Sững sờ khi biết sự thật việc vợ lạnh lùng bỏ đi trong ngày tôi gặp tai nạn
Khi tôi lao vào giải phân cách, người nằm trên vũng máu, trước khi hôn mê, tôi còn kịp chứng kiến cảnh vợ bảo tài xế taxi đi khỏi nơi đó trong sự lạnh lùng dửng dưng.
Trước khi rơi vào hôn mê, tôi vẫn còn trách cô ấy bạc tình bạc nghĩa. (Ảnh minh họa)
Tôi lấy vợ đã gần 10 năm. Vợ tôi là nhân viên văn thư của một trường học cấp 2. Ngày xưa, cô ấy cũng khá xinh đẹp và có nhiều người vây quanh. Tôi phải theo đuổi gần 2 năm mới cưới được cô ấy làm vợ. Thế nhưng sống với nhau vài năm tôi đã chán vợ đến tận cổ. Cô ấy không còn dáng vẻ thon gọn, vòng bụng cũng không săn chắc nữa mà bắt đầu sồ sề. Đặc biệt sau khi sinh cháu thứ 2, vợ tôi như biến thành người khác.
Cô ấy ăn mặc lùi xùi, tóc tai rũ rượi và người lúc nào cũng thoang thoảng mùi sữa. Tôi nhắc vợ nhiều lần, rồi cũng phụ vợ chăm con, làm việc nhà để cô ấy có thời gian chăm sóc bản thân. Vậy mà tình hình vẫn không thay đổi khiến tôi chán ngấy mỗi khi về nhà.
Cũng trong thời gian đó, tôi gặp D. D là nhân viên mới của công ty tôi. Xinh đẹp, gợi cảm, hiện đại là những từ có thể dùng cho D. Tôi nhanh chóng đổ gục trước vẻ sành điệu chịu chơi của em. Phải mất một thời gian và không ít tiền bạc tôi mới chiếm được D cho riêng mình.
Từ khi ngoại tình với D, tôi ít quan tâm đến gia đình hơn hẳn. Đa phần thời gian và tiền bạc tôi dành cho tình nhân. Nếu có về nhà, tôi cũng chỉ về sau khi đã đưa D đi chơi thỏa mái.
Video đang HOT
Vợ tôi nhanh chóng biết chuyện. Cô ấy khóc lóc cầu xin tôi hãy nghĩ lại cho 2 đứa con và tình nghĩa mấy năm qua. Nhưng tôi bất chấp tất cả. Sau gần nửa năm lạnh nhạt, hờ hững, vợ tôi cũng chấp nhận li hôn. Bố mẹ tôi biết chuyện đòi từ mặt nhưng tôi không quan tâm. Khi đó, tôi như con thiêu thân lao vào D mà không còn nghĩ đến ai nữa.
Sau khi đưa đơn 2 ngày, một chuyện xảy ra khiến tôi bàng hoàng tỉnh ngộ. Hôm ấy, tôi đang ở nhà D thì vợ tôi gọi điện bảo về nhà đưa con đi khám bệnh. Hết tình với vợ nhưng tôi không thể bỏ con được. Khi về thì đã thấy vợ chuẩn bị đưa con đi. Vợ và con lên một chiếc taxi, còn tôi phóng xe máy bên cạnh.
Trên đường chở con đi, nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của cô ấy ngồi trong xe, lại nghĩ tới chuyện nhân tình còn đang chờ nên tôi nóng ruột, giục tài xế đi nhanh. Sau đó tôi rồ ga chạy trước. Nhưng do không ôm cua hết nên tôi đâm vào giải phân cách của đường. Khi đó, tôi vẫn còn ý thức được. Vợ tôi thấy tôi gặp tai nạn nhưng không hề dừng xe, chiếc taxi chở 2 mẹ con vẫn lăn bánh đi xa như không trông thấy tôi. Trong khi bao nhiêu ô tô xe máy dừng lại khiến đường bị ách tắc. Trước khi rơi vào hôn mê, tôi vẫn còn trách cô ấy bạc tình bạc nghĩa.
