Sững sờ khi chồng khuyến khích tôi cặp bồ
Tôi được gửi đến sống với ông bà nội từ khi mới bập bẹ tập nói. Ông bà đều đã già, chỉ thích yên tĩnh, không thích ồn ào, cũng không thể chăm sóc tôi từng ly từng tí, trong khi bố mẹ tôi lại ở xa, mỗi năm chỉ về thăm tôi có 2, 3 lần nên tình cảm cũng không thân thiết lắm.
Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy nên tôi sống khá khép kín và hướng nội, bình thường không nói nhiều bao giờ, ấn tượng mà tôi để lại cho người khác cũng chỉ là một cô gái hiền lành, trầm tĩnh. Nhưng thực ra, trong lòng tôi luôn cảm thấy cô đơn.
Tốt nghiệp trung học, bố mẹ lo tôi không thi đậu đại học nên cho tôi học cao đẳng. Tôi nghe theo lời bố mẹ, tốt nghiệp cao đẳng xong, tôi làm việc cho một công ty khá lớn. Ở bộ phận tôi công tác có khá nhiều đồng nghiệp nam khoảng 40, 50 tuổi, chỉ có duy nhất một người ở cùng độ tuổi với tôi, anh tên là Hòa. Người cùng tuổi có cùng tiếng nói, chúng tôi bắt đầu qua lại với nhau một cách tự nhiên. Sau khi thân với anh, tôi mới biết Hòa là con cái của nhân viên trong công ty, điều này càng khiến tôi cảm thấy gần gũi với anh hơn. Hòa có khá nhiều sở thích, tính cách cởi mở, thường rủ tôi tham gia các hoạt động tập thể. Không lâu sau, chúng tôi chuyển từ bạn bè sang người yêu.
Năm đó tôi mới 21 tuổi, anh là mối tình đầu của tôi. Khi mối tình của chúng tôi được công khai, các chú đồng nghiệp lớn tuổi trong công ty khuyên tôi nhân lúc còn trẻ nên học tập nâng cao chuyên môn, không nên vướng vào chuyện tình cảm quá sớm. Nhưng khi đó tôi còn quá trẻ, chỉ thấy mình có được một mối tình nồng đượm như thế thì không thể bỏ qua được. Thời gian yêu nhau càng lâu thì càng khó tránh mâu thuẫn bất đồng. Có lần tôi tức quá đòi chia tay, Hòa đã dùng mảnh thủy tinh cắt vào tay mình để mong tôi hồi tâm chuyển ý, lại còn dùng dao gọt hoa quả rạch lên ngực mình nữa, kết quả phải đến bệnh viện khâu mấy mũi. Tôi nghĩ anh làm như vậy hoàn toàn là vì quá yêu tôi, tôi rất cảm động nên chủ động làm lành với anh.
Khi người nhà biết tôi có người yêu, phản ứng đầu tiên chính là phản đối, vì bố mẹ nghĩ rằng tôi còn quá trẻ, dễ bị người khác lừa gạt. Khi bố mẹ biết Hòa là đồng nghiệp của tôi, hiện đang sống cùng bố mẹ, không có nhà riêng thì họ lại càng cực lực phản đối. Thời gian đó, tôi và bố mẹ cãi nhau rất gay gắt, tôi kiên quyết đứng về phía anh. Bố mẹ tôi đều không thể hiểu được vì sao tôi lại cố chấp như thế, vì trước đây tôi luôn là một đứa con gái ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng ý tôi đã quyết, bố mẹ cũng không thể làm gì khác, chỉ yêu cầu kết hôn xong chúng tôi phải có nhà mới để ở. Thế là nhà Hòa mua một ngôi nhà mới cho chúng tôi, bố mẹ tôi không còn lý do gì để phản đối, đành phải gả tôi cho anh mà lòng không ngớt lo lắng.
