Sững sờ khi nghe tâm nguyện cuối cùng của mẹ người yêu
Mẹ người yêu bảo tôi hãy coi như đây là tâm nguyện cuối cùng của một người sắp sang thế giới bên kia, để bà không phải luyến tiếc điều gì. Trước những lời lẽ đầy khẩn khoản của mẹ anh, tôi không biết phải trả lời sao ngoài cái gật đầu bảo bà cứ yên tâm chữa bệnh.
Tôi và anh là bạn từ thuở nhỏ, có gì ngon anh đều mang sang cho tôi ăn. Khi nhà tôi không có t.iền nộp học phí, anh lại xin bố mẹ cho nhà tôi mượn. Gia đình anh khá giả, anh học giỏi và đẹp trai. Còn nhà tôi nghèo, bố tôi suốt ngày say rượu rồi mắng mỏ, đ.ánh đ.ập mẹ con tôi. Cuộc sống của tôi và anh là hai thái cực hoàn toàn khác nhau.
Vì tính tình ngoan hiền và học giỏi, nên mặc dù nhà tôi nghèo nhưng bố mẹ anh rất quý tôi, coi tôi như con cái trong nhà. Ngày chúng tôi nhận được giấy báo đại học, cũng chính là ngày anh tỏ tình với tôi. Tình cảm gắn bó, hiểu nhau nên tôi đã không chần chừ gì khi nhận lời yêu anh.
Những tưởng chuyện tình cảm của chúng tôi sẽ được gia đình hai bên đồng ý. Nhưng bố mẹ tôi ra sức ngăn cản, khuyên ngăn tôi đừng yêu anh nữa. Mẹ tôi cay đắng nói nhà mình là đũa mốc, con đừng cố chòi với mâm son. Mẹ anh cũng vậy, bà tỏ thái độ khác hoàn toàn với tôi. Bà cấm anh yêu tôi rất gay gắt.
Mặc dù bị ngăn cản, nhưng chúng tôi vẫn âm thầm bên nhau. Anh bên tôi suốt 4 năm đại học, che chở cho tôi nơi đất khách quê người. Anh lo lắng cho mọi công việc lớn nhỏ trong gia đình tôi, chủ yếu là k.iếm t.iền để trả nợ cho những món nợ từ rượu chè cờ bạc của bố tôi. Vì vậy ngoài tình yêu với anh, tôi còn có một sự biết ơn lớn.
Thêm vào đó, thời sinh viên của anh đúng là những ngày tháng khó khăn nhất. Anh bị bố mẹ cắt đứt khoản chu cấp do ở bên tôi. Quan hệ mẹ con cũng lạnh nhạt đi rất nhiều. Vì chuyện này, tôi đã từng cảm thấy rất mặc cảm nhưng người yêu luôn làm tôi vui vẻ và quên chuyện đi chuyện đó.
Chúng tôi ra trường, cả hai đều đi làm ngay nhưng mức lương khá thấp. Đúng thời điểm đó, mẹ anh phải lên thành phố điều trị căn bệnh ung thư dạ dày. Tình cảm của chúng tôi bắt đầu có trục trặc. Ngày nào anh cũng túc trực bên mẹ, không có nhiều thời gian dành cho tôi nữa, thậm chí nhiều khi anh còn cáu gắt, mắng mỏ tôi. Nhưng tôi không bận lòng, vì tôi biết anh rất thương và hiếu thảo với mẹ, đó chỉ là do sự căng thẳng và lo lắng cho bệnh tình của mẹ nên anh mới như vậy.
Anh lúc nào cũng cười rất tươi, cần mẫn chăm sóc mẹ từng tí một, nhưng anh lại khóc như mưa khi ở bên cạnh tôi vì sợ mẹ sẽ bỏ anh đi. Căn bệnh hiểm nghèo có lẽ đã khiến mẹ anh suy nghĩ lại nên mối quan hệ của tôi và gia đình anh cũng bớt căng thẳng.
Video đang HOT
Ngày bà nằm viện, lúc nào được nghỉ là tôi lại thay người yêu vào viện đỡ đần, chăm sóc bà. Mới đầu, bà mắng mỏ, c.hửi bới đuổi tôi về, tôi tủi thân lắm. Nhưng nghĩ vì anh, vì sự đau đớn mà bà đang phải trải qua, tôi không giận dỗi gì bà.
Rồi ngày qua, tuần qua, bà cũng không khắt khe với tôi nữa. Bà nhờ tôi lấy cái này cái nọ, khi tôi hỏi bà cũng trả lời. Tôi cảm nhận thấy ánh mắt bà không còn ghét tôi nữa khiến tôi rất vui mừng. Thậm chí nhiều khi bà còn ngồi nói chuyện, tâm sự với tôi hàng tiếng đồng hồ. Càng ngày, tôi càng có cảm giác bà mở lòng với tôi. Có lần bà còn cho tôi cả chiếc vòng tay mà bà đã đeo mấy năm trời vì giờ bà gầy không còn vừa nữa.
