mua cho bắp ngô hay củ khoai nướng... cũng bị bà quản thì thật quá ức chế. Chỉ cần nghe em gọi: &'Anh ơi', là mẹ chồng em bĩu môi: &'Lại định sai con trai tôi đây...'
Tất cả mọi sự khó chịu, vì yêu chồng và mong muốn gia đình trong ấm ngoài êm nên em đều nín nhịn. Nhưng đến khi con trai em chào đời thì &'ác mộng' mới thực sự bắt đầu. Bà chăm cháu theo cách không giống ai. Thời buổi hiện đại, tã bỉm đầy ra mà bà nhất quyết không cho cháu dùng vì theo bà &'dùng bỉm rồi hăm loét hết da ra chứ báu bở gì. Hơn nữa, con trai dùng bỉm dễ vô sinh. Cô mang tiếng tri thức mà &'óc ngắn". Em có nói thì bà lu loa bảo em cãi rồi lý thuyết vớ vẩn. Thế là em phải dùng tã quấn và vải màn để thay cho con mỗi lần con &'xì xoẹt'.
&'Ác' nhất là việc con em mới hơn 1 tháng tuổi bà đã &'đè cổ' ra cho uống nước cơm. Em xót con, nói với bà đừng làm thế vì sẽ không tốt cho hệ tiêu hóa. Bà lườm xéo, nhiếc: "Ngày xưa tôi cũng nuôi chồng chị thế mà bây giờ tiêu hóa có sao đâu? To cao có kém ai đâu? Chị mà không cho ăn nước cơm thì lớn lên lười ăn, lại còi cọc. Không biết bảo cho lại còn cãi". Em kiên quyết &'Không' thì bà gào toáng lên nói chồng em không biết dạy vợ, chỉ giỏi cãi mẹ. Em khổ tâm quá!
Tiêm phòng mũi thứ 2 (5 trong 1), con em bị sốt cao hơn 39 độ C. Thấy người con nóng hầm hập, em cởi bớt áo cho con và đắp khăn ấm lên trán cho bé. Thấy thế bà quát tướng lên: "Chị muốn giết con chị hay sao? Đang lạnh mà phanh hết áo thằng bé ra thế thì chết chứ còn à". Vừa mắng em bà vừa lấy áo mặc thêm cho cháu. Em kiên quyết không cho mặc, nói mặc nhiều áo bé sẽ càng sốt cao hơn, gây co giật thậm chí là 'mất con'. Thấy em làm căng, bà vùng vằng: "Thôi thì con anh chị, sống hay chết là quyền anh chị" và bỏ ra ngoài. Em vừa pha thuốc hạ sốt cho con vừa khóc nức nở. Đến khi nhiệt độ cơ thể con trai em đã giảm thì bà từ đâu lù lù bước đến, trên tay bê một cốc nước đen đen, vẩn đục (là giấy tiền đốt ra pha với nước lọc) và đòi cho cháu uống. Em hỏi: "nước gì thế mẹ?" - "nước thánh", bà lạnh lùng đáp. Đến khi con em hết sốt thì bà cười, nhận công: "Con khỏi là do bà nhanh chân xin nước thánh cho con uống đấy nhé!". Em chỉ còn biết cười trừ.
Từ đó đến nay, chỉ cần con em húng hắng ho, cảm, sổ mũi... là bài thuốc &'nước thánh' của bà lại được đem ra áp dụng. Lo con sớm muộn gì cũng gặp tai họa 'trời ơi' từ những bài thuốc &'tai quái' của bà, em bàn với chồng ra ở riêng thì anh quát em &'điên' và rằng nhà anh có một mẹ một con làm thế là bất hiếu. "Muốn ra ngoài sống thì ly dị đi", anh nói.
Nhiều đêm nằm nghĩ, em thấy phận mình sao mà hẩm hiu quá. Cũng chỉ vì căng thẳng với mẹ chồng mà vợ chồng em hay to tiếng, xích mích hơn. Giờ chọn con hay chọn chồng đây?
Theo Khampha
Chỉ vì em không 'long lanh' được như anh tưởng? Anh thành đạt, chưa có người yêu. Tôi tìm đủ mọi cách để có được số điện thoại của anh. Tôi năm nay 22 tuổi. Tôi gặp gỡ và thầm thương một anh chàng 30 tuổi tình cờ gặp ở phòng khám. Anh thành đạt, chưa có người yêu. Tôi tìm đủ mọi cách để có được số điện thoại của anh. Một...