Khi mới kết hôn, cuộc sống của tôi và Hòa vô cùng ngọt ngào hạnh phúc. Vì công ty không có nhiều việc, mối quan hệ đồng nghiệp- vợ chồng cũng khá phức tạp mà Hòa cũng không có ý kiến gì nên tôi xin nghỉ việc. Năm năm sau khi kết hôn, tôi chỉ đi làm có một năm đầu, sau đó ở nhà, buổi sáng thì ở nhà xem TV, buổi tối thì đi học thêm.
Tuy ban ngày Hòa đi làm nhưng những việc gia đình như giặt giũ, nấu cơm anh đều không nề hà, gần như đều do anh làm hết, còn tôi chỉ phụ giúp. Thật lòng mà nói, anh là người khá tốt. Nhưng đó chỉ là thời gian đầu, tôi nghĩ cặp vợ chồng mới cưới nào cũng có một khoảng thời gian hạnh phúc như vậy, không như bây giờ, anh cái gì cũng không làm. Nhất là từ sau khi tôi mang thai, mâu thuẫn lại càng nhiều.
Năm thứ 6 sau khi kết hôn, tôi có thai, từ ăn uống đến ngủ nghỉ đều rất để ý, tiêu chuẩn bữa ăn cao hơn trước rất nhiều. Chưa qua hai tháng, Hòa đã có biểu hiện khó chịu, anh đã từng nói với tôi hai lần ngay trong bữa ăn, rằng ăn uống như tôi thì chỉ có nước tán gia bại sản. Lúc đó tôi vẫn đang nghén, nghe anh nói vậy tôi vô cùng buồn bã.
Nói thật lòng thì tôi tự nhận mình là người khá nhỏ mọn, hay để ý. Tôi nghĩ mình đang sinh con hộ cho nhà anh, nên muốn mẹ chồng đến đỡ đần một thời gian. Trước ngày dự sinh hai mươi ngày, mẹ chồng tôi đến, mang theo 10 triệu, tôi nghĩ khoản tiền này chẳng đủ chi trả khi sinh con nên trách Hòa. Anh hứa sẽ vay mượn thêm để chi dùng khi tôi sinh con và ở cữ, nhưng từ đó về sau, anh không nhắc gì đến khoản tiền đó nữa. Điều khiến tôi thấy khó chịu hơn là anh cứ đi làm về, chào vợ một câu xong là chui ngay vào phòng mẹ bàn bạc gì đó, đã thế còn đóng cửa nữa. Vì chuyện này mà tôi cãi nhau với anh, nói anh là đồ “bám váy mẹ”, còn nói bố mẹ anh thiên vị, yêu thương con trai cả hơn.
Hòa có một người anh trai kết hôn khá sớm, ở chung nhà với bố mẹ. Khi chúng tôi kết hôn, bố mẹ anh nói vì vợ chồng anh cả không lấy tiền của bố mẹ làm đám cưới nên cũng không cho chúng tôi đồng nào cả. Họ còn nói anh cả có nhiều đóng góp cho cả nhà, nói Hòa nợ anh cả rất nhiều, đáng lẽ lấy vợ rồi phải biết điều hơn mới phải. Tôi là con độc nhất trong gia đình nên cũng không hiểu rõ lắm tình cảm giữa hai anh em họ, không hiểu rốt cuộc thế nào là nợ với không nợ. Nghe lời bố mẹ chồng nói, tôi thấy họ có chút thiên vị.
Có lần cãi nhau, tôi bảo anh đưa mẹ về nhà anh cả. Hòa thấy rất khó xử, lo chỉ có mình tôi ở nhà, nhỡ chuyển dạ thì không có ai bên cạnh chăm sóc. Tôi nói cứng sẽ gọi cấp cứu, cho dù có phải bò cũng phải bò xuống tầng 1. Kết quả anh không đưa mẹ về mà quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng không có gì cải thiện. Tâm trạng của tôi có thể nói là cực kỳ xấu, hai tuần trước sinh không tăng thêm được cân nào.
