Sững sờ đối với bí mật trong kết quả khám tiền hôn nhân của bạn gái
Nhìn kết quả khám tiền hôn nhân của bạn gái mà tôi ‘chết đứng’ với bí mật của em. Tôi nào ngờ người bạn gái trong sáng của tôi lại có quá khứ đen như vậy.
Tôi quen em trong một lần đi du lịch Sapa. Tôi 26 tuổi còn em vừa tròn 25. Suốt chặng đường đi, chúng tôi ngồi cùng nhau nói chuyện rất vui vẻ. Ra về, tôi xin số của em và chúng tôi bắt đầu nhắn tin gọi điện cho nhau thường xuyên. Chỉ một thời gian ngắn sau, hai đứa tôi đã “phải lòng” nhau.
Tôi là nhân viên của một công ty nội thất, còn em làm bên phân phối đồ thủ công mỹ nghệ. Tính ra thì công việc cũng có chút liên quan nên sở thích của chúng tôi khá hợp nhau. Tôi như gã trai lần đầu mới biết yêu, chỉ mong suốt ngày ở cạnh em. Ban đầu chúng tôi nói chuyện về bản thân, sở thích, công việc. Về sau chúng tôi nói chuyện về tình cảm và tương lai của hai đứa. Tôi và em vẽ nên rất nhiều dự định.
Em nói, em là con gái út trong một gia đình 3 anh chị em. Vì được cưng chiều từ bé nên em không biết làm việc nhà, hỏi tôi sau này có chịu được không? Tôi nói thẳng sẽ uốn nắn em từ từ. Tôi sẽ chiều nhưng không để em lười và phụ nữ thì phải biết chăm sóc chồng con. Thế là em giận dỗi không nhận điện thoại của tôi một ngày trời. Vì tính em còn trẻ con nên sau này tôi cũng nhường nhịn em nhiều.
Chúng tôi có rất nhiều sở thích chung, và tôi cũng rất tôn trọng em (Ảnh minh họa)
Nhưng tôi cũng rất tôn trọng em, hai chúng tôi chưa bao giờ vượt qua giới hạn. Mặc dù cũng có đụng chạm bên ngoài nhưng mỗi lần tôi có ý định vượt quá giới hạn thì em không cho. Em bảo phải để đến đêm tân hôn. Nghe lời em, tôi đồng ý. Tôi nghĩ, mong chờ nhiều thì đến khi có càng quý trọng.
Trong khoảng thời gian yêu nhau, tôi đã từng về nhà em 2 lần. Gia đình em cũng bình thường, anh chị đều lập gia đình và có con cả rồi. Còn gia đình tôi thì khá giả hơn một chút nhưng ít người hơn. Nhà tôi chỉ có 2 anh em trai, anh trai tôi lấy vợ được 2 năm rồi nhưng chị dâu đang đi học nên chưa có con.
Video đang HOT
Yêu nhau được gần 1 năm, chúng tôi bàn đến chuyện cưới xin. Cả hai gia đình thống nhất cuối tháng 3 này sẽ tổ chức đám cưới cho bọn tôi. Sau khi lên mọi kế hoạch về hôn lễ như thiệp mời, thuê xe chở cô dâu chú rể và quan viên hai họ, đặt bánh cưới, nhà hàng… thì mẹ tôi đột nhiên bảo hai đứa đi kiểm tra và thăm khám tiền hôn nhân.
Vừa nghe xong, tôi đã cười bảo mẹ cứ lo lắng thái quá. Tôi còn khẳng định với mẹ rằng cô ấy hoàn toàn trong sáng. Còn tôi năm nào cũng có đợt tổng kiểm tra sức khỏe định kỳ, cơ thể không có bất kỳ dấu hiệu nào cả. Mẹ mắng tôi bảo đi khám sức khỏe là xem có bệnh tật gì như viêm gan A, viêm gan B, dạ dày hay khí huyết gì đó thôi để mà biết sớm điều trị sớm. Chứ có phải bà nghi chúng tôi có con trước đâu. Mà có con trước thì càng tốt, bà đỡ phải chờ lâu.
Nghe lời mẹ, tôi bảo người yêu cùng đi khám. Nhưng cô ấy cứ mải bận việc nên chưa hẹn được ngày cụ thể. Cô ấy nói đang làm cố để được nghỉ dài ngày còn đi tuần trăng mật. Chiều nào cô ấy cũng về rất muộn. Biết bạn gái vất vả, tôi cũng thương lắm. Tôi còn mua cho cô ấy vài hộp vitamin để cô ấy uống phòng trường hợp không ăn được nhiều.
