Sững sờ khi đọc những trang nhật ký bí mật của vợ
Mặc dù tôi yêu vợ nhiều và cô ấy đã viết lời xin lỗi hàng ngàn lần trong nhật ký, tôi vẫn thấy đau đớn. Tôi là thằng đàn ông duy nhất bị cắm sừng mà vẫn vui vẻ với chiếc sừng đó. Nhưng tôi không cam tâm khi thấy vợ bị hại đến mất cả chức năng làm mẹ, còn tôi thì không bao giờ có được đứa con thứ hai.
Nhưng tôi sợ sau này con tôi lớn lên có thể sẽ bắt gặp những trang nhật ký bí mật này của vợ và sẽ đánh giá mẹ nó không ra gì. Tôi có nên nhanh chóng xóa vật chứng cuối cùng này không? (Ảnh minh họa)
Hôm nay, vô tình lấy laptop của vợ có việc, tôi đã đọc được file nhật ký của em. Đọc những trang nhật ký vợ viết cho tôi trước lúc lên bàn mổ như một cuốn phim quay chậm về khoảng thời gian chung sống của chúng tôi. Bất ngờ có, đau khổ có nhưng trên hơn hết, tôi biết ơn cô ấy đã làm vợ mình ở kiếp này. Đã 3 hôm rồi mà cô ấy vẫn chưa tỉnh lại, trong khi tôi có rất nhiều điều muốn nói.
Mỗi trang nhật ký đầy ăm ắp lời yêu thương dành cho chồng và con nhưng tôi vẫn sốc vì thế giới nội tâm giằng xé mâu thuẫn của vợ từ trước đến nay. Tôi đã quá chủ quan và tự tin vì đã làm cho vợ được hạnh phúc. Tôi không ngờ đằng sau những nụ cười và sự tươi trẻ đó là vô vàn nỗi khổ tâm chưa một lần vợ tôi dám chia sẻ cùng chồng.
Vợ tôi nói đã không yêu tôi khi được cầu hôn mà chỉ chọn tôi như một cách trốn chạy mối tình đầy đau khổ trước đó. Cô ấy gọi đó là một cuộc hôn nhân giả mạo, tình yêu là giả, trinh tiết là giả. Vậy mà tôi không hề nhận ra, vẫn yêu thương và biết ơn vợ vì “lần đầu tiên”. Đêm tân hôn lúc nhìn tôi ngủ say sưa một cách mãn nguyện, cô ấy đã khóc vì đã lợi dụng thành công một người đàn ông chung tình và dại khờ như thế.
Vợ tôi nói đã không yêu tôi khi được cầu hôn mà chỉ chọn tôi như một cách trốn chạy mối tình đầy đau khổ trước đó (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Cô ấy không hề hay rằng tôi không dại, tôi thừa biết cô ấy đến với mình không vì yêu. Và cái thứ đo đỏ đêm tân hôn chỉ là màng trinh giả giá vài trăm nghìn. Chỉ là tôi đã cố đóng kịch, dày vò nhau thì được cái gì? Tình yêu mới là điều quan trọng nhất, những thứ khác chỉ là chuyện không đáng.
Sau khi chia tay tình cũ, cô ấy đã héo hắt đến đường muốn tự vẫn. Nếu tôi không giả vờ làm chàng ngốc thì làm sao cứu vớt được người tôi yêu? Cho đến nay, tôi vẫn chưa bao giờ hối hận về quyết định đó.
Ngay cả khi sinh con đầu lòng, vợ tôi vẫn yêu và đợi tin người cũ. Tôi chỉ là một hình nộm thay thế được vợ cho ăn mặc giống hệt người đó. Tôi cũng biết điều này nhưng chưa một lần từ chối trang phục vợ chuẩn bị cho. Cô ấy gọi tôi là người chồng vĩ đại nhất, dễ tính nhất, vị tha nhất. Tôi chỉ khiêm tốn nhận mình là người yêu vợ nhất mà thôi.
Tôi không muốn ghen tư tuông với một hình bóng không có thật và sự khoan dung của tôi cũng chỉ để cả hai có thêm thời gian. Vợ tôi có thêm thời gian để quên người cũ, còn tôi có thêm thời gian để yêu thương và thay đổi vợ mình. Người ta cưa cẩm nhau rồi mới kết hôn, còn tôi kết hôn rồi mới bắt đầu tán tỉnh. Không có gì là gượng gạo miễn chúng tôi thấy hạnh phúc.
Nhưng có một chuyện làm tôi sốc thật sự dù đã chuẩn bị tâm lý về sự phản bội của vợ mình. Khi con trai tôi 3 tuổi, cô ấy đã lén lút gặp lại tình cũ và ngoại tình. Cô ấy bị lừa vào khách sạn và sáng ra chỉ còn một mình không áo quần nằm trên giường.