Cuối cùng, tôi sinh con ở bệnh viện. Vì bị sốt cao không hạ nên tôi phải ở bệnh viện truyền nước hết 10 ngày. Không hiểu các bà mẹ khác chịu đựng như thế nào nhưng sau khi sinh, tôi mắc chứng trầm cảm nhẹ. Ban ngày phải tiếp bao nhiêu người đến thăm, tối đến cứ cách 2-3 tiếng lại phải cho con bú một lần, cơ bản là không có thời gian nghỉ ngơi cho tốt. Thêm vào đó, Hòa lại nói với tôi rằng mẹ chồng trách nhà tôi không tôn trọng nhà họ, khiến toi lại càng bồn bã. Mẹ chồng vào viện chăm sóc tôi để Hòa về nhà sớm, nhưng khi đó, tôi chỉ mong có anh bên cạnh bầu bạn. Nghĩ lại, có lẽ mẹ anh lo cho sức khỏe của anh, nhưng khi đó, tôi chỉ có suy nghĩ là bà đang cố chia rẽ chúng tôi.
Còn chưa hết sốt tôi đã đòi ra viện. Về đến nhà, ngoài chuyện chăm sóc con, tôi không muốn đụng vào việc gì khác. Vì mẹ tôi cũng lên chăm cháu nên nhà cửa hơi chật chội, tôi lại càng bực bội. Trong thời gian đó, mẹ tôi là người đi chợ. Có lần tôi chê cơm không đủ dinh dưỡng, mẹ chồng tôi liền nói: “Con đừng nói thế, thức ăn là mẹ con mua chứ ai.” Tôi giận đỏ cả mặt, nghĩ bụng mình sinh con thâp tử nhất sinh mà bố mẹ chồng chỉ đỡ đần một khoản tiền nhỏ, thế là cãi nhau với mẹ chồng. Mẹ chồng tôi không tiện can thiệp vào chuyện mẹ chồng nàng dâu, liền kéo tôi vào phòng, đóng cửa lại. Mấy phút sau, mẹ chồng tôi mở cửa bước vào tiếp tục măng tôi, thế là mẹ tôi gọi chồng tôi đang ngủ ở phòng bên cạnh dậy, cả nhà quay ra chỉ trích cãi vã lẫn nhau.
Còn chưa hết 1 tháng, mẹ chồng tôi đã về nhà. Tôi cứ nghĩ thế là thiên hạ được thái bình, nhưng mẹ tôi vẫn chưa chịu thôi, ngày nào cũng chê trách nhà chồng tôi không tốt. Có lần Hòa ở trong bếp nấu cơm, mẹ tôi đứng ở cửa cứ hoạnh họe này nọ khiến anh rất phản cảm.
Video đang HOT
Sau đó, mẹ tôi lấy cớ tôi cần tịnh dưỡng tốt hơn nên muốn đón tôi về nhà ở một thời gian, tôi hỏi ý kiến Hòa, anh không phản đối, thế là tôi về nhà mẹ đẻ, trong thời gian đó, anh về thăm mẹ con tôi hai lần.
Sáu tháng sau, tôi trở về thành phố, con tôi hết khóc lại đòi ăn, buồn ngủ, khiến tôi bận tối mắt tối mũi. Còn Hòa thì dưỡng như có phần xa cách với hai mẹ con tôi, hai vợ chồng thường cãi nhau, đòi chia tay. Tuy chúng tôi không làm thủ tụcly hôn thật nhưng vẫn cảm thấy rất đau lòng. Từ cục dân chính về đến nhà, nhìn thấy con đang ngủ, anh nói: “Đều tại thằng bé này, hại hai vợ chồng bất hòa!” anh nói thế khiến tôi vô cùng không vui, nhưng trong lòng không khỏi thừa nhận, vì sự xuất hiện của đứa con mà vợ chồng tôi thành hai người xa cách, quan hệ ngày càng phức tạp.