Sau khi tỉnh dậy, tôi thấy vợ đang mệt mỏi bóp tay cho mình. Cô ấy thấy tôi tỉnh dậy thì mừng đến phát khóc. Suốt những ngày sau đó, vợ tôi túc trực chăm tôi trong viện. Giúp tôi từ việc đi vệ sinh cho tới xoa bóp chân tay, xúc cho tôi từng thìa cháo. Trong khi người tình tôi hết lòng thương yêu thì chỉ tới một lần rồi không thấy mặt nữa. Bố mẹ tôi hỏi tôi đã sáng mắt ra chưa? Đã thấy sai đường lạc lối chưa?
Tuy tôi cảm động về chuyện vợ hết lòng chăm mình, nhưng trong thâm tâm tôi vẫn rất uất ức chuyện vợ lạnh lùng bỏ đi khi tôi gặp tai nạn. Thấy bố mẹ mắng riết quá, tôi mới kể lại chuyện đó.
Nhìn vợ mệt mỏi, gầy ốm, quần áo cũ kỹ nhưng vẫn cố sức chăm sóc tôi và các con mà tôi thấy cay khóe mắt. (Ảnh minh họa)
Không ngờ, tôi vừa nói xong, mẹ tôi càng mắng tôi hơn. Bà bảo tôi có đầu có óc mà không có suy nghĩ: “Con trai mày thì đang sốt cao, vợ mày chần chừ ở lại để con trai chứng kiến cảnh máu me đó, nó mà lên cơn co giật làm não bị tổn thương thì mày có sung sướng không? Huống chi vợ mày ở lại thì giúp được cái gì? Trong lúc hoảng loạn, nó còn nhờ được tài xế gọi cấp cứu cho mày, rồi cầu xin người ta chở con trai vào viện gấp, thế là vợ mày bình tĩnh và tình nghĩa lắm rồi đấy. Mày là cái thằng bạc tình bạc nghĩa, đã ngoại tình đòi bỏ vợ, lại còn đòi hỏi người khác phải quan tâm chiều chuộng. Giờ nó có mặc kệ mày ra đấy thì mày cũng không thể oán trách nó nửa lời chứ đừng có làm cái bản mặt đó”. Nghe lời mẹ chì chiết và mắng mỏ mà tôi thấy đúng quá, cảm thấy ân hận vô cùng vì đã phụ bạc và trách lầm vợ.
Mấy hôm nay tôi đã về nhà. Vợ tôi vẫn ở lại chăm sóc tôi chu đáo và cẩn thận, dù cô ấy không nói gì với tôi nhưng tôi biết đây có thể là chút tình nghĩa cuối cùng. Bởi đơn ly hôn đã được gửi, chỉ vài hôm nữa chúng tôi sẽ bị triệu tập. Nhìn vợ mệt mỏi, gầy ốm, quần áo cũ kỹ nhưng vẫn cố sức chăm sóc tôi và các con mà tôi thấy cay khóe mắt.
Phải làm sao mới lấy lại được tình cảm và lòng tin của vợ đây? Sau vụ tai nạn nhớ đời này tôi mới nhận ra ai là người thương yêu mình nhất. Tôi hận chính bản thân đã quá đam mê nhan sắc để đánh đổi bằng cả hạnh phúc gia đình. Tôi muốn giữ vợ lại, muốn bù đắp và đền đáp cho cô ấy. Có muộn quá chăng?
Theo Afamily
Trao đời con gái cho anh chỉ để nhận lại cái kết đắng chát
Trong danh bạ anh còn có những "bé bán hoa"; "bé bán trà xanh" , "bé bán dừa tắc", chẳng nhẽ tôi cũng chỉ là con bé ngang hàng với những bé kia thôi sao?