Sau đó cô ấy có thai. Cô ấy đã rất băn khoăn và dằn vặt vì không biết đấy là con của chồng hay tình cũ. Cô ấy không muốn sai lầm để mắc thêm tội với chồng. Sau một thời gian suy nghĩ, cô ấy quyết định phá thai. Đứa bé đó được vợ tôi bí mật mua phần mộ nghĩa trang như bao người khác để lui tới tưởng nhớ và xin con tha thứ.
Khi mọi việc đã xong xuôi, tình cũ của cô ấy mới nói rằng tối hôm đó không làm gì vợ tôi cả. Sau khi để vợ tôi uống thuốc mê man chuẩn bị giở trò thì vợ anh ta tìm đến kéo đi.
Việc đó làm vợ tôi suy sụp, một lúc cô ấy mắc hai tội lớn: phản bội chồng và giết chết máu mủ của chồng. Tôi vẫn nhớ có một khoảng thời gian vợ tôi tự dưng yếu và đau ốm liên tục. Tôi đã đoán cô ấy gặp lại và bị từ chối thêm lần nữa nhưng không ngờ sự việc lại đến mức này.
Tôi không kiềm được giận dữ với thằng Sở khanh đốn mạt đó. Và tôi cũng không kiềm được nước mắt. Bởi tôi không chỉ mất một đứa con mà mất cả những đứa con sau này. Do thể trạng vốn yếu ớt, lần nạo thai đó của vợ làm cô ấy không thể sinh nở được nữa. Tôi không biết nguyên nhân là do phá thai, chỉ biết bác sĩ bảo tử cung yếu không lưu thai được.
Mặc dù tôi yêu vợ nhiều và cô ấy đã viết lời xin lỗi hàng ngàn lần, tôi vẫn thấy đau đớn. Tôi là thằng đàn ông duy nhất bị cắm sừng mà vẫn vui vẻ với chiếc sừng đó. Nhưng tôi không cam tâm khi thấy vợ bị hại đến mất cả chức năng làm mẹ, còn tôi thì không bao giờ có được đứa con thứ hai.
Nguyên nhân đó giúp tôi hiểu được vì sao vợ tôi sau đó lại yêu chồng con nhiều đến thế. Trước đó cô ấy đã là một người vợ, người mẹ tuyệt vời nhưng chưa đặt nhiều cảm xúc vào gia đình. Còn bây giờ, cả tình cảm và sức lực cô ấy đều cho đi. Vài năm trở lại đây, gia đình tôi thật sự rất êm ấm và hạnh phúc.
Nhưng cô ấy vẫn không thể hoàn toàn vui vẻ mà vẫn ưu tư trầm uất. Cô ấy thấy mang tội với chồng con và không thể sống yên ổn với những dằn vặt đó. Đó cũng chính là nguyên nhân làm cô ấy trở bệnh nhanh hơn.
Tôi ước giá như cô ấy có thể chia sẻ những điều này với chồng để được nhẹ nhõm vui sống. Với cô ấy, tôi có thể bao dung tất cả. Tôi đã chấp nhận một lần thì bây giờ điều đó đâu khó khăn gì. Tiếc là vợ tôi đã không đủ can đảm để nói ra, còn tôi mải mê đóng vai chú bò hạnh phúc nên không hay biết nội tâm vợ mình.
Ba ngày không được nghe vợ trò chuyện, tôi thấy thời gian như tảng đá đè lên ngực mình. Tôi sợ cô ấy sẽ không bao giờ tỉnh. Tôi còn phải nói rằng tôi sẽ tha thứ hết mọi lỗi lầm. Chỉ hy vọng chút tình yêu này sẽ tiếp thêm nghị lực cho vợ tôi trở về.
Nhưng tôi sợ sau này con tôi lớn lên có thể sẽ bắt gặp những trang nhật ký bí mật này của vợ và sẽ đánh giá mẹ nó không ra gì. Tôi có nên nhanh chóng xóa vật chứng cuối cùng này không? Và xin hỏi thật các bạn, tôi có ngu và nhu nhược quá không?
Theo VNE
Cuốn nhật ký
Năm đó, tôi 14 tuôi, học lớp 7. Dành dụm tiền, tôi mua được một cuốn sổ be bé, dạng sổ tay. Tôi cất kỹ nó trong ngăn tủ, bên dưới nhiều món đồ khác, bởi vì không muốn ai tìm được. Tập tành bắt chước như trong mấy quyển sách, tôi cũng viết nhật ký.
