Sững sờ khi bị trở thành người thứ 3
Bốn năm yêu mặn nồng, tôi cùng anh vượt bao khó khăn, kỷ niệm. Đùng một cái, người yêu cũ của anh xuất hiện, lấy đi tất cả.
Tôi là một độc giả thường xuyên của chuyên mục. Tôi không ngờ một ngày nào đó mình cũng có những nỗi buồn không biết tỏ cùng ai vì tôi nghĩ trong tình yêu, tôi được hạnh phúc hơn nhiều người lắm. Nhưng mọi người biết không, thật sự không phải như vậy. Một nỗi buồn không thể nào tả được của người quá tin vào tình yêu để giờ bị lừa dối.
Tôi là một cô gái quê, ở tận Cà Mau xa xôi. Nhà ở một huyện nhỏ. Tôi cũng đẹp, cao ráo, có duyên. Nhiều người nói về tôi thế và tôi cũng được nhiều người ngỏ ý. Những người đó toàn có điều kiện tốt, công việc ổn định, vậy mà tôi chọn anh, kém tôi một tuổi, chưa nghề nghiệp, gia đình cũng tạm, không giàu lắm nhưng chắc đỡ hơn gia đình tôi. Sở dĩ tôi chọn anh vì anh hiền, không chơi bời, chiều chuộng tôi, yêu tôi nhiều. Bốn năm, một tình yêu giản dị, cũng có lúc giận hờn vì tính tôi khó và hay cáu gắt.
Học xong, tôi về quê làm. Anh cũng về quê nhưng không xin được việc. Chúng tôi vẫn liên lạc bình thường bằng điện thoại, thỉnh thoảng tôi lại đi xe buýt ra thăm anh. Chúng tôi ở cách nhau 50km. Tôi tin tưởng anh tuyệt đối, không chút nghi ngờ hay ghen hờn. Yêu anh, tôi gần như an phận, không đi chơi với ai. Nếu ai hỏi, tôi cũng nói đã có người yêu.
Gần đây, tôi thấy anh hơi kỳ lạ. Linh tính mách bảo tôi có chuyện chẳng lành. Dù đi làm đã lâu nhưng tôi chưa bao giờ lên trang tra cứu số điện thoại của anh. Và tôi đau lòng, mặt đỏ bừng khi thấy có số điện thoại lạ mà anh thường xuyên nhắn tin và gọi điện, nhiều như anh liên lạc với tôi. Vậy là mấy tháng nay, khi nhắn tin, anh lâu trả lời là do bận nhắn tin với người đó. Những lúc giận, anh đâu thèm năn nỉ tôi như trước vì giờ đây, anh đâu còn sợ cô đơn nữa.
Video đang HOT
Tôi lấy điện thoại điện số đó, giọng nhẹ nhàng, tôi hỏi tên thật cô ta thì đúng rồi, đó là người yêu cũ của anh. Tôi tắt máy mà nước mắt lăn dài. Tôi khóc ở chỗ làm, khóc nhiều lắm. Điều tệ hơn là người con gái kia còn nhắn tin cho tôi, bảo tôi đừng làm phiền hai người đó nữa, đừng làm kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc người khác. Tôi là kẻ thứ ba sao? Tôi làm người thứ ba hồi nào mà tôi không hay biết? Tôi chẳng nói gì với cô ta. Tôi không muốn cãi với người tôi không quen. Vả lại, nếu biết được, anh sẽ tự cao rằng vì anh mà hai đứa con gái phải giành giật nhau. Người ta lại nghĩ người ta có “giá” lắm.
Đêm hôm đó, tôi không sao ngủ được, nghĩ tới là khóc, là buồn. Tại sao anh lại lừa dối tôi. Tôi chẳng có bạn bè nào thân hết nên nỗi buồn cũng tăng. Người kia dù yêu anh đến đâu thì cũng có ngày nào cùng anh vượt qua khó khăn, không có những kỷ niệm vui buồn cùng anh vì người đó bỏ đi Bình Dương lâu lắm rồi. Mọi người mà tôi có thể tâm sự khuyên tôi đừng buồn, từ từ rồi quên, để họ làm mai người khác có điều kiện tốt hơn. Nhưng làm sao không buồn cho được, bốn năm quen nhau, giờ tự nhiên mất tất cả. Tôi quá hụt hẫng, buồn chán. Giờ nghĩ tới chuyện có người yêu khác, sao tôi sợ quá. Vì đi làm hơi xa nên cuối tuần tôi mới về nhà một lần. Tôi không dám buồn vì sợ mẹ hỏi thì tôi không biết trả lời sao nữa.
Giờ tôi muốn đi thật xa, xa lắm nhưng biết đi đâu bây giờ khi không quen ai. Rồi mọi người sẽ buồn tôi lắm. Tôi bế tắc quá, buồn quá mọi người ơi. Khi tôi viết hết dòng tâm sự này là lúc nước mắt tôi cũng đang rơi đó. Giờ tôi biết phải làm sao bây giờ, tin anh thì tôi không tin được nữa rồi, buông tay anh thì tôi buồn vô hạn. Nhiều lúc muốn chết đi nhưng chắc tôi chết, người ta còn vui hơn nữa à. Còn cha mẹ nữa. Tôi là người sống vì gia đình, lại là con lớn, tôi chịu nhiều áp lực lắm. Mọi người giúp tôi với.