Tuần trước, vừa đi chụp ảnh cưới về, lúc đó là hơn 3 giờ chiều. Tôi bèn chở thẳng cô ấy đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân còn mang giấy về báo cáo cho mẹ yên tâm vì bà giục đã nhiều ngày rồi. Tổng kiểm tra toàn diện xong, bác sĩ hẹn chúng tôi ngày hôm sau tới lấy giấy xét nghiệm.
Ra về, mặt em tỏ ý cáu giận không vui. Nói tôi và gia đình nghi ngờ này nọ, không tin tưởng em. Tôi phải giải thích đi giải thích lại với em rằng đây là do mẹ tôi cẩn thận nên làm vậy thôi, bà không có ý gì cả.
Sáng hôm sau, tôi vào viện lấy giấy tờ thì biết em đã đến lấy trước rồi. Tôi lấy làm lạ là sao mọi hôm em đâu có hào hứng với việc này, huống chi là công ty của em không tiện đường đến viện. Tôi gọi điện hỏi xem em đã cầm giấy tờ chưa thì em nói đã lấy rồi, nhưng trên đường về công ty đánh rơi mất một tờ. Em đang đi tìm lại. Tôi cười bảo em không phải tìm. Mất rồi thì thôi. Có cái kết luận cuối cùng của bác sĩ là được.
Tôi sững sờ với bí mật trong kết quả xét nghiệm của em (Ảnh minh họa)
Nhưng thấy biểu hiện bối rối và hành động lạ lùng của em, tôi cứ thấy nghi nghi. Tôi quay lại bệnh viện, năn nỉ một hồi nhờ bác sĩ in cho bản khác. Khi cầm tờ giấy trên tay, tôi chết “đứng” vì bí mật chứa bên trong kết quả khám tiền hôn nhân nhân của bạn gái. Vợ sắp cưới của tôi bị bệnh phụ khoa nặng, buồng trứng cũng bị ảnh hưởng. Khả năng vô sinh cao, rất khó có con được. Tôi rất choáng váng vì kết quả này. Ngẫm nghĩ lại thái độ kỳ lạ của cô ấy, tôi thấy có thể bạn gái tôi đã biết việc này nhưng em cố giấu tôi.
Tôi lên mạng tìm kiếm xem bệnh tình của em là như thế nào. Những điều đọc được khiến tôi muốn điên lên. Bởi vì mọi người đều nói do quá khứ lăng nhăng, bỏ con nhiều lần mới dẫn đến hệ quả như vậy.
Ngay lập tức tôi gọi em ra cổng sau bệnh viện để ba mặt một lời hỏi cho ra nhẽ. Ban đầu em chối, nói em không làm gì sai. Sau rồi tôi hỏi những việc gần đây, từ việc em chột dạ, lần lữa không muốn đi khám, tới việc em đi lấy kết quả sớm… em mới quỳ xuống xin tôi tha thứ ngay trước cổng bệnh viện bao người qua lại.
Em cứ khóc và nói em yêu tôi, sợ tôi biết chuyện mà sẽ bỏ em. Nhìn em quỳ như vậy, tôi thấy khinh bỉ vợ sắp cưới quá. Ngay bây giờ, em đòi hỏi tôi tha thứ thì tôi không làm được. Bởi làm sao tôi có thể tha thứ cho một người phụ nữ đã âm thầm lừa dối tôi như vậy được?
Theo VNE
Thư gửi vợ nhân ngày 8/3: Anh đang hư hỏng
Chị Hạnh Dung mến! Vợ tôi rất hay đọc chuyên mục Nhỏ to tâm sự của chị. Bao nhiêu lời khuyên sáng suốt trên báo, cô ấy tìm cách chuyển nó sang những người quanh mình, trong đó có cả tôi (đôi khi cũng bị đe nẹt, khuyên nhủ, lấy người khác ra làm gương dạy dỗ). Vì vậy, hôm nay nhân ngày 8/3, tôi xin gửi đến chị tâm sự của mình, mạo muội xin chị hãy một lần đứng về phía những người đàn ông, để thấu hiểu những nỗi khổ tâm phi phụ nữ. Xin gửi thư này đến vợ tôi, đến những người vợ khác ở trên đời, kể cả người sắp làm, hoặc đã từng làm vợ.
Vợ yêu mến,
Anh viết thư này, nói thật thà, ngay từ đầu ý đồ của anh là để xin phép em được quyền... hư hỏng đôi chút.