ảnh minh họa
Mọi tâm tư thầm kín của một đứa trẻ ở độ tuổi dở dở ương ương được tôi trút vào từng trang viết. Tôi bày tỏ nỗi hậm hực về thằng em trai hay "ba gai" bắt nạt chị. Tôi ước ao mẹ ít la mắng mấy chị em, có thể tết tóc cho tôi, ôm ấp, nhỏ nhẹ... Tôi cũng viết vào đấy những suy nghĩ non nớt, khờ khạo về cảnh nhà nhiều buồn ít vui của mình. Vốn là một đứa con gái đa cảm, hay quan trọng hóa vấn đề, dễ tủi thân, ít bạn bè, tôi coi cuốn nhật ký như nơi chốn cực kỳ an toàn và tin cậy để chia sẻ. Thời điểm đó, lớp tôi có thầy T. là chủ nhiệm. Thầy chưa lập gia đình, rắn rỏi nhưng nhẹ nhàng so với những người lớn xung quanh mà tôi từng biết. Tôi đã không tiếc những lời ngọt ngào thương nhớ trong tưởng tượng của mình dành cho thầy.
Tai họa đổ xuống đầu tôi vào cuối một buổi chiều, tôi đi học về, cảnh nhà im lìm. Mẹ như chỉ chờ tôi về tới để nổi cơn thịnh nộ. Cuốn nhật ký đã bị mẹ tịch thu, không còn chút tăm tích. Từng câu, từng chữ, từng lời trong đó được mẹ tôi mang ra chì chiết, miệt thị. Đối với tôi, có lẽ không còn ngôn từ nào khủng khiếp hơn. Mẹ không đánh đòn tôi, nhưng tôi sợ hãi và xấu hổ cùng cực. Hóa ra, bấy lâu tôi đã làm những chuyện xấu xa, tội lỗi, đáng nguyền rủa? Tôi là "đứa con gái chẳng ra gì, mới nứt mắt đã hư hỏng bỏ đi". Nuôi tôi thật uổng phí công sức. Cả buổi tối hôm ấy, tôi hoang mang và càng lúc càng tin rằng, tôi đã sai, sai thật rồi...
Ký ức tuổi thơ tôi hằn lên cái ngày hôm ấy, khi ba tôi đi làm về, tôi tiếp tục bị "đấu tố", trong nỗi khốn khổ và tủi hổ vô bờ. Ba chẳng thể làm gì để bênh vực đứa con gái tội nghiệp. Tôi không con nước mắt để khóc. Có lẽ vì vậy mà mẹ càng không sao chịu nổi "cái đứa con gái lì lợm, mất dạy" là tôi chăng?
Tôi mãi mãi không quên cái đêm dài đằng đẵng, khi mẹ tạm tha cho tôi đi ngủ, sáng mai tính tiếp. Đến tận bây giờ, tôi vẫn không hiểu, nhờ đâu mà tôi vượt qua được những khoảnh khắc như thế trong đời. Mẹ không hề giải thích, hay phân tích lỗi lầm tôi phạm phải, mà chỉ chăm chăm xỉ vả tôi chẳng tiếc lời. Mẹ vốn ít gần gũi con cái, hay la rầy, mỗi lần như vậy thường kéo dài cả buổi. Giá như mẹ phạt tôi nhiều roi, rồi đừng khơi nhớ lại cái câu chuyện ấy. Thế nhưng, mẹ làm như không còn có tôi tồn tại trong nhà. Mẹ nói chuyện "trống không" mỗi khi phải giao tiếp với tôi. Nếu như sau đó, tôi không vì chẻ củi bị đứt tay, máu chảy đầm đìa, và trong vô thức của một đứa trẻ, tôi đã kêu lên hai tiếng "mẹ ơi" đầy đau đớn thì chẳng biết sư viêc sẽ tiếp tục như thế nào nữa...
Câu chuyện ấy như một vết nhơ xấu xí hằn lên tuổi thơ vốn đã quá ít niềm vui của tôi. Tôi chẳng biết, vì ít được mẹ vỗ về âu yếm, cũng không dạy bảo mà toàn la mắng, vì cuộc sống quá khắc nghiệt buồn bực, hay đơn giản chỉ vì một lúc nóng giận nhất thời, mẹ đã làm cho tình cảm mẹ con giữa chúng tôi không sao bình thường lại được. Dù mãi đến sau này, tôi vẫn biết ơn sự nghiêm khắc của mẹ, nhờ đó mà tôi chăm chỉ học hành, mong tìm cho mình một lối thoát. Rồi tôi có công việc tốt, chồng con ổn định. Tôi đã có hai đứa trẻ kêu mình bằng mẹ. Tôi hiểu và biết thương mẹ hơn. Nhưng chỉ cần nghe đâu đó vang lên hai chữ "nhật ký", tôi lại giật mình, nơm nớp lo sợ, tủi hổ từ đâu len lén tràn về, chua xót vô cùng.
Theo VNE
Chết điếng với nhật ký say nắng gái công sở của chồng Tôi thực sự choáng váng khi đọc được những dòng nhật ký của chồng. Anh thú nhận đã bị cô nhân viên cùng cơ quan hút hồn và đang tìm cách rũ bỏ vợ để ở bên người mới. Trời đất như quay cuồng, sụp đổ trước mắt tôi Tôi là công chức nhà nước, năm nay 30 tuổi, thuộc hàng có nhan...