Theo VNE
Anh rượu chè triền miên để quên đi cái nghèo
Bố mẹ bảo anh chia tay vì công việc không ổn định mà tôi lại nhiều tuổi (tôi 24, anh 22), anh buông xuôi tất, không lời níu kéo.
Tôi và anh yêu nhau được gần một năm. Thời gian đầu mới yêu nhau, mặc dù gặp nhiều khó khăn trong công việc của sinh viên mới ra trường nhưng chúng tôi luôn cố gắng và hứa sẽ cùng nhau vun đắp hạnh phúc. Nhưng mọi thứ không như tôi tưởng tượng.
Trong khi tôi càng cố gắng vun đắp tình yêu bao nhiêu thì anh càng hờ hững bấy nhiêu. Hoàn cảnh gia đình hai đứa đều khó khăn, đều phải đi làm nuôi em ăn học nhưng chưa bao giờ tôi muốn chia tay anh để kiếm người khác giàu hơn. Còn anh thì mỗi lúc một chán nản, đi làm nửa năm không lương, bố mẹ đau ốm, lại còn phải lo cho em trai học đại học nên anh gần như rơi vào tuyệt vọng. Ngay cả tiền điện thoại anh cũng không có để gọi cho tôi. Mỗi lần đến thăm tôi thì tôi là người chịu tiền tàu xe, ăn uống. Vì thế yêu nhau gần một năm nhưng tôi chưa nhận được món quà nào từ anh, dù là nhỏ nhất. Tôi thông cảm và không đòi hỏi gì ở anh, chỉ cần anh yêu thương tôi thật lòng thôi.
Tôi đã nhiều lần cố gắng khuyên nhủ anh nhưng anh luôn giữ thái độ buông xuôi.
Tôi cố gắng làm cho anh có thêm niềm tin trong cuộc sống để nghĩ rằng đây chỉ mới là khó khăn ban đầu và bên anh vẫn luôn có người ủng hộ. Vậy mà anh luôn chán nản. Mỗi lúc tôi gọi điện thì anh cũng chỉ nói một ít rồi chào đi ngủ trước. Suốt ngày anh kêu chán và uống rượu triền miên. Anh nói với tôi rằng bố mẹ anh bảo anh nên chia tay tôi vì giờ anh còn quá nhiều thứ phải lo, công việc của anh không ổn định mà tôi lại nhiều tuổi rồi (Tôi 24 tuổi và anh 22 tuổi), tôi không nên chờ anh làm gì. Khi nghe những lời đó, tôi rất buồn nhưng vẫn an ủi anh rằng tôi sẽ cố gắng vượt qua, tôi sẽ chờ đợi anh nhưng hình như anh vẫn không muốn cố gắng chút nào.
Tôi cảm thấy sự cố gắng của mình không có chút lay động con người anh. Càng ngày tôi càng buồn vì ít được anh quan tâm. Lúc tôi khóc, anh cũng không an ủi mà quát mắng tôi. Nhiều đêm nằm khóc một mình, thấy thương anh nhưng cũng tủi cho mình. Và rồi quá chán nản, tôi đã nói lời chia tay. Lúc đó, anh cũng chẳng ngần ngại mà bảo với tôi rằng: "Anh tôn trọng quyết định của em".
Tôi đã rất đau khổ khi anh không thèm níu kéo một tiếng. Tôi nghĩ anh chẳng yêu tôi mà chỉ muốn chia tay tôi cho xong. Nhưng dần dần nghĩ lại, tôi thấy mình sai. Tại sao tôi không ở bên để động viên anh chứ? Lúc này tôi rời xa anh thì khác gì đẩy anh rơi vào hố tuyệt vọng. Vì thế tôi đã quay lại để khuyên nhủ anh cố gắng không được buông xuôi. Nhưng có lẽ điều đó chẳng đơn giản gì.
Anh bảo với tôi rằng: "Giờ đây anh chẳng quan tâm thứ gì, anh buông xuôi tất cả". Tôi không biết phải làm thế nào để anh có thêm niềm tin vào cuộc sống này? Thật sự tôi cũng bế tắc quá. Mọi người có cách nào giúp tôi được không? Xin hãy cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Sững sờ khi bị thành người thứ ba Bốn năm yêu mặn nồng, tôi cùng anh vượt bao khó khăn, kỷ niệm. Đùng một cái, người yêu cũ của anh xuất hiện, lấy đi tất cả. Tôi là một độc giả thường xuyên của chuyên mục. Tôi không ngờ một ngày nào đó mình cũng có những nỗi buồn không biết tỏ cùng ai vì tôi nghĩ trong tình yêu, tôi...