Cuộc sống nơi làng quê nghèo không đủ điều kiện để tôi bước vào giảng đường đại học như lũ bạn cùng trang lứa. 18 tuổi, tôi theo một người chị họ lên Sài Gòn để bán giày, chị đi làm công sở nên cả ngày để tôi một mình trông cửa hàng giày gần ngã tư đèn đỏ. Từ cái ngày tôi bước ra khỏi vòng tay ba mẹ, rời làng quê lên đây để kiếm tiền thì đây cũng là lúc hiểu cuộc sống không đơn giản như mình nghĩ, tình cảm con người cũng không sâu nặng như tình xóm làng nơi quê hương. Tôi từng mơ đến một bạch mã hoàng tử cho riêng mình nhưng cuộc sống hối hả, xô bồ và tiền với tiền cứ ám ảnh, khiến tôi không còn tâm trí nào để mơ mộng về tình yêu xa vời.
Mỗi tháng, tôi phải gửi tiền về quê để chạy chữa thuốc thang cho ba, lo đóng tiền học cho đứa em gái út. Mọi thứ cứ đè hết lên vai một cô bé vừa bước vào cái tuổi 18 là tôi. Cũng chính vì điều đó mà tôi không cho phép mình yêu một ai, dẫu đã có bao người ngỏ lời yêu thương. Nhưng tiếng sét ái tình đã đánh trúng vào tim tôi khi anh ghé vào tiệm giày. Trong mắt tôi, anh vừa sang trọng, lịch thiệp, nói chuyện khá nhã nhặn, không kênh kiệu như một số người khách nhà giàu từng ghé vào mua. Anh khen tôi bán hàng có duyên lắm, chỉ đơn giản vậy thôi nhưng sao tôi cảm thấy nhớ và ước anh sẽ quay lại tiệm giày này một lần nữa.
Chẳng hiểu sao tôi rất muốn gặp anh, muốn nghe giọng nói ấy từ anh, muốn anh khen tôi nói chuyện có duyên. Dù mong ngóng anh như vậy nhưng tôi vẫn không dám chủ động nhắn tin, cũng không muốn mình mất quá nhiều thời gian để tìm anh, đơn giản tôi vẫn muốn giữ cho mình một chút thể diện. Rồi một ngày, anh bất ngờ quay lại tiệm giày, không ai biết được tôi đã vui sướng như thế nào đâu. Những tình cảm dành cho anh bấy lâu tôi đã dồn hết vào những cử chỉ ân cần khi tư vấn cho anh chọn được đôi giày ưng ý nhất. Sau gần hai tiếng đồng hồ thử từng mẫu giày, cuối cùng chúng tôi đã chọn được một đôi giày ưng ý cho anh. Chúng tôi cười nói vui vẻ và sau đó anh đã xin số điện thoại tôi với lý do: "Anh muốn biết số em để tiện cho việc tư vấn giúp những mẫu mới". Tôi cho anh số mà không hề suy nghĩ nhiều.
Mỗi ngày chúng tôi trò chuyện với nhau càng nhiều, sau đó anh ngỏ lời yêu tôi. Tôi đã không thể nào diễn tả được niềm hạnh phúc của mình. Còn nhớ như in ngày tôi rời quê lên đây làm, mẹ ôm tôi vào lòng khóc nức nở, bảo tôi "Hãy cố gắng làm việc vì con đường trước mắt sẽ không dễ dàng đâu con. Phía trước sẽ có rất nhiều cạm bẫy và con đặc biệt phải để ý đến những gã đàn ông mồm mép hay buông lời tán tỉnh. Họ chỉ tìm đến những cô gái ngây thơ để lợi dụng nên con phải hết sức cẩn thận". Lúc đó, tôi lại nói mẹ suy nghĩ quá nhiều vì luôn biết đúng sai, biết lựa chọn con đường nào là hướng đi đúng nhất của mình.