Nửa năm sau, có một lần tôi gọi điện cho Hòa nhưng không được, hôm sau lại nhận được điện thoại của anh gọi từ đồn cảnh sát, mấy ngày sau, đồn cảnh sát gửi giấy báo anh phạm tội “gây rối loạn trật tự công cộng”, bao người nhà mang áo rét vào trong trại tạm giam cho anh. Mấy ngày sau, Hòa được thả ra, anh giải thích hôm đó đi matxa cùng với bạn đồng nghiệp, người gây chuyện là đồng nghiệp kia, còn anh không hiểu sao lại bị bắt oan. Tôi cảm thấy rất xấu hổ, muốn chi tay anh, nhưng anh luôn miệng nói mình trong sạch, người nhà tôi cũng khuyên không nên ly hôn. Vì anh bị mất việc nên tôi cùng anh đến trung tâm việc làm tìm việc, hai vợ chồng cứ thế yên ổn bên nhau thêm mấy năm.
Từ năm kia đến nay, công việc của Hòa có chút khởi sắc, anh được làm quản lý bộ phận, ngày càng bận rộn hơn. Từ cuối năm kia, anh rất hay về muộn, còn nói phải ở lại công ty để tiện giải quyết công việc. Vì chuyện anh bị bắt mấy năm trước mà tôi không khỏi nghi ngờ. Có lần anh nói công ty chậm phát lương, tôi liền hỏi thăm cấp trên của anh, biết là anh nói dối, tôi hỏi anh, anh nói là đã đưa tiền cho người nhà, vì sợ tôi không thông cảm nên mới giấu tôi. Lúc nói chuyện anh còn tỏ ra đắc ý, nói tôi hồ đồ mất rồi. Từ đó trở đi, tình cảm của tôi dành cho anh ngày càng nguội lạnh, hầu như mở miệng ra là sẽ cãi nhau, thậm chí ảnh cưới cũng bị đập vỡ. Chúng tôi lại nghĩ đến chuyện ly hôn, còn thảo cả quy ước ly hôn nhưng đến khi phân định ai nuôi con thì lại mâu thuẫn.
Tháng 11 năm ngoái, tôi đến công ty tìm anh, vừa thấy tôi anh vội vàng tắt máy tính. Tôi nghi ngờ, bảo anh cho mượn máy tính. Đúng lúc đó, có người gọi anh đi họp. Thế là trong vòng 1 tiếng, tôi đăng nhập mật khẩu và tìm hiểu nhật ký chat của anh. Tôi phát hiện anh là một người rất ham mê lên mạng, đã kết bạn và nói chuyện với rất nhiều người trên đó.
Tôi càng xem lại càng tức, chờ Hòa họp xong, tôi cãi nhau với anh một trận, dọa sẽ nói cho cấp trên của anh biết trong giờ làm việc anh đã làm những gì. Rời khỏi công ty, chúng tôi đi xe bus về nhà, tôi bình tĩnh lại, nghĩ nói chuyện trên mạng thì cũng có gì to tát đâu, thế là chủ động nói chuyện với anh. Nhưng anh không để ý đến tôi, đã thế còn xuống trước tôi một bến. Hôm đó, anh về nhà rất muộn, nói với tôi rằng vì một chuyện cỏn con thế đã cãi nhau, chi bằng ly hôn.
Bấy giờ tôi đã hết giận, khuyên anh hãy bình tĩnh lại, không nên đưa ra quyết định nóng vội. Anh không nói gì, hôm sau liền dọn ra khỏi nhà, đã vậy ngày nào cũng giục tôi đến tòa án làm thủ tục ly hôn. Tôi ở nhà một mình, ăn không ngon ngủ không yên. 10 ngày sau, anh về nhà, tôi nói chuyện với anh, nếu anh không có người phụ nữ khác ở bên ngoài thì tôi vẫn nguyện sống chung với anh, không bao giờ nhắc lại những chuyện đau lòng của anh nữa. Thế là lần thứ ba chúng tôi nhắc đến chuyện ly hôn cũng không thành sự thật.