Cứ tưởng mẹ người yêu đã đón nhận tôi, cả tôi và anh đều mong chờ bà khỏe mạnh để làm đám cưới. Thế nhưng, đúng vào ngày bà chuẩn bị đợt hóa trị thứ 3, bà đã gọi tôi vào phòng nói chuyện riêng.
Tôi rất bất ngờ khi bà nắm c.hặt t.ay tôi. Bà vừa khóc vừa tâm sự rằng, bà chưa bao giờ ghét tôi. Nhưng hoàn cảnh gia đình tôi và nhà bà khác nhau, bà mong tôi hãy tránh xa anh vì chúng tôi không thuộc cùng một đẳng cấp.
Bà muốn anh lấy con gái một người bạn của bố anh để rộng đường công danh. Sau này khi bố anh về hưu, anh là người thừa kế duy nhất, trách nhiệm trên vai anh rất lớn. Nếu không có một gia đình vợ vững mạnh với những mối quan hệ xã hội tốt thì con đường anh đi sẽ rất gập ghềnh trắc trở. Công ty nhà anh là toàn bộ tâm huyết của ông nội và bố anh, bà không thể để nó phá sản vào tay anh.
Bà hỏi tôi nếu tôi lấy anh, tôi có thể giúp được gì cho anh, hay chỉ làm anh thêm vướng tay vướng chân? Bà đã hỏi cưới cô gái đó cho anh, chỉ cần anh gật đầu và quay về là đám cưới có thể tiến hành.
Bà bảo bà sẽ vô cùng biết ơn, có c.hết xuống dưới suối vàng cũng sẽ phù hộ cho tôi nếu tôi đồng ý chia tay anh. Tôi hãy coi như đây là tâm nguyện cuối cùng của một người sắp sang thế giới bên kia để bà không phải luyến tiếc điều gì.
Tôi sững sờ nghe tâm nguyện cuối cùng của mẹ người yêu. Bà khóc, tôi cũng khóc. Trước những lời lẽ đầy khẩn khoản, câu hỏi đanh thép và lời phân tích rành rọt ấy của mẹ anh, tôi không biết phải trả lời sao ngoài cái gật đầu bảo bà cứ yên tâm chữa bệnh.
Tối hôm đó, tôi nói với người yêu rằng tôi có chuyện quan trọng cần bàn bạc với anh. Anh liền đưa tôi về phòng trọ. Vừa vào phòng, tôi đã tìm cách quyến rũ và hiến dâng cho anh sự trong trắng của mình. Mặc dù anh không hiểu vì sao nên thắc mắc, nhưng tôi bảo, tôi muốn thành vợ của anh trước, đám cưới đến lúc nào cũng được.
Khi đó tôi chỉ nghĩ đến duy nhất một điều, tôi muốn trả ơn anh đã yêu và đối xử quá tử tế với tôi suốt những năm qua.
Sáng hôm sau, tôi vẫn đến bệnh viện thăm mẹ anh lần cuối. Tôi bảo bà rằng tôi đã xin vào Sài Gòn làm việc, sẽ đi đến khi nào anh cưới vợ thì tôi mới về. Mẹ anh gật đầu, lấy dưới gối ra đưa tôi một xấp t.iền, nói rằng cho tôi làm vốn, nhưng tôi không nhận.
Tôi nói với bạn trai, công ty điều chuyển tôi vào Sài Gòn làm việc 2 năm, đây là cơ hội để tôi thăng tiến nên tôi phải đi. Bạn trai không chịu nhưng tôi mắng anh là ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân, muốn vùi dập sự nghiệp của tôi… Hôm đó, tôi đã mắng mỏ anh rất nhiều rồi vừa khóc vừa bỏ đi.
2 tháng nay ở Sài Gòn, không lúc nào tôi không nhớ anh, muốn gọi điện hoặc quay về gặp anh nhưng đều cố kìm nén. Bạn trai cũng liên tục gọi điện bảo muốn vào gặp tôi nhưng phải chăm sóc mẹ nên không đi được. Song tôi cũng lấy cớ bận rộn để không về gặp anh, cũng không nhận điện thoại của anh.
Giờ tôi biết làm thế nào hả mọi người? Cứ tiếp tục thế này để rồi chia tay anh, để anh sống cuộc đời đáng lẽ anh phải đi. Hay nhất quyết ích kỷ giữ anh bên mình, mặc kệ lời hứa với một người đang đứng bên bờ vực của cái c.hết, mặc kệ sự nghiệp cha ông anh để lại?
Theo Trí Thức trẻ
Ngày về ra mắt bố mẹ người yêu tôi đã bị mẹ người yêu tát nổ đom đóm mắt
Long nghe mẹ nói xong cũng tái mặt hết nhìn mẹ lại nhìn Vân. Chỉ chờ có thế, bà vung tay tát Vân 1 cái đau điếng và quát: "Tao biết ngay mà thứ con gái hư hỏng như mày thì làm gì còn trinh! Biến ra khỏi nhà tao! Đừng hòng làm dâu nhà này!".