Đứa con gái nào khi yêu mối tình đầu mà không say đắm và nhiều mộng mơ, tôi nghĩ có tình yêu là mình có tất cả. Hơn nữa, anh lại là người lịch thiệp, giàu có thì sẽ không bao giờ lợi dụng một đứa con gái ngây thơ như tôi đâu. Mỗi tối cuối tuần, anh thường đến tiệm giày tôi chơi. Lúc đầu tôi có giấu chuyện tình cảm nhưng lâu ngày thì chị họ cũng phát hiện ra mối quan hệ giữa tôi và anh. Chị bảo tôi hãy suy nghĩ chín chắn, đừng để người ta lợi dụng mình. Tôi không thích chị đánh giá anh như vậy nên cũng chỉ dạ vâng cho qua chuyện.
Yêu nhau được 4 tháng, anh bảo muốn tôi chứng minh tình yêu dành cho anh, rằng anh yêu tôi và anh muốn tôi "dâng hiến". Tôi phân vân và băn khoăn trong thoáng chốc nhưng rồi trong men say và nụ hôn ấm áp của anh, tôi đã trao tất cả cũng là món quà đặc biệt muốn dành cho anh ngày sinh nhật. Lúc đang say đắm, tôi đã nghĩ cả cuộc đời này tôi chỉ yêu anh, tin người mình yêu vì có anh là tôi đã có tất cả rồi. Tôi vui vẻ, hạnh phúc và không hề ân hận vì điều đó.
"Khi người đàn ông đã làm chủ được bạn, anh ta sẽ vừa nắm vừa buông làm bạn phải rơi lệ", tôi cũng không nằm ngoài quy luật ấy. Tôi yêu anh và không thể buông tay anh lúc này nên tìm mọi cách để níu giữ, dù biết càng ngày anh càng hời hợt, lạnh lùng. Tôi sẵn sàng bên anh mỗi đêm dù điều đó chỉ làm anh vui trong thoáng chốc. Tình cờ một ngày điện thoại hết tiền, tôi mượn điện thoại anh để gọi cho chị họ hỏi về mẫu giày mới nhập thì phát hiện ra anh lưu số tôi trong điện thoại là "bé bán giày". Vậy là lâu nay trong mắt anh, tôi chỉ là một con bé bán giày thôi sao?
Tôi thất vọng và đau đớn khi biết được sự thật đó. Tôi đã tự trách mình sao quá dại khờ mà yêu anh sâu đậm như vậy? Những giọt nước mắt khẽ rơi, tôi đã lấy hết can đảm để hỏi anh: "Vì sao anh lại lưu tên em, tình yêu 4 tháng của anh chỉ là bé bán giày"? Trong danh bạ anh còn có những "bé bán hoa"; "bé bán trà xanh", "bé bán dừa tắc", chẳng nhẽ tôi cũng chỉ là con bé ngang hàng với những bé kia thôi sao? Cái im lặng của anh đủ để tôi hiểu mình đã sai khi bỏ qua mọi lời khuyên ngăn của chị họ, lời căn dặn của mẹ để chấp nhận yêu anh. Nhưng lúc đó, tôi hiểu mình phải dừng lại vì biết nếu chọn đi tiếp con đường này cũng chẳng có một lối thoát cho riêng mình. Dù xa anh đã gần hai tháng nhưng giờ này trong lòng tôi vẫn còn một thắc mắc: Liệu trong tim anh từng có tôi chưa?
Theo Blogtamsu
Sự phản kháng của con dâu nhà quê khiến mẹ chồng tái mặt Xuất thân từ vùng quê nghèo nên khi được Tuấn tán tỉnh với những lời đường mật và vật chất xa hoa, Hạ đã chẳng thể giữ được lòng mình mà nhanh chóng ngã vào lòng Tuấn. Rồi Hạ phát hiện mình có thai ngay khi chuẩn bị làm luận văn tốt nghiệp đại học. Dù không muốn, gia đình Hạ vẫn phải...