Cho đến hai ngày trước, tôi vô tình phát hiện máy tính ở công ty của anh được gắn webcam, hơn nữa còn có tin “tình báo” nói là trong giờ anh rất hay lên mạng nói chuyện với bạn, hễ nói là mấy tiếng liền. Tôi rất lo lắng, hỏi anh, ngầm ám chỉ anh phải có trách nhiệm với gia đình. Không ngờ anh không những không phủ nhận mình có bồ nhí mà còn khuyến khích tôi ra ngoài tìm bạn trai, như thế không ai quản lý ai, không ai chịu thiệt thòi.
Tôi vô cùng sửng sốt, rốt cuộc có nên chia tay với anh không? Nếu muốn duy trì cuộc hôn nhân này thì tôi phải làm thế nào?
Theo Blogtamsu
Chồng ân hận vì khuyến khích vợ nâng ngực
Muốn vợ đẹp và thích được "sở hữu" cái đẹp, nhiều ông chồng đã đồng tình, khuyến khích vợ nâng cấp sắc đẹp bằng "dao kéo". Từ đây nhiều hệ lụy cũng đã xảy đến.
Cảm thấy "đau và lợn cợn tại vú kéo dài", một phụ nữ (62 tuổi, ở TP HCM) đã được các bác sĩ phẫu thuật cắt bỏ toàn bộ gò bồng đào để hy vọng có thể triệt tiêu các nguy cơ tật bệnh nghiêm trọng, ảnh hưởng đến sức khỏe, thậm chí là sinh mạng do trào lưu làm đẹp bằng silicon hơn 30 năm về trước.
Những hậu họa từ làm đẹp táo bạo từ dao kéo không còn là lời cảnh báo nữa, mà chính bản thân người trong cuộc cũng đã cảm nhận và hứng chịu hậu quả từ cách làm đẹp này:
Nâng ngực - nỗi niềm của người trong cuộc
Nhìn chị T (36 tuổi) tự tin với váy áo lộng lẫy nhưng ít ai hiểu chị đã từng phải chịu đau đớn như thế nào để có được "vẻ đẹp nhân tạo" ấy.
Nghe bác sĩ tư vấn, chị T nghĩ đơn giản chỉ là rạch rạch vài đường là xong, ai ngờ, đối với chị, đấy là một cuộc "đại phẫu".
Ca phẫu thuật của chị được cho là thành công, bởi chị đã chuẩn bị rất kỹ cả về kiến thức, tâm lý... Nhưng sau ca phẫu thuật chị không khỏi hoảng hốt. "2 cái ống nhựa dài ngoằng cắm từ lớp băng trắng quấn quanh sườn mình ra. Từ trong ống những vệt máu tươi chảy xuống cái hộp để dưới giường - nó là để cho ra hết những phần máu thừa đấy", chị được các chuyên viên giải thích.
Chưa lúc nào chị thôi quên "vật thể lạ" trong vòng 1 của mình và ám ảnh với lời dặn của bác sĩ về "thời hạn sử dụng" 20 năm của nó. Điều đó nghĩa là chắc chắn chị sẽ phải lên bàn phẫu thuật lần nữa để lấy nó ra ngoài.
Ân hận vì khuyến khích vợ nâng ngực
Biết vợ khát khao đi nâng ngực, dù có chút phân vân những muốn vợ mình đẹp hơn nên anh H đã ủng hộ vợ chuyện đi nâng ngực.
Có được vòng 1 đẹp, vợ liên tục mặc váy sexy, hở cổ. Ban đầu, anh H có chút tự hào vì vợ mình đẹp, được người khác nhìn nhưng lâu dần đâm khó chịu. Nhắc nhở vợ ăn mặc cho kín đáo thì chị vợ cho rằng: "Đẹp mà không khoe ra thì đẹp làm gì...?". Nhiều lúc anh H đã phải nóng mặt vì cách ăn mặc quá mát mẻ của vợ.
Rắc rối nhất là trong chuyện "vợ chồng'. Trường hợp nhà anh H, từ ngày làm ngực, đẹp thì rõ là đẹp nhưng chỉ để ngắm thôi chứ không được "sờ", chuyện vợ chồng cũng không được thoải mái như trước nữa.
"Tôi thật sự cảm thấy hối hận vì đã cho vợ đi thẩm mĩ, vừa tốn tiền lại rước bực vào người. Nhìn thì đẹp đấy, nhưng là hiện vật cấm sờ. Cái đẹp đó có phải để cho mình đâu". Anh chồng chia sẻ.
Ảnh minh họa.
Chiến tranh lạnh vì vợ ham làm đẹp
Không chỉ nâng ngực, biết được ý định nâng mũi của vợ, anh H một mực từ chối. Một phần là không thích vợ mất đi nét tự nhiên trên khuôn mặt, một phần là lo cho sức khỏe của vợ sau này.
Bỏ ngoài tai khuyên ngăn của chồng, chị vợ đã giấu chồng đi nâng mũi.
Rắc rối đầu tiên chị M gặp phải là sự phản đối kịch liệt của anh chồng. Bực mình vì coi thường quan điểm của mình, cộng với cái mũi đỏ ửng, cao đột biến chẳng giống ai của vợ khiến anh vô cùng tức giận. Anh lạnh lùng mát mẻ vợ rồi tỏ thái độ không quan tâm.
Hụt hẫng trước thái độ của chồng, chị M cũng đâm ra hờn mát. Chị giận anh và cho rằng anh luôn áp đặt chị, bắt chị phải làm theo ý chứ không quan tâm, tôn trọng những sở thích riêng tư của chị.
Rắc rối với chồng chưa tháo gỡ xong, lại đến chuyện hậu phẫu thuật, cái mũi mà chị vừa phẫu thuật đã sưng tấy lên, đỏ ửng. Đi khám thì bác sĩ chẩn đoán chị bị viêm xoang, lẽ ra nếu bị viêm xoang thì không nên phẫu thuật nâng mũi. Cũng may là chị đến bệnh viện sớm, nên được can thiệp kịp thời.
Biết vợ chỉ ham làm đẹp mà không lường tới hậu họa, anh chồng hết giận vợ vì... thương. Anh đã thẳng thắn với vợ: "đừng có liều nữa. Tôi yêu cái duyên của vợ chứ không phải yêu cái bề ngoài, giả tạo kia..."
Không nóng vội, hãy hỏi và tìm hiểu thật kỹ những câu hỏi sau đây bởi nó ảnh hưởng trực tiếp đến vẻ đẹp và sức khỏe của bạn:
- Nơi phẫu thuật có đủ vô trùng và trang thiết bị hiện đại không?
- Bác sĩ có đủ kinh nghiệm không?
- Có mấy cách để phẫu thuật và cách nào an toàn nhất?
- Bạn cần làm gì để chuẩn bị cho phẫu thuật?
- Nếu bạn có tiền sử bệnh lý, hút thuốc, uống rượu ... cần phải thông báo cho bác sĩ biết
- Thủ tục để phẫu thuật như thế nào?
- Bạn sẽ được dùng loại gây tê nào?
- Bạn có phải nằm viện không?
- Những ảnh hưởng và biến chứng sau phẫu thuật là gì?
- Phải mất bao lâu để hồi phục? trong quá trình hồi phục bạn phải tránh những gì, trong bao lâu?
- Chi phí cần thiết
- Lịch hẹn phẩu thuật
Theo Báo Gia đình & Xã hội
Muốn lấy chồng, hiền quá cũng là cái tội! Đến tận bây giờ chị vẫn còn ngỡ ngàng lắm. Chị không bao giờ nghĩ rằng cuộc hôn nhân của anh và chị lại bị phản đối bằng một lí do ngược đời như thế. Ở đời, ai chẳng mong được chung sống với một người hiền lành, tử tế, biết điều. Nghĩ đó là thế mạnh của mình, ai ngờ đó lại...