Tính từ thời điểm này Vân và Long đã yêu nhau được 6 năm. Trong 6 năm đó, dù nhiều lần Vân gợi ý, Long vẫn nhất quyết không dẫn cô về ra mắt gia đình. Long nói rằng nhà anh rất phong kiến và cổ hủ, anh muốn khi nào chắc chắn cưới mới dẫn Vân về ra mắt vì nếu không bố mẹ anh sẽ gây khó dễ cho cô.
Tết này cuối cùng Long cũng đồng ý dẫn Vân về. Vốn là cô gái có ngoại hình, có học thức lại ngoan hiền nên Vân khá tự tin mình sẽ chiếm được thiện cảm của bố mẹ người yêu. Long cũng quyết tâm sẽ bàn với bố mẹ chuyện cưới xin luôn trong năm nay vì tài chính cả 2 đều đã ổn định và năm nay Vân cũng được t.uổi lấy chồng nữa.
Thế nhưng những gì diễn ra tại nhà Long đi ngược lại hẳn tưởng tượng của Vân và khiến cô ngay lập tức phải nghĩ lại chuyện có nên về nhà Long làm dâu hay không.
Nhà Long so với ở quê thuộc dạng khá giả. Bố mẹ Long đều là người làm ăn buôn bán lâu năm nên có phong cách nói chuyện đốp chát khiến Vân khá sợ hãi.
Sau màn chào hỏi không mấy thân thiện, bố mẹ Long bắt đầu tìm hiểu về Vân. 2 tiếng ngồi dạ vâng, thưa bẩm và trả lời tất cả câu hỏi của bố mẹ người yêu khiến Vân đau đầu như búa bổ, trán thì mướt mồ hôi. Dù cố trả lời khéo léo và cười lấy lòng bố mẹ Long thế nào, những gì Vân nhận lại chỉ là đôi mắt lạnh băng và khuôn mặt vô cảm của họ.
Đến tối, Vân và Long vừa từ nhà bà nội Long về thì mẹ Long đã ngồi ở phòng khách đợi từ lúc nào và bảo 2 người theo mẹ vào phòng. Nhìn chiếc giường được trải ga trắng tinh, Vân hơi chột dạ. Mẹ Long bảo 2 đứa ngủ ở đây, phòng Long từ lâu không quét dọn không tiện ở. Thế nhưng nhìn thái độ của mẹ Long, Vân hiểu bà có ý gì đó khác. Vân bảo rằng ngủ chung thế này không tiện và xin cho Vân sang phòng em gái Long ngủ.
Đến lúc này, mẹ Long mới nói thẳng thực chất bà muốn kiểm tra "trinh tiết" của Vân nên mới xếp phòng thế này cho 2 người làm "chuyện ấy" với nhau ở đây. Bà còn nói không chấp nhận con dâu mất trinh trước khi cưới.
Long nghe mẹ nói xong cũng tái mặt hết nhìn mẹ lại nhìn Vân. Chỉ chờ có thế, bà vung tay tát Vân 1 cái đau điếng và quát: "Tao biết ngay mà thứ con gái hư hỏng như mày thì làm gì còn trinh! Biến ra khỏi nhà tao! Đừng hòng làm dâu nhà này!".
Vân choáng váng với cái tát nảy lửa bất ngờ, òa khóc rồi vùng chạy khỏi nhà người yêu. Vân bắt chiếc taxi ngay đầu ngõ rồi đi thẳng về thành phố, khóc không ngừng. Chưa bao giờ cô bị sỉ nhục đến thế. Người con trai đầu tiên cô trao trinh tiết cho chính là Long, cô không hề hối hận về việc đó nhưng trong mắt mẹ Long, cô chỉ là đứa con gái buông thả, hư hỏng.
Vân kiên quyết chia tay Long còn Long thì nỗ lực níu kéo. Long nói rằng Vân và Long sẽ thuê nhà sống ở thành phố, không phải về quê sống với gia đình. Nhưng Vân không thể tưởng tượng nổi nếu để bố mẹ mình gặp gỡ bố mẹ Long và chịu sự sỉ vả như cô phải chịu thì sẽ như thế nào. Dù yêu Long rất nhiều cô vẫn không thể chấp nhận làm vợ anh khi anh có người mẹ quá quắt như vậy.
Theo Một Thế Giới
Gật đầu làm dâu để nếm “mùi đàn ông” với bố chồng Tôi ôm chầm lấy ông rồi vừa bật khóc nức nở, vừa gật đầu ra chiều đồng ý. Ngay lập tức, ông đi nhanh ra khóa cổng lại, rồi trở vào. Ông cúi xuống, nhẹ nhàng bế tôi vào phòng... ( ảnh minh họa ) Bố chồng tôi khi ấy đã 51 t.uổi. Trông ông còn phương phi và phong độ lắm. Ông...