Xin em đừng vội quy kết anh muốn bậy bạ nọ kia. Cái "hư hỏng" ở đây là theo nghĩa đen, bị hư, bị hỏng, chứ không phải anh muốn hư hỏng. Lấy nhau hơn 10 năm, anh luôn phải đảm nhiệm vai trò là chồng em, là cha của các con, là trụ cột trong gia đình, đồng thời vẫn phải là người yêu nồng thắm của ngày xưa, là người đàn ông biết nhìn xa trông rộng đến ngày sau, là thợ sửa điện nước tận tụy ở nhà, là sếp tài ba nghiêm túc ở cơ quan... Bấy nhiêu gánh nặng ấy dồn lên, anh thấy mình như một chiếc xe tải đang chạy chậm dần, đuối dần. Thỉnh thoảng em nói "Anh không còn yêu em nữa?", "Anh sao vậy? Quên cả ngày 8/3!". Vợ yêu, anh xin tự nhận, anh là một món hàng - có thể là món đắt nhất trong đời em từng sắm, nhưng anh đã hết hạn bảo hành từ lâu lắm, không thể đổi, không thể trả, khi hỏng hóc, em phải bảo trì thôi.
Em hãy cứ hình dung anh là một sản phẩm. Bố mẹ anh tốn rất nhiều thời gian, công sức để làm ra. Em là người dùng. Từ lúc em mở bao bì, bắt đầu sử dụng sản phẩm, cũng là lúc mà anh bắt đầu quá trình... hư. Không phải anh cố ý, món hàng nào cũng vậy thôi, xài lâu thì sẽ có bộ phận nào đó bị hỏng hóc. Thế nhưng, đa phần phụ nữ các em cứ nghĩ ngược lại: chồng là thứ hàng hóa đặc biệt, càng xài lại càng phải tốt lên! Càng ngày, em càng đòi hỏi nhiều thứ: anh phải thế này, anh phải thế nọ, anh thua xa hồi trẻ, anh quên mất rồi, sao người ta... Sao em không hiểu máy móc tốt cỡ nào chạy một thời gian cũng có sự cố này nọ, sao em không chấp nhận sự cố như chính bản thân nó, đơn thuần chỉ là một sự cố mà thôi?
Bắt đầu từ một chuyện nhé. Anh không thuộc hàng cao lớn đẹp trai. Anh nghĩ tới thân phận tùng bách của mình mà lo lắng. Em mập mạp, vững chãi bao nhiêu, thì việc anh phải giữ vững chuẩn "nặng hơn vợ 10 ký, cao hơn vợ một cái đầu" càng khó bấy nhiêu. Khi em chìm vào cơn ác mộng điên cuồng về cân nặng, loãng xương, nếp nhăn và nám, chẳng lẽ anh cũng thở than về bụng mỡ, cơ bắp nhão dần và biến mất, những sợi tóc rụng âm thầm... của mình? Đàn ông không quen nói ra, nhưng nếu người phụ nữ hiểu được nỗi khổ của chồng mình, hẳn sẽ khác...
Làm chỗ dựa, che chở bão giông cho một cô gái nhỏ là việc lãng mạn dễ dàng, nhưng làm trụ cột cho một gia đình, là chỗ dựa cho một người phụ nữ trưởng thành lại vô cùng gian khó. Mà đâu phải các bà vợ chỉ nhìn vào một người chồng mà thôi, ý muốn của chị em là vô tận. Mình có cái này, nhưng cô ta có cái kia, mình muốn cái kia, nhưng bà ấy lại có cái khác nữa... Cứ vậy, khó có thể biết đâu là điểm dừng.
Tại sao anh không được quyền hư hỏng? Tại sao anh không được quyền dừng lại như một chiếc xe tải cần một chuyến đại tu? Có lẽ, chúng ta đã quen với việc hôn nhân là một hành trình dài, mà ai cũng phải cố gắng để bước sóng đôi cùng người bạn đường mình đã chọn. Có lẽ, chúng ta đã quen nghĩ hạnh phúc là luôn luôn được nương tựa, được chở che. Có lẽ, cũng nhiều người đàn ông khác đã không đủ tự tin để tuyên bố mình cần hư hỏng, cần thông cảm, cần bảo trì chính thức; thay vào đó, họ ra vẻ mình vẫn ổn, rồi âm thầm đi tìm một chốn khác để được nghỉ ngơi...
Đó mới là "hư hỏng" thật, phải không vợ? Đến lúc hư hỏng kiểu đó rồi thì rất khó, hoặc không thể bảo trì sửa chữa gì được nữa.
Theo VNE
Trời ơi, tôi mệt vì mùng 8 tháng 3 lắm rồi Biết là phải thương yêu những người phụ nữ, nhưng mà 8/3 khiến cánh đàn ông chúng tôi mệt quá. Xin phép cho tôi kêu than hộ anh em một chút, xin đừng "ném đá" tôi, chúng tôi - những người đàn ông luôn hiểu rằng những người phụ nữ luôn cần được yêu thương, quan tâm, chăm sóc, nhưng nói thật